Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Có Biện Pháp

Phiên bản Dịch · 827 chữ

"Vương gia, chén canh () này quả thật có độc." Một vị lão giả run run nói: "Loại độc này rất không rõ ràng. Thuộc về loại độc dược mạn tính, không dễ khiến người ta phát hiện." Vị lão giả kia dừng lại một chút có chút nghĩ mà sợ thở dài nói: "Nếu không phải là liên tục khuấy đều phát hiện được dị thường, trực tiếp uống vào, thời gian dài dùng cái này, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi a!"

Mặc Cảnh Diệp nghe được lời của lão giả, nắm thật chặt bàn tay bên trong ống tay áo, cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi. Con ngươi sắc bén quét qua mọi người trong nhà bếp một vòng, thanh âm không giận tự uy: "Các ngươi người nào tới giải thích một chút xem?"

Mọi người nhất tề cúi đầu, hận không thể đem đầu vùi dưới đất, nhà bếp trong nháy mắt yên tĩnh đến thần kỳ.

Mặc Cảnh Diệp quét mắt một vòng nhìn mọi người trầm mặc, không những không giận mà còn cười: "Không nói cũng chẳng sao, chỉ là người nhà các ngươi. . ."

"Vương gia, ta biết." Vừa nghe đến người nhà, rốt cuộc có một người không chút do dự nào mở miệng nói chuyện.

Mặc Cảnh Diệp khóe miệng chứa đựng nụ cười thỏa mãn: "Ngươi tên là gì?"

"Bẩm Vương gia, tiểu nhân tên là Dương Cẩm." Người mới vừa nói bước lên trước một bước hành lễ.

"Ân." Mặc Cảnh Diệp gật đầu: "Đem hết những điều ngươi biết nói ra, chỉ có điều ta thích nghe nhất là lời nói thật." Mặc Cảnh Diệp giống như vô ý nói.

"Vâng, vâng." Dương Cẩm gật đầu lia lịa, đem những gì mình nhìn thấy nói từng chút một: "Chuyện là như thế này, sáng sớm hôm nay, ta thấy Thịnh La cô nương đi tới nhà bếp vòng vo một lần, sau đó cùng Lưu chưởng sự nói mấy câu, cho hắn một thỏi bạc." Dương Cẩm nói xong chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo, nói cũng có chút ấp a ấp úng: "Bởi vì cách khá xa, tiểu nhân cũng không nghe được họ đã nói những gì. Chỉ biết là Lưu chưởng sự cầm bạc xong liền sai tất cả mọi người đi ra ngoài."

"Lưu chưởng sự, có chuyện này không?" Mặc Cảnh Diệp lạnh lùng hỏi.

"Bẩm Vương gia, Thịnh La cô nương chỉ nói là tiểu thư nhà mình bị bệnh, nàng muốn làm chút cơm nước cho tiểu thư nhà nàng." Lưu chưởng sự cúi chào thật sâu, đôi tay già nua che khuất đi ánh mắt hung ác: "Lão nô cũng không nhìn thấy thỏi bạc nào."

"Vương gia, những câu tiểu nhân nói đều là thật." Dương Cẩm vừa nhìn thấy Lưu chưởng sự không thừa nhận, liền có chút luống cuống. Nếu Vương gia không tin mình, cái mạng nhỏ của hắn cùng tính mạng của người nhà liền mà khó giữ được.

"Vương gia, người phải tin tưởng lão nô a!" Lưu chưởng sự vẻ mặt lão lệ tung hoành (nước mắt già nua) nhìn Mặc Cảnh Diệp.

"Đi tìm Thịnh La đến đối chất." Mặc Cảnh Diệp hướng về phía Thanh Phong ở bên cạnh nói.

Thanh Phong vừa muốn đi ra ngoài, lại đụng phải Phượng Noãn Noãn đang đi vào.

"Không cần phải đi nữa." Phượng Noãn Noãn ngăn cản Thanh Phong.

Thanh Phong do dự một chút, quay đầu lại thì thấy Vương gia nhà mình gật đầu, liền ngoan ngoãn quay trở lại đứng bên cạnh Mặc Cảnh Diệp.

"Noãn Noãn, sao nàng lại tới đây." Mặc Cảnh Diệp tiến lên đỡ nàng.

Phượng Noãn Noãn trợn mắt một cái, nàng lại không có bị bệnh, cần gì phải xem như lão thái thái mà đỡ nàng.

"Ta đến xem sự việc tiến triển như thế nào rồi?" Phượng Noãn Noãn vẻ mặt tươi cười nhìn mọi người một chút: "Xem ra kết quả không lý tưởng lắm nhỉ!"

"Noãn Noãn, yên tâm." Mặc Cảnh Diệp tính khí tốt mà dỗ dành: "Ta sẽ giải quyết tốt."

"Ta thật ra có một biện pháp có thể thử một lần, có muốn nghe thử một chút hay không?" Phượng Noãn Noãn úp mở nhìn Mặc Cảnh Diệp.

"Biện pháp gì?"

"Thanh Phong canh giữ ở nơi này, một người cũng không được phép thả ra ngoài, người bên ngoài cũng không cho đi vào." Phượng Noãn Noãn thái độ cương quyết phân phó xong liền đi ra ngoài.

"Noãn Noãn, rốt cuộc là biện pháp gì?" Mặc Cảnh Diệp đuổi theo.

"Ngươi cứ đi theo ta thì biết." Phượng Noãn Noãn cước bộ không ngừng đi thẳng đến Thiên viện.

------------------------

() Ta thiệt là không biết sống sao mà, chương trước tg để là 'canh', chương này gọi là 'cháo' mới ghê chứ ~~~~

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.