Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22

Phiên bản Dịch · 2040 chữ

CHƯƠNG 22

Người con gái này là ai? Tại sao lại biết chúng tôi? Tôi nhìn cô ta và hỏi hết những thắc mắc trong lòng.

Đáp lại tôi là một tràng cười ngạo nghễ, cô ta nói: “’Chúng tôi’ sao? Nghe cỡ nào thân mật a.” Nụ cười trên khoé môi cô nàng sâu thêm vài độ, giọng nói nghe thật chát chúa: “Ôi chao, lại có thêm một đứa con gái ngu ngốc rơi vào bẫy tình của Lục Chấn Phong. Haiz, honey thật là, sao cứ suốt ngày đi lừa gạt con gái nhà lành vậy không biết nữa, nói mãi mà đâu có chịu nghe giờ để người ta nhằng nhẵng bám theo.”

Nghe một tràng nhục mạ một cách ẩn ý của cô ta tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, đôi mày cũng nhăn lại: “Rốt cuộc cô là ai? Dựa vào cái khỉ gì mà nói như vậy?”

Tôi còn đang cố nhớ xem mình đã gặp kẻ điên này ở đâu, có hay không chút ấn tượng về cô ả thì cô ả liền lên tiếng: “Cô đương nhiên không biết tôi rồi, tôi từ Thuỵ Sĩ về và vừa mới đáp xuống sân bay cách đây ít phút.” Ánh mắt cô ta chiếu thẳng vào tôi, trong đó có cái gì đó giống như đang bùng cháy mãnh liệt: “Tôi là vị hôn thê của anh ấy.”

What the hell? Tôi trong lòng giật thót nhưng ngay sau đó cố gắng bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt hơn: “Đừng hòng gạt tôi, cô chẳng qua cũng chỉ là một trong số những bạn gái trước đây bị anh ấy bỏ rơi thôi chứ gì, hay còn không được như vậy? Người bám đuôi? Ồ, cái này có vẻ phù hợp hơn.”

Nghe tôi nói như vậy mà mặt cô ta không hề biến sắc, điều đó làm cho lòng tôi loạn như đang có một đàn hươu chạy qua. Cô ta không giống như những cô gái khác.

Giọng điệu cô nàng chứa đầy sự chế giễu cùng thương hại: “Quả không hổ danh là thần đồng Hoàng Thuỳ Lâm, cách phản ứng so với lũ không có não kia hơn rất nhiều bậc, chẳng những vậy cô còn rất xinh đẹp, nhưng là… cô nghĩ Phong thực lòng yêu cô sao? Cô thừa biết anh ấy là người như thế nào mà, những chiêu trò dùng để tán gái chắc chắn có thể viết thành một quyển sách.”

Tôi biết “lũ không có não” mà cô ta nói ám chỉ điều gì, chính là những người có thể coi là bạn gái trước đây của Phong, nhưng cô ta thực sự là sỉ nhục người quá đáng. Tôi siết chặt hai bàn tay lại, cơn giận cũng theo đó mà bùng phát: “Cô đừng có ở đây mà khua môi múa mép, có giỏi thì cho tôi xem bằng chứng đi, chứng minh cô là vị hôn thê của anh ấy, chứng minh rằng anh ấy đã thực sự lừa gạt tôi.”

“Việc tôi là vị hôn thê của anh ấy không thể có giấy tờ để mà cho cô xem được nhưng tôi sẽ cho cô thấy được sự thân thiết giữa tôi và Phong.” Cô ả cười lạnh quay lưng bước đi.

Dù trong lòng nói rằng trăm ngàn lần không được tin lời cô ta nhưng tôi vẫn nhấc gót đi theo, tôi tin Phong và việc tôi theo cô ta lúc này chỉ là để củng cố cho sự tin tưởng của tôi là không vô nghĩa.

Tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, ánh đèn chớp loé nhấp nháy liên tục khiến tôi vừa đau mắt vừa buồn nôn.

Tôi khó chịu níu tay cô gái kia lại, lớn tiếng để át đi những thứ âm thanh hỗn tạp kia: “Tại sao lại đưa tôi tới chỗ này?”

“Chẳng phải cô muốn có bằng chứng sao?” Cô ả lạnh lùng kéo tay tôi đi thẳng vào sau bên trong quán bar.

Từ thời cha sinh mẹ đẻ tôi đã là một đứa trẻ ngoan, nào biết đến bar bủng là cái quái quỷ gì, hôm nay vào phải nơi này xem ra là được mở rộng tầm mắt, quả là những kẻ trong đầu chứa toàn bùn nhão mới đến những chỗ thế này để mà bay nhảy. Nghĩ đến lúc vừa bước chân vào đây tôi liền không nhịn được cái mong muốn li vờ phun từ trong dạ dày, mấy ả ăn mặc sexy gợi cảm uốn éo đủ các loại hình dạng trên sân khấu với mấy cái cột cùng với tiếng hú hét la ó của bọn lang sói bên dưới khiến cho mắt tôi nổ đom đóm.

Theo chân cô gái kia, hừ, có cái tên mà cũng không nói làm người ta khó xưng hô khủng khiếp, tiếng nhạc cùng những âm thanh điên đảo nhỏ dần, con đường hành lang giống như dài tít tắp và tối om dưới ánh đèn đỏ heo hắt, tôi có cảm giác mình đang đi gặp quỷ a.

Cô ả dừng lại trước một căn phòng, từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ mạ bạc sáng chói rồi quẹt qua ổ khoá vi tính. Cánh cửa kia kêu “cạch” một tiếng.

Cô ta nói: “Muốn tìm hiếu sự thật thì hãy đứng bên ngoài này mà xem.”

Nói rồi cô bước vào bên trong và để cánh cửa trong trạng thái khép hờ.

Nhìn qua khe cửa có thể thấy trong phòng rất sáng, hoàn toàn đối lập với không khí bên ngoài kia. Tôi kinh ngạc khi thấy anh nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha giữa phòng, trên tay cầm một ly rượu màu đỏ tươi như máu. Cô gái kia vừa vào liền rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, bàn tay trắng trẻo xinh đẹp mơn trớn trên cần cổ đã ửng lên sắc hồng của anh mà quan trọng là anh hoàn toàn không có thái độ bài xích lại giống như đang hưởng thụ.

Tôi không dám tin vào mắt mình nhưng vẫn cố động viên bản thân, một hành động đó đâu đã nói lên điều gì, là đàn ông ai chẳng yêu thích cái đẹp, chỉ cần đi không quá giới hạn thì tôi cần gì phải để ý những điều nhỏ nhặt quá như vậy. Dù thế tôi vẫn không thể nào ngừng việc đấu tranh tư tưởng trong lòng, đúng lúc ấy từ trong căn phòng sáng trưng sang trọng kia vang lên tiếng nói khiến tôi giật mình, giật mình đến ngây người.

“Cậu còn qua lại với con bé đó chứ?” Giọng nói đầy vẻ lười nhác và cà lơ cà phất, đủ để thấy đó là dạng công tử như thế nào.

Từ vị trí này tôi có thể thấy được cử chỉ và nét mặt của Phong, anh nhíu mày: “Con bé nào?”

Cô gái kia lắc lắc ly rượu màu tím, tiếng cười thánh thót như chuông bạc nhưng chứa đựng đầy vẻ cợt nhả mỉa mai cùng chán ghét: “Tiểu Lâm thông minh xinh đẹp động lòng người chứ còn ai nữa.”

Một tên con trai khác vỗ vai anh, vừa cười vừa cố tỏ ra ngậm ngùi nuối tiếc: “Vụ cá cược lần này cậu thắng, con Mercedes Benz của tôi đúng 7 giờ sáng ngày mai sẽ an toàn đậu ở trước cổng biệt thự nhà cậu.”

Cược? Anh đã cá cược chuyện gì chứ? Chẳng hiểu sao trong lòng tôi thấy vô cùng bất an cùng lo lắng, không cách nào bắt trái tim mình đừng loạn nhịp được ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Và những gì tôi đang lo lắng đã hoàn toàn xảy ra, trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Những tiếng cười, tiếng nói chuyện huyên náo bên trong kia vẫn cất lên. Người con trai kia lại tiếp tục om sòm: “Trời ơi, Phong thiếu gia, cậu có biết tôi yêu quý con xe này như thế nào không hả, cậu đúng là cái đồ tư bản độc ác hu hu hu… tôi còn nghĩ người kiêu ngạo như Hoàng Thuỳ Lâm sẽ không dễ dàng bị cậu hạ gục…”

Thanh âm nhàn nhạt lạnh lẽo cất lên, nghe còn giá băng hơn cả giọng nói của anh khi hai chúng tôi mới gặp nhau: “Này Tôn Quyền, dám chơi thì dám chịu, ai kêu cậu kiêu ngạo và còn đánh giá thấp năng lực của nhóc con họ Lục này nhiều vào.”

Tiếp đó, người con trai này nhàn nhạt cười nhìn không rõ cảm xúc: “Chắc cô bé đó nghĩ cậu thật lòng thật dạ với người ta, trăm ngàn lần cũng không ngờ tới việc bị cậu biến trở thành một diễn viên bất đắc dĩ trong một màn hài kịch đâu nhỉ?”

Tôi như chết lặng đi. Thì ra tất cả những gì cô gái kia nói đều là sự thật, tôi đã bị lừa một cách ngoạn mục ngay từ khi mới bắt đầu. Lần đụng độ ở trung tâm thương mại, vụ tẩy chay ghê tởm, cuộc tỏ tình lãng mạn… tất cả, tất cả đều nằm trong một kịch bản được dàn dựng sẵn. Tôi còn cho mình là thông minh cái nỗi gì chứ, bị người ta dắt mũi lâu như vậy cũng không biết. Nhìn lại mới thấy bản thân mình đã ngu ngốc đến mức nào, lại có thể dễ dàng bị đốn ngã như vậy, không phải ngay từ giây đầu tiên chạm vào ánh mắt đó tôi đã nói với Thuỳ Anh rằng Lục Chấn Phong không phải người tốt rồi ư? Vậy thì tại sao bây giờ tôi lại ra nông nỗi này, tại sao lại tin tưởng anh ta một cách mù quáng? Liệu có phải tôi quá ngây thơ, không, là Lục Chấn Phong quá mưu mô và toan tính.

Tôi khóc. Trái tim giống như bị bao phủ bởi một lớp băng tuyết dày đặc. Tôi căm hận đá vào cánh cửa kia, “rầm” một tiếng nó từ từ khoá lại, tôi không muốn ở nơi này thêm một giây một phút nào nữa, tôi không muốn nghe thêm về màn hài kịch tình yêu ghê tởm kia một chút nào. Tôi hận Lục Chấn Phong.

Tôi lững thững đi trên đường như một kẻ mất hồn, mặc cho nước mắt tuôn rơi như nước lũ tràn bờ, mặc cho những ánh nhìn săm soi của người khác. Chẳng biết qua bao lâu và đã đi qua những con đường nào mà cuối cùng tôi lại ra đến bờ sông, gió đông mạnh mẽ quật vào mặt vào người, nhưng như vậy thì có là gì so với trái tim tôi lúc này. Giáng sinh năm nay thật tệ, lòng tôi băng giá, se sắt lại. Hoàng Thuỳ Lâm ngây thơ vô tư vô lo đã đi đâu mất rồi, tôi hối hận, vô cùng hối hận vì đã để anh bước vào cuộc sống của mình. Anh làm cho cuộc sống của tôi trở nên nhiều màu sắc và sống động hơn, khiến tôi cảm thấy được niềm hạnh phúc gần như trọn vẹn nhưng rồi lại một cước đạp tôi rơi xuống khỏi chín tầng mây, ngã xuống mặt đất một cách đau đớn tan xương nát thịt. Tôi không thể nào ngăn được từng tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ cổ họng của mình, tôi yêu anh thật lòng và bây giờ thì nhận được cái khỉ gì đây? Là nỗi đau tê tái, là trái tim đang không ngừng nhỏ máu.

“Nếu muốn em hãy khóc thật to lên, khóc cho vơi đi hết những đau đớn muộn phiền và như vậy em sẽ thấy lòng mình nhẹ hơn.” Thanh âm ấm áp dịu dàng cất lên từ phía sau lưng tôi.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng mang theo mùi hương quen thuộc khiến tôi không cách nào kìm nén được cảm xúc của mình thêm nữa. Tôi oà lên khóc nức nở.

Bạn đang đọc Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát của Mộc Hàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.