Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái Tên Âm Hồn Bất Tán

Phiên bản Dịch · 823 chữ

Trong lúc hai người còn đang ngẩn ngơ thì nghe được một hồi thanh âm thưa thớt ở phía sau.

"Ai ở đó lén la lén lút, đi ra." Thương Mạch Dật rút bội kiếm bên hông ra.

"Đừng, đừng, đừng." Hoa Lạc Ngâm giơ hai tay lên, đi ra khỏi bãi cỏ: "Là ta."

"Tại sao lại là ngươi?" Thật là một tên âm hồn bất tán.

Âm hồn bất tán [阴魂不散]: Âm hồn không tan, đại ý chỉ người hoặc sự vật, sự việc dai dẳng đeo bám, mãi không chịu ngừng.

"Ngươi không phải là đuổi theo đòi nợ đó chứ?!!" Phượng Noãn Noãn nhìn thấy hắn phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy hắn là vì ban ngày đụng phải hắn một cái mà đến đòi nợ.

"Đòi nợ?" Hoa Lạc Ngâm đầu óc mơ hồ: "Nợ gì?"

"Thì là lúc ở quán cơm đụng phải ngươi một cái, ngươi không phải là muốn đòi tiền sao! Đưa cho ngươi là được chứ gì, còn đến mức đuổi theo xa như vậy!" Phượng Noãn Noãn từ trong ống tay áo lấy ra áng chừng một túi tiền, ném tới: "Nhiêu đây chắc đủ rồi chứ!"

Hoa Lạc Ngâm nhận lấy túi tiền bay tới: "Ta đuổi theo không phải là vì tiền."

"Vậy ngươi còn muốn mạng của ta?" Phượng Noãn Noãn có hơi sợ trốn sau lưng Thương Mạch Dật.

"Không phải." Cái gì thế này a! Hoa Lạc Ngâm đột nhiên cảm giác sao cùng nàng giao lưu lại tốn sức đến như vậy: "Noãn Noãn, muội thực sự không biết ta sao."

Phượng Noãn Noãn mắt trợn trắng, lại nữa rồi! Nàng thực sự không quen biết cái tên da mặt dày này.

"Noãn Noãn, để ta đánh đuổi hắn đi." Thương Mạch Dật đã không thể nhịn được nữa, xách theo kiếm đi đánh nhau với hắn.

Phượng Noãn Noãn thấy hai người xông vào đánh nhau, cứ tiếp tục đánh nhau như vậy lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao: "Dừng tay, đừng có đánh nhau nữa."

Hai người đối với lời nói của Phượng Noãn Noãn mắt điếc tai ngơ, ngày hôm nay bắt buộc phải phân cao thấp.

"Ngươi rốt cuộc là ai, tiếp cận Noãn Noãn có mục đích gì?"

"Ta còn muốn hỏi ngươi là ai đây, vì sao Noãn Noãn ngay cả ta cũng không nhớ rõ." Hắn từ nhỏ đã cùng nàng lớn lên, chỉ ngây người ở chỗ sư phụ có mấy năm liền không nhận ra, thật là quá đáng. Hoa Lạc Ngâm càng nghĩ càng tức giận, xuất thủ càng ngày càng sắc bén.

Thương Mạch Dật nguyên bản là muốn dọa cho hắn chạy đi, ai biết hắn lại thật sự động thủ, vậy hắn cũng không tiếp tục khách khí nữa, giơ tay chém xuống mấy hiệp, Hoa Lạc Ngâm thể lực chống đỡ không nổi.

"A ~" Mắt thấy sắp bị đánh bại, Hoa Lạc Ngâm nghĩ ra một kế, nghiêng người ngăn trở Thương Mạch Dật hạ kiếm xuống, trong nháy mắt, trên cánh tay huyết sắc vung ra khắp nơi.

"Thương Mạch Dật, dừng tay!" Mắt thấy sắp có tai nạn chết người Phượng Noãn Noãn lập tức ngăn ở trước mặt Hoa Lạc Ngâm.

"Hừ." Thương Mạch Dật hừ lạnh một tiếng: "Ngày hôm nay nể tình Noãn Noãn ta tạm tha cho ngươi."

"Ngươi sao rồi?" Phượng Noãn Noãn xoay người ngồi xổm xuống, xem thương thế của Hoa Lạc Ngâm một chút: "Cũng may không có thương tổn tới xương cốt."

"Đau quá a đau." Hoa Lạc Ngâm một bên kêu la đau đớn, một bên lặng lẽ quan sát biểu tình của Phượng Noãn Noãn.

Thương Mạch Dật khoanh hai tay trước ngực, cười nhạt nói: "Một người nam nhân, chút đau đó cũng nhịn không được."

Phượng Noãn Noãn nghe được lời của hắn, xoay người mỉm cười nhìn hắn. Hình như trước đó còn không biết là ai bôi thuốc cho còn la đau đây?

Thương Mạch Dật sờ lỗ mũi một cái, không tiếp tục lên tiếng nữa.

"Được rồi, nếu ngươi đã bị thương thì ở lại nơi này một đêm đi!" Phượng Noãn Noãn nhìn Hoa Lạc Ngâm đang ngồi trên mặt đất, mềm lòng nói.

"Có thật không?" Hoa Lạc Ngâm tỏ ra rất cao hứng, quả nhiên là hắn đã đánh cuộc đúng. Hắn chỉ cần bị thương Noãn Noãn sẽ không mặc kệ sự sống chết của hắn.

"Thương Mạch Dật dìu hắn vào trong nhà đi!"

Thương Mạch Dật vẻ mặt ngạo kiều mà xoay đầu đi: "Ta không muốn, hắn cũng không phải là chân bị thương, tự mà đi đi."

"Kiêu ngạo cái gì, ta cũng không cần ngươi!" Hoa Lạc Ngâm tự mình chậm rãi đứng lên, bắt đầu làm nũng bán manh với Phượng Noãn Noãn: "Noãn Noãn, ta đau quá."

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.