Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 23

Phiên bản Dịch · 2196 chữ

CHƯƠNG 23

Vòng tay ấm áp ôm trọn lấy tôi cho tôi được tựa vào lồng ngực rộng rãi vững chắc.

Tôi vừa khóc vừa nấc, khó khăn ổn định hơi thở và kể cho anh nghe những gì mình vừa mới trải qua: “Thiên Vũ, em đau lắm. Sao anh ấy có thể đối xử với em như thế? Em đã làm gì sai mà đáng phải nhận sự phản bội đau đớn này, không, đây không phải là sự phản bội mà ngay từ đầu nó đã là một sự lừa gạt giả dối. Điều em thấy mình làm sai duy nhất chính là bản thân đã yêu anh ta…”

Thiên Vũ nhẹ nhàng vuốt mái tóc tán loạn của tôi, hơi thở cùng giọng nói ấm áp của anh truyền xuống từ trên đỉnh đầu: “Em không cần phải thương tâm vì loại người như vậy, là cậu ta không có mắt nhìn người.”

Anh vẫn luôn như vậy, luôn như vầng Thái Dương ấm áp sưởi ấm cõi lòng băng giá của tôi. Tôi khóc dữ dội, khóc cho nỗi đau trong tim trôi hết đi, không cho một mối tình đầu đầy cay đắng của mình. Còn Thiên Vũ, anh chỉ lặng im ngồi bên cạnh cho tôi mượn bờ vai và vòng ôm vững chãi.

“Tiểu Lâm…” Giọng nói run run của người đàn ông mà có lẽ cả đời này tôi cũng không bao giờ có thể quên được.

Tôi lau nước mắt và rời khỏi vai Thiên Vũ, quét ánh mắt lạnh lùng bi ai nhìn Lục Chấn Phong: “Anh còn tìm đến tôi để làm gì sau khi đã gián tiếp tát vào mặt tôi một cái bạt tai như thế?”

Anh ta bước lại gần: “Em hãy nghe anh nói, mọi chuyện không phải như những gì em nghĩ đâu.”

Tôi cười trào phúng: “Ha ha, tôi nghĩ điều gì chứ? Là chính mắt tôi thấy, chính tai tôi nghe các người nói mà. Nếu như ngày hôm nay tôi không gặp được cô gái kia thì không biết tôi còn bị các người lừa gạt đến bao giờ, các người thấy vui khi mang tôi ra làm trò tiêu khiển lắm phải không?”

Nước mắt tôi không cách nào kiềm chế được mà vỡ oà: “Anh thật là độc ác, độc ác đến đáng sợ, khả năng diễn xuất của anh cũng thật hơn người bình thường, à không, hẳn là phải hơn cả những siêu sao nổi tiếng nữa. Tôi thế mà đã cho rằng anh thật lòng với tôi ngờ đâu rốt cuộc chỉ là một vụ cá cược đê tiện. Thì ra lần đó chúng ta đụng nhau ở trung tâm thương mại cũng là kế hoạch mà các người đã dàn xếp.”

Tôi mỉa mai, khinh miệt anh ta, trong lòng tôi lúc này ngoài nỗi đau và sự căm hận ra thì vẫn chỉ còn lại nỗi đau và sự căm hận: “Giờ tôi mới biết danh dự và tự tôn của con người có thể đo được bằng tiền, và những thứ ấy của tôi lại có giá bằng một chiếc Mercedes cơ đấy.”

Lục Chấn Phong dang đôi tay ra kìm chặt lấy hai cánh tay đang cố sức vùng vẫy của tôi cố gắng biện minh cho mình: “Em phải tin anh, lần ở trung tâm thương mại đó thật sự không phải là sắp đặt từ trước mà chỉ là ngẫu nhiên. Và sau đó anh mới biết em cũng là sinh viên trường A nên…”

Tôi nhướn mày, lạnh lùng hỏi: “Nên các người mới cá cược với nhau xem anh có thể hay không cưa đổ tôi phải không?”

“Anh…”

Sự ngập ngừng của anh càng khiến tôi khẳng định những gì mình nói hoàn toàn chính xác, và điều đó làm tôi như càng muốn phát điên lên. Ấy thế mà tôi lại có thể bị hạ gục bởi cái kế hoạch được đặt ra một cách tuỳ tiện và thiếu chiến lược như vậy.

“Nhưng đó không phải là tất cả, đúng là lúc đầu anh có ý định này, không phải vì anh muốn có chiếc xe đó mà là vì muốn chứng minh cho Tôn Quyền thấy được anh không phải là không có khả năng rồi sau đó anh thật sự không ngờ rằng bản thân đã yêu em trong vô thức.”

“Thôi đủ rồi, tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời biện minh dối trá nào của anh nữa, anh biến khỏi mắt tôi ngay đi.” Tôi cố hết sức thoát khỏi sự kìm kẹp của Lục Chấn Phong và lùi ra xa.

“Tiểu Lâm…” Anh ta nhìn sâu vào trong mắt tôi, nếu không đủ tỉnh táo và không bị nỗi đau làm cho không thể thoát ly khỏi hiện thực chắc chắn tôi sẽ bị ánh mắt bi thương của anh đánh gục.

Thiên Vũ chứng kiến tất cả, đến lúc này anh mới lên tiếng: “Cậu về đi, cô ấy đã nói không muốn nghe thì cậu cũng đừng nói thêm điều gì nữa.”

Anh đứng bên cạnh tôi, dùng đôi tay ấm áp giữ chặt lấy đôi vai tôi đang không ngừng run lên bần bật.

Bụp.

Một cú đấm lao đến với tốc độ như tên lửa, mạnh mẽ và chính xác khiến Thiên Vũ ngã quỵ xuống nền đất, bên khoé miệng một dòng máu đỏ tươi chảy xuống, máu răng lẫn lộn trông thật ghê người. Tôi hốt hoảng đỡ anh dậy, hướng về phía Lục Chấn Phong bằng ánh mắt hận thù rừng rực, hét lên: “Anh làm cái quái gì vậy hả? Mau cút đi, đừng ở đây làm bẩn mắt tôi.”

Nhưng anh ta giống như không nghe thấy lời tôi nói mà vươn tay tới xách cổ áo Thiên Vũ lên, hung hăng rống: “Anh con mẹ nó là cái thá gì mà lên mặt với tôi? Cái đồ tiểu nhân bỉ ổi không đáng mặt nam nhi này, anh tưởng nhân cơ hội tôi và cô ấy xảy ra chuyện liền đến bên cạnh cô ấy để an ủi thì có thể khiến cho cô ấy có tình cảm với anh ư? Mơ đi, đồ chết tiệt.”

Chưa bao giờ tôi thấy Lục Chấn Phong nhiều lời mà đặc biết mấy lời cục súc thô tục này thì quả thật là hiếm hơn cả khủng long…

Và kết thúc cho một bụng lửa giận của anh ta là một cú đấm khác lại bay tới, lần này Lục Chấn Phong ngã sấp xuống mặt đất, máu chảy ra nhuộm đỏ cả hai hàm răng. Tôi sợ run người ngồi co ro một chỗ, mờ mịt nhìn cảnh đang diễn ra trước mặt. Thiên Vũ lao như bay tới chỗ Lục Chấn Phong, thẳng tay tặng cho anh ta thêm hai cú đấm nữa. Tức giận quát: “Nắm đấm đầu tiên là trả cho việc vô lễ của cậu đối với tôi, hai nắm đấm tiếp theo cho việc cậu đã làm tổn thương Tiểu Lâm. Cậu nghĩ tôi cũng đê tiện như cậu sao, việc làm của cậu đến động vật còn không ngửi được nói gì con người. Nói cho cậu biết, Tiểu Lâm là em gái tôi, cậu làm nó đau một thì tôi trả cậu mười.”

“Em gái?” Tôi và Lục Chấn Phong, hai gương mặt, hai biểu cảm khác nhau.

Tôi biết anh muốn tôi coi anh như một người anh trai nhưng lại không biết trong lòng anh tôi lại có vị trí quan trọng như vậy.

Lục Chấn Phong nhếch khoé miệng, cười nhạt nhẽo: “Em gái sao? Người anh họ vĩ đại của tôi lại có thể nhận người con gái mà mình thầm thương trộm nhớ làm em gái sau khi không dành được trái tim của người ta, thật cao thượng làm sao!”

Anh ta càng lúc càng quá đáng, lời nói cũng không biết dè chừng , mà khuôn mặt của Thiên Vũ sớm đã đen lại như than, rồi bỗng thái độ tức giận của anh thay đổi, anh cười: “Nói cho cậu biết, khả năng ảo tưởng sức mạnh của cậu càng ngày càng đạt đến cảnh giới cao rồi đấy, tôi không rảnh đến mức mà đi nhận em gái em trai kết nghĩa mà Tiểu Lâm đích thực là em gái cùng cha cùng mẹ của tôi hay nói cách khác, tôi và cậu, xét về quan hệ huyết thống mà nói thì thực sự không phải anh em họ.”

“Cùng cha cùng mẹ? Sao có thể chứ?” Tôi kinh ngạc đến run rẩy: “Anh có biết mình đang nói cái gì không?”

Lục Chấn Phong cười khinh thường: “Thì ra anh thật sự không phải con của hai bác tôi chứ không phải do người trong họ bịa chuyện để vũ nhục anh.”

Đối với lời nói đầy châm chọc của anh ta Thiên Vũ chỉ cười: “Tôi thấy đó hoàn toàn không phải điều gì vũ nhục bởi vì tôi biết đó là sự thật, ngay từ khi còn bé tôi đã biết cha mẹ đẻ của mình là ai, chỉ là…” Ánh mắt anh như nhoà đi: “Tôi không có can đảm đứng trước mặt họ và họ cũng không còn mặt mũi nào để nhận lại tôi.”

Thật khó khăn tôi mới chấp nhận được sự thật này, tôi rụt rè hỏi: “Anh có hận bố mẹ không?”

Trên môi anh lại nhiều hơn một nụ cười, bàn tay cũng nhẹ nhàng giúp tôi lau đi những giọt nước mắt còn sót lại: “Hận, đương nhiên anh hận chứ, anh hận họ đến thấu xương tuỷ và nung nấu một ý định trả thù bởi họ đã bỏ rơi anh không lí do… Nhưng đó chỉ là suy nghĩ ban đầu của anh, sau đó anh mới biết lúc mới sinh anh ra gia đình chúng ta rất nghèo, bố chỉ là một nhân viên bình thường trong một công ti gia đình nhỏ xíu còn mẹ chỉ là một viên chức chưa vào biên chế vì vậy mà tiền lương của cả hai đều rất ít ỏi căn bản tạm coi là có thể cố gắng xoay sở được chi tiêu hàng tháng. Nhưng mà đã nghèo lại càng thêm nghèo khi anh sinh ra lại mang căn bệnh hẹp van tim nếu không được phẫu thuật kịp thời thì sẽ chết…”

Anh khịt mũi, giọng nói trở nên khàn khàn: “Khi ấy bố mẹ làm sao có thể kiếm được một số tiền lớn để anh được phẫu thuật hơn nữa ngành y học trong nước cũng chưa phát triển như bây giờ nên chỉ có thể ra nước ngoài làm phẫu thuật. Để cứu anh, bố mẹ đã phải cắn răng giao anh cho hai bác của Lục Chấn Phong vì gia đình họ có điều kiện về kinh tế mà lại không thể có con và anh được đưa ra nước ngoài. Sau khi khoẻ lại anh chính thức mang họ Tôn.”

Nước mắt tôi lại một lần nữa rơi xuống, không phải vì Lục Chấn Phong mà là vì người anh trai ruột thịt trước mặt này. Đã bao lần tôi cảm thấy anh đối với mình nhiều hơn là cảm giác thân quen nhưng lại không hề nhận ra anh.

Tôi ôm chầm lấy anh, thương anh vô cùng, lúc tôi sinh ra gia đình tôi đã trở nên khá hơn, bố làm việc trong tập đoàn của nhà họ Lục và bắt đầu phát triển được sự nghiệp của mình, còn mẹ đã trở thành một công chức có tiếng trong ngành. Tôi được bố mẹ thương yêu, chiều chuộng, được hưởng hết cả phần tình cảm đáng lí ra phải thuộc về anh.

“Tại sao anh lại biết em là em gái của anh?”

“Vào ngày sinh nhật lần thứ mười, khi anh biết được sự thật về thân thế của mình, bố mẹ nuôi đã sắp xếp một cuộc gặp mặt giúp anh và bố mẹ nhận lại nhau.”

“Như vậy…” Tôi nghi hoặc.

Anh cười, dùng tay vò rối mái tóc của tôi: “Khi đó em mới năm tuổi và sau này lớn lên cũng không có ai nói cho em nên em mới không biết bản thân có một người anh trai.”

Sự ôn nhu trong mắt anh bao trùm lên tôi, cảm giác vẫn giống như bao lần…

Thì ra anh để ý tôi, quan tâm tôi như vậy mặc cho tôi ghét và đặt biệt danh cho anh anh vẫn dành cho tôi nhiều tình cảm, là tình cảm của một người anh trai dành cho em gái của mình, không phải thứ tình cảm nam nữ phù phiếm như mọi người lầm tưởng và chính tôi cũng đã có lúc lầm tưởng như vậy.

“Bố mẹ nuôi nói khi anh lên ba bố mẹ đã rất muốn nhận lại anh nhưng vì không còn mặt mũi nào nên mới không dám…” Anh thở ra một hơi: “Thôi, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa.”

Bạn đang đọc Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát của Mộc Hàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.