Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Phiên bản Dịch · 2404 chữ

CHƯƠNG 10

Đèn tắt, màn hình chiếu rộng lớn sáng lên. Bộ phim với màn giới thiệu hoành tráng thu hút tầm mắt của tất cả mọi người. Lúc đầu tôi còn thản nhiên bỏ bắp rang bơ vào miệng, hút nước chùn chụt, mấy cái ý tứ đều quăng ra sau đầu, vậy mà đến đoạn cao trào nhất xung quanh vang lên những tiếng la hét sợ hãi lẫn với những tiếng khóc run rẩy, tôi lại lơ mơ và ngủ lúc nào không hay. Đáng nói ở đây là trong tình huống này tôi lại có được một giấc mộng đẹp tuyệt vời mà không chói lóa mới sợ, được ngủ trên một cái giường King size có nệm êm thật thích, đã vậy còn có cái gối ôm, ừ, tuy hơi cứng một chút nhưng là rất ấm áp a…

“Dậy, dậy đi, hết phim rồi.” Ai đó lay nhẹ người tôi, giọng nói rất dịu dàng.

Lờ mờ dụi mắt, cái chữ “The end” màu trắng to đùng nổi bật trên màn chiếu đen ngòm đâm thẳng vào mắt tôi.

“Em ngủ bao lâu rồi hả thầy?”

“Phim chiếu không bao lâu em liền ngủ rồi, như vậy là khoảng hơn 60 phút.” Thầy hồ ly nhìn đồng hồ Rolex trên tay.

Tôi cảm thấy nản hơn bao giờ hết: “Quả thực là thói quen thì khó mà sửa được.”

“Nói như vậy là em vẫn luôn ngủ trong rạp chiếu phim khi đang xem sao? Mà em thường đi với ai vậy?”

“Chỉ là ngủ khi xem phim kinh dị thôi. Hơn nữa không thể nói là thường được, thỉnh thoảng em mới cùng Tiểu Anh đến nơi này nhưng gần như là luôn xem theo sở thích của nó là phim tình cảm lãng mạn a, nhàm chán hết sức.”

“Hèn chi cô nói xem phim kinh dị mới kích thích, căn bản cô không thấy sợ thể loại này là bởi cô sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy những tình tiết gay cấn đáng sợ khi mà đang ngủ.” Lục Chấn Phong đột nhiên lên tiếng.

Tôi cảm thấy mình giống như có chút ngẩn ngơ khi nhìn gương mặt hắn lúc này, từ trong đáy mắt đến cả chân mày khóe môi, tất cả đều lộ ra nét cười. Tuy không phải nụ cười phô trương rạng rỡ, cũng không giống như nụ cười thiên sứ tràn đầy tự tin như của thầy Vũ, nụ cười của hắn có cái gì đó rất lạ, tràn đầy sinh khí, rất đẹp, rất ấm áp, cái lạnh lẽo vốn có trên gương mặt giống như hoàn toàn biến mất vậy.

Giật mình, tôi đang nghĩ cái gì vậy trời? Hắn cười hay không thì liên quan gì đến tôi?

“Nhưng mà… “ Hắn mỉm cười: “Gương mặt cô lúc mới thức giấc trông dễ thương lắm.”

Tôi ngây ngẩn, hắn hẳn là đang khen tôi đi? Sao có thể chứ!

“Đúng, rất dễ thương đó.” Thầy Vũ cười tươi rói.

Tôi vẻ mặt nghiêm trọng tiến gần về phía hai người, đưa tay sờ trán họ miệng lẩm nhẩm: “Bình thường, đâu có nóng a.”

“Cô làm gì vậy?” Lục Chấn Phong kéo tay tôi xuống.

“Hai người hôm nay bị gì vậy? Có chỗ nào không khỏe thì nói ra chứ suốt từ sáng đến giờ toàn ăn nói linh tinh.”

“Vớ vẩn.” Đồng thanh.

Tôi nhún vai thản nhiên: “Không phải thì thôi.”

Sau đó nhìn đồng hồ của thầy Vũ nói: “Giờ chúng ta về được chưa?”

“Chưa được. Đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta cùng đi thôi, tôi không thể để em về nhà với cái bụng trống rỗng được, mẹ em sẽ mắng tôi chết.”

Ái chà, vì mẹ tôi nên mới mời tôi ăn trưa sao? Thầy Vũ cũng thật là thật thà và thẳng thắn quá mức mà da mặt tôi lại chưa dày đến nỗi có thể chống đạn nên bữa trưa này xem ra không thể ăn được rồi.

“Thôi thầy ơi, mẹ em cũng không để ý mấy chuyện này đâu.”

“Nói nhiều quá, lên xe đi.” Chưa nói hết câu tôi đã bị tên chó nâu nào đó nhét vào trong taxi. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà, hắn vừa mới nói được mấy câu lọt tai giờ lại đâu hoàn đấy. Hừ, thế mà lúc vừa tỉnh dậy tôi cho là mình đã nhìn thấy nụ cười dịu dàng ấm áp của hắn dành cho tôi, giờ thì tôi biết mình đang ảo tưởng sức mạnh cỡ nào rồi.

Đúng là người có tiền nó vẫn khác, hai kẻ nhiều tiền có vấn đề về thần kinh ngồi cùng bàn với tôi ra sức thể hiện, gọi đầy cả một bàn thức ăn. Mặc kệ, tôi còn tâm trạng nào mà để ý, cái bụng tôi đang reo hò ầm ĩ, tứ chi thì bải hoải không còn sức sống.

“Không khách sáo nhé!” Đơn giản nói một câu, tôi ngay lập tức vùi đầu vào ăn, cái gì mà thục nữ, cái gì mà “công dung ngôn hạnh” cứ để tôi ăn no rồi tính tiếp nhá, người ta chẳng có câu “có thực mới vực được đạo” đấy thôi.

“Em ăn sườn xào đi, sườn xào ở nhà hàng này là ngon nhất đấy.” Thầy hồ ly cười, gắp đầy sườn xào chua ngọt vào trong bát tôi.

Tôi gật đầu cảm ơn gắp miếng sườn lên, còn chưa kịp đưa lên miệng thì một đôi đũa khác liền đánh bay miếng sườn về đúng chỗ ban đầu của nó. Cái tên Lục Chấn Phong này, ăn cũng không để cho người ta yên ổn mà ăn, tôi quắc mắt nhìn hắn.

“Ăn thứ đó nhiều dầu mỡ không tốt cho sức khỏe, ăn tôm đi.”

Một con tôm sú to được bóc vỏ cẩn thận sạch sẽ nằm ngay ngắn trong bát của tôi. Tôi mỉm cười gắp con tôm lên ăn ngon lành.

Nhưng mà… chuyện đâu phải chỉ có thế là xong. Thầy Vũ vẫn tiếp tục gắp thức ăn cho tôi, Lục Chấn Phong cũng chẳng vừa, anh một gắp tôi một muôi, ánh mắt nhìn nhau như có lửa, răng nghiến kêu ken két. Tôi bị mắc kẹt ở giữa nhìn núi thức ăn nho nhỏ trước mặt mình cứ san bằng lại nhô lên, san bằng lại nhô lên, mà cái cổ của tôi có vẻ như sắp trẹo.

“Hai người có thôi ngay đi không hả? Quanh năm suốt tháng cứ cãi nhau như hai đứa trẻ con.” Tôi đập bàn đứng dậy, cặp mắt như dã thú nhìn hai tên khùng khùng điên điên kia.

“Tôi nói cho các người biết muốn ăn tự tôi sẽ gắp, không cần hai người trâu bò đánh nhau ruồi muỗi hưởng. Thích cãi nhau thì đi chỗ khác cho khuất mắt tôi, muốn chém muốn giết gì tôi cũng không ngăn cản, đừng có ở đây mà phá hỏng bữa trưa của tôi, hừ, trời đánh còn tránh miếng ăn.”

Hét hết một hơi dài trôi chảy không vấp váp chỗ nào, tôi nở nụ cười tiêu chuẩn quay ra xung quanh, giọng nói nhẹ nhàng so với vừa rồi tưởng chừng như là của hai người khác nhau: “Xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục dùng bữa đi ạ, chúng cháu chỉ là đang tập lại một vài cảnh của vở kịch ở trường thôi, thành thật xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng ạ.”

Thấy mọi người không để ý nữa tôi cũng vuốt váy ngồi xuống, tiếp tục ăn mặc kệ hai tên đang nhìn tôi như chưa bao giờ được nhìn kia, họ yên lặng không hạnh họe với nhau nữa coi như là hạnh phúc tu mấy kiếp của tôi rồi.

Càng lúc tôi lại càng cảm thấy mình hôm nay có phải hay không là gặp vận cứt chó trong số đào hoa, lúc sáng tôi đã bước chân nào ra khỏi cửa trước vậy? Cùng với hai đại soái ca long dong khắp phố trong ánh nắng vàng rực rỡ quả thật là một điều tuyệt vời và hạnh phúc xiết bao, nhưng sao khi rơi vào bản thân tôi lại hoàn toàn không thấy được cái cảm giác ấy. Thầy hồ ly và tên chó nâu hẳn là đang cùng nhau bức điên tôi. Chuyện xe cộ thì cãi nhau, đi xem phim cũng chạnh choẹ về chỗ ngồi, đến bữa ăn cũng không để cho người khác yên bình, còn bây giờ thì sao? Thanh toán cũng khiến cho tôi có cảm giác đeo mo vào mặt. Nếu như họ đùn đẩy nhau trách nhiệm thanh toán bữa trưa thì tôi đây cũng còn có thể hiểu được, đằng này họ lại cãi nhau rùm beng lên chỉ vì cái lí do máu chó đến không thể nào máu chó hơn được nữa.

“Đừng tranh nữa, ai cũng không được trả. Tôi thanh toán là được rồi.” Tôi đen mặt bước tới lấy thẻ trong túi xách ra quẹt.

Âm thanh quẹt thẻ vang lên khiến tôi ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ căm tức chưa xả thịt, lột da, nuốt gan, uống máu hai cái kẻ gây họa kia. Đáng hận hơn nữa, hai cái người không có phong độ này thế nào vẫn thu hút được rất nhiều ánh nhìn của thực khách nữ trong nhà hàng, còn có nữ nhân viên, nữ tiếp tân. Điển hình như cô bé nhân viên phục vụ đang đứng cùng chúng tôi đây dường như sắp không thể kiềm chế được mà nhỏ nước dãi.

Tôi muốn lật bàn. Sao lại có người có thể mê mẩn hai cái kẻ thiếu phong độ kia, hừ, đường đường là nam tử hán đầu đạp trời chân mang dép tổ ong, nhầm, chân đạp đất thế mà lại để cho một người con gái liễu yếu đào tơ phải thanh toán cả một bàn ăn “dã man” như vậy. Họ không có điều gì cần phải nói hay sao, hu hu, tôi cảm thấy mình như vừa bị người ta rút đi cả lít máu một cách không thương tiếc. Tiền của tôi…

Hoàng Thùy Lâm tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo sẽ không có lần thứ hai đi chung với hai người này nữa. Vừa ra khỏi nhà hàng, tôi vội bắt một chiếc taxi leo lên rồi cùng với cô hàng lươn chuồn mất hút dù hai người kia vẫn còn muốn cho tôi xem nhiều màn mất mặt nữa. Tôi cảm thấy quý phu nhân nhà tôi cũng giỏi quá cơ thế nào mà lại thu nạp được hai đệ tử ngoan ngoãn nghe lời như vậy, kêu đi hướng Đông liền chẳng dám ngo ngoe về hướng Tây, lại còn có sức chịu đựng cao nữa, rõ ràng ghét tôi muốn chết mà còn có thể cùng tôi lôi lôi kéo kéo suốt từ sáng đến tận bây giờ. Bất quá sức chịu đựng của tôi thì không có trâu bò được như vậy, ở một chỗ với họ thêm một lúc chắc tôi không chỉ đơn giản là nhìn thấy cái cổng bệnh viện tâm thần nữa rồi.

Vừa về đến nhà còn chưa kịp tháo đôi giày cao gót khủng khiếp ra khỏi chân mẹ tôi chẳng biết từ đâu bay ra đối với tôi hăm hăm hở hở khiến tôi giật mình suýt chút nữa là được thân mật với cái cầu thang.

“Thế nào, đi chơi vui không con? Sao lại về sớm vậy?” Mẹ hỏi.

“Vâng, vui lắm, vui muốn chết nhưng mà hai người bọn họ có việc nên cuộc vui chấm dứt.” Tôi buồn bực đáp, nghĩ đến là lại muốn thổ huyết.

Vậy mà mẹ tôi lại cho rằng thái độ này của tôi là đang buồn vì không được cùng với thầy Vũ và Lục Chấn Phong, bà cười tươi rói: “Haiz, con cũng đừng có buồn quá còn có lần sau mà.”

Cho tôi xin, mẹ sao lại không thể phân tích được biểu cảm trên gương mặt tôi chứ? Nếu quả thật có lần sau… chắc tôi chết quá!

Tôi không thể đưa ra lời phản bác khi mà mẹ tôi cứ thao thao bất tuyệt: “Mẹ biết con nhất định sẽ rất vui mà, có thiếu nữ nào lại không hạnh phúc khi được đi chơi với hai cực phẩm như Tiểu Vũ và Tiểu Phong. Úi giời, cái thằng bé Tiểu Vũ thật là giỏi a, mới mười lăm tuổi mà đã học hết chương trình trung học phổ thông ở Anh, giờ đã là tiến sĩ rồi. Đúng là tuổi trẻ tài cao mà.”

Mẹ càng nói càng vui vẻ: “Còn thằng bé Tiểu Phong, nói đến là đã thấy thích, trẻ như vậy mà đã tham gia vào hội đồng quản trị của một tập đoàn lớn như Lục thị, năng lực quả thật vô cùng đáng nể.”

Hơ, cái này giờ tôi mới biết, tên họ Lục trong cà lơ cà phất thế mà cũng giỏi ra phết. Nhưng mà mẹ tôi khen họ đâu chỉ đơn giản là nói cho vui thôi đâu, có mục đích cả đấy.

“Hai thằng bé này đứa nào cũng khôi ngô tuấn tú, gia thế lại tốt. Tiểu Lâm, mẹ sẽ rất vui mừng nếu có một chàng rể giống như chúng.”

Đấy, tôi nói có sai bao giờ, mẹ là cực kì thích dồn tôi ra khỏi nhà nha. Cái “giống” mà mẹ nói nó là cái “giống” nào chứ, không phải là đang giựt dây tôi đi cưa họ đấy chứ?! Tôi là ai nào? Thần đồng của Đại học A mà lại mê trai đến độ đi làm cái chuyện tự ném mặt mũi cho chó như vậy à, nam sinh trong trường muốn quen với tôi xếp hàng dài từ cửa lớp NNK50A đến ngoài cổng trường còn chưa hết ấy chứ.

Tôi cho những lời nói của mẹ vào tai bên này rồi tuồn ra ngoài qua tai kia, lững thững xách túi lên phòng. Trời đất ơi, có nằm mơ tôi cũng không thể tin nổi mình đã trải qua nửa ngày kinh khủng như thế này.

Bạn đang đọc Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát của Mộc Hàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.