Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11.1

Phiên bản Dịch · 1336 chữ

CHƯƠNG 11.1

Qua một đêm được ngủ ngon lành, tâm trạng tôi hôm nay khá tốt, mong là sẽ có một tuần mới tốt đẹp không bị mắc vào mắc vào mấy chuyện tào lao bí đao.

Lớp học vẫn còn vắng quá, tôi lôi quyển chính trị ra xem để giết thời gian, đang hăng say thì đột nhiên Thuỳ Anh chạy như con thiêu thân lao vào lớp hét toáng lên.

“Tiểu Lâm, chuyện lớn… chuyện lớn rồi.”

“Gì? Cháy nhà hay là chết người?” Tôi thấy bộ dạng hốt hoảng khẩn cấp của nó cũng giật mình bật dậy.

Nó ngồi xuống hít lấy hít để không khí, khó khăn lắm mới nói vào việc chính: “Không… không phải… mà là Lục Chấn Phong sắp đi tỏ tình.”

Cái chuyện lớn động trời mà nó mới sáng ra đã gào thét ầm ĩ là đây hả? Đúng là cái đồ thần kinh rung rinh mà, việc người ta đi tỏ tình thì liên quan qué gì đến nhà nó mà nó phải nháo nhào lên như vậy.

“Thôi, đi chỗ khác chơi đi mày, mày biết rõ tao không thích nghe mấy cái thứ tin vớ tin vẩn này rồi mà, mày có thể đi xem cái vụ tỏ tình này cho bớt điên cũng được đó. Đi đi.” Tôi phất tay xua đuổi.

“Chẳng phải đi đâu cả, nghe nói cô gái đó là sinh viên lớp mình.” Thuỳ Anh sán lăn vào tôi, kéo cuốn sách trên tay tôi xuống: “Người như anh ấy chỉ toàn nhận được thư tình của hotgirl bỗng dưng lại tự động đi tỏ tình với người khác mày không thấy lạ sao?”

Tôi xùy một cái rõ dài, hóa ra trên đời này vẫn còn có nhiều đứa óc chó hơn cả Thuỳ Anh, chẳng lẽ bọn nó muốn dùng lửa tình của mình để làm tan chảy cái tảng băng di động kia hay sao? Xem ra bệnh thần kinh và hám trai của con bạn thân họ Phương này vẫn còn nhẹ chán, cứu được.

Không cần tôi trả lời giống như là đã biết quá rõ tính tôi rồi nên nó xoa xoa cằm lẩm bẩm: “Nếu là lớp mình thật thì không biết nhỏ nào may mắn được lọt vào mắt xanh của anh ấy nhỉ?”

Tôi bỏ cuốn sách trên tay xuống không nặng không nhẹ nói: “Đứa nào mà nhận được lời thổ lộ của hắn đảm bảo là đã làm quá nhiều việc thất nhân thất đức nên giờ gặp báo ứng. Tiểu Anh, tao nghĩ mày nên sám hối đi là vừa kẻo lại giẫm phải bãi cứt chó này thì chết.”

“Hừ, tại mày không có tế bào lãng mạn nên mới nói thế, tao mong được như mày nói còn không được a.” Thuỳ Anh thở dài thườn thượt.

“Thế nếu là mày thật thì làm sao?” Tôi hỏi.

Thuỳ Anh hùng hồn tuyên bố: “Nếu là tao, con note 5 của tao sẽ thuộc về mày."

“Chính miệng mày nói đấy nhá, không giữ lời là chó con.” Tôi mừng húm, con note 5 mà nó nói quả thật là hấp dẫn chết tôi, samsung galaxy note 5 có thể hay không thật sự bay vào trong tay tôi.

Thế mà nó lại nhe răng ra cười: “Nhưng tao lại có cảm giác chính là mày Tiểu Lâm thân yêu ạ.”

Tôi cáu: “Vớ va vớ vẩn. Tao cũng chưa có đen đủi đến mức ấy.”

“Hi hi, chẳng phải trong tiểu thuyết hay viết như vậy hay sao? Nam chính dáng vẻ xuất chúng, vạn người đắm triệu người mê cùng nữ chính xinh đẹp tài giỏi là oan gia, người ta nói oan gia thì ngõ hẹp, mà ngõ hẹp thì…”

“Cắt. Mày im giùm tao cái và dọn dẹp hết cái tư tưởng màu hồng ấy đi, đây là hiện thực mà hiện thực thì quá tàn khốc nên cái đống tiểu thuyết của mày tốt hơn hết là đem đi làm đồ nhóm bếp.” Tôi xua xua tay cắt ngang câu chuyện dở hơi biết bơi của nó.

Nó nhún vai: “Chứ mày nghĩ còn có thể là ai?”

“Doãn - Hạ - Thảo - Linh.” Tôi nhàn nhạt phun ra bốn chữ.

“Hừ, hàm hồ. Cô ta sao có thể.”

“Sao lại không? Nàng ta vừa đẹp, gia thế lại tốt, còn có học hành giỏi giang.”

Thuỳ Anh trề môi: “Vâng, cô thì xấu lắm, nhà lại nghèo rớt mồng tơi, học hành thì dốt nát?”

“Xì, cũng không phải do mày quyết. Lời tao nói chỉ có chuẩn men.” Tôi vỗ đầy tự tin.

Nó tỏ vẻ khinh bỉ tôi sâu sắc: “Chờ xem. Đúng là đồ không có mắt nhìn.”

Gì chứ, chờ thì chờ sợ gì bố con thằng nào.

A a a a a…. A a a a a a… A a a a a a a… Những tiếng la hét dọc các hành lang vang lên làm cả ngôi trường to lớn rung dữ dội, nếu điện có thể sản xuất được bằng cách thu tiếng hét thì tôi nghĩ các nhà máy thủy điện và nhiệt điện có thể đóng cửa nghỉ ngơi được rồi.

“Đến rồi, đến rồi. Trời ơi đẹp trai dã man tàn bạo vô nhân đạo.” Thuỳ Anh rối rít, nước miếng văng tung tóe, tởm.

Tên chó nâu tiêu sái bước vào lớp tôi, đứng trên bục giảng bày ra một bộ dáng cao cao tại thượng.

Hắn nói: “Như tôi đã tuyên bố, người mà tôi muốn ngỏ lời làm bạn gái là một nữ sinh của lớp Ngoại Ngữ A năm nhất. Hôm nay tôi ở đây để thực hiện lời hứa đó.”

Khiếp, hắn nói cứ như thể mình là người của hoàng thất không bằng, tôi nghe mà muốn ói. Vậy mà cái giọng như bò rống ấy lại có sức ảnh hưởng lớn hơn cả lời của giảng viên, cái lũ mê trai im phăng phắc, lắng nghe không sót nửa chữ, mắt chớp chớp mồm đớp đớp, hận không thể một cước phi thẳng tới trước mặt hắn.

Hừ, tưởng việc mình đang làm vĩ đại lắm hay sao? Khoa trương quá mức rồi.

Tôi chậc lưỡi, lật trang sách kế tiếp, nhàn nhạt mở miệng nói với Thuỳ Anh lúc này đã trở về mặt đất sau một cơ số phút du ngoạn trên mây: “Nhìn mày ai không biết còn tưởng mấy ngày bị bỏ đói đấy, làm gì mà nhìn người ta như muốn ăn tươi nuốt sống thế hả?”

Hình như tôi nói đúng quá nên nó chẳng có lời nào để phản bác, mắt thao láo nhìn về phía bục giảng bận trao yêu thương.

Bỗng nhiên tiếng hò hét im bặt, tôi phóng tầm mắt lên gặp ngay cảnh hai nhân vật chính liếc mắt đưa tình, chàng mỉm cười quyến rũ, phong tình vạn chủng, nàng e thẹn, trên má xuất hiện hai tầng hồng rất khả nghi.

“Đấy, tao nói có sai bao giờ. Tao chân thành khuyên mày một câu, mau mang đống tiểu thuyết đi thủ tiêu vì mày bây giờ đã không còn phân biệt được đâu là đời thường nữa rồi.” Tôi nhỏ giọng nói vào tai Thuỳ Anh, nhưng dường như có cái gì đó đang cứng lại trong cổ họng tôi khiến tôi nói mãi mới thành lời. Có trời mới biết tại sao trong lòng tôi lại cảm thấy hụt hẫng, rất khó chịu.

Thế nhưng… chuyện gì đã xảy ra vậy? Trong tay tôi từ bao giờ lại xuất hiện hoa hồng nhung rực rỡ và sô cô la hình trái tim rồi?

Lục Chấn Phong đặt hai tay lên vai tôi, nở nụ cười, không phải cái nhếch môi lạnh lùng hay điệu cười nửa miệng đáng ghét mà là một nụ cười đúng nghĩa, vô cùng rạng rỡ, ấm áp: “Em chính là cô gái đó.”

Bạn đang đọc Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát của Mộc Hàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.