Đổ Hán
Phượng Noãn Noãn nhận thấy hôm nay khí trời tốt, nàng cũng khôi phục hình người. Chủ yếu nhất là nàng nàng tương đối muốn ăn cơm bên trong Túy Vân Các mà lần trước Mặc Cảnh Diệp dẫn nàng đi.
Thế nhưng, nàng bây giờ đang cùng Mặc Cảnh Diệp chiến tranh lạnh, cũng không thể chỉ vì một bữa ăn mà không để ý đến mặt mũi, cùng hắn hòa hảo (làm lành) đi!
Thế là, Phượng Noãn Noãn mặt dày quấn lấy Vân Phách mượn ít tiền. Ai mà biết được mắt thấy sắp đến Túy Vân Các rồi, đúng lúc lại đụng phải một tên đổ hán (đổ: cờ bạc, hán: hán tử, đàn ông) muốn đem nữ nhi bán cho chủ nợ.
Phượng Noãn Noãn vốn là không muốn xen vào chuyện của người khác, suy cho cùng nàng cũng coi như là người mới đến, thế nhưng lương tâm của nàng lại cảm thấy áy náy.
"Này, ta nói ngươi một đại nam nhân. Làm sao lại không biết xấu hổ như vậy?" Phượng Noãn Noãn thấy đổ hán lôi kéo một cô nương đang khóc lê hoa đái vũ.
"Dã nha đầu từ nơi nào tới, cút sang một bên." Đổ hán thấy Phượng Noãn Noãn một thân một mình, tự nhiên không sợ hãi.
"Ngươi không thấy vị cô nương này không muốn đi cùng ngươi sao." Phượng Noãn Noãn một phát bắt lại cánh tay của cô nương kia.
"Ô, xú nha đầu cho ngươi thể diện mà không cần, đúng không!" Đổ hán nghiêng mắt nhìn chằm chằm Phượng Noãn Noãn: "Đây là khuê nữ của ta, ta muốn bán cho người nào thì người đó mua. Ngươi quản được chắc?"
Phượng Noãn Noãn nhướng mày, tại sao có thể có người làm cha như vậy chứ?
"Cô nương, xin người thương xót. Cứu cứu ta với!" Cô nương sắp sửa bị bán đi kia, đột nhiên quỳ xuống, ôm chặt lấy bắp đùi Phượng Noãn Noãn, khóc đến lệ rơi đầy mặt.
"Nha đầu phiến tử chết tiệt, lá gan lớn đúng không!" Đổ hán vừa nói, vừa đánh.
"Cha, cầu xin người đừng đánh nữa." Nữ nhi của đổ hán, quỳ gối dưới đất toàn thân run rẩy.
"Đủ rồi." Phượng Noãn Noãn thật sự là không nhìn nổi: "Ngươi không phải là cần tiền sao!"
"Làm sao, ngươi có?" Đổ hán vẻ mặt coi thường bộ dạng của Phượng Noãn Noãn.
"Đúng, ta bỏ tiền mua nữ nhi của ngươi." Phượng Noãn Noãn đem cô nương quỳ dưới đất kéo lên, bảo hộ ở sau lưng.
"Cám ơn ngươi." Cô nương kia khóc thút thít nói lời cảm tạ.
"Được, vậy ngươi liền lấy năm ngàn lượng ra đây. Nha đầu phiến tử này liền đưa cho ngươi."
"Năm ngàn lượng?" Phượng Noãn Noãn rơi vào tình thế khó xử, nàng đi đâu mà kiếm được nhiều tiền như vậy cho hắn.
"Xuy." Đổ hán cười giễu cợt một tiếng: "Không có tiền giả trang cái gì, cút sang một bên." Nói xong liền hung hăng đẩy Phượng Noãn Noãn một cái.
Phượng Noãn Noãn cảm giác thân thể mất đi cân bằng, mắt thấy sẽ cùng mặt đất tiếp xúc thân mật. Lại không nghĩ tới rơi vào trong một cái lồng ngực rắn chắc, mùi vị thật quen thuộc.
"Ta bỏ tiền." Mặc Cảnh Diệp rất tự nhiên ôm Phượng Noãn Noãn, tự tiếu phi tiếu mà nhìn đổ hán.
Đổ hán chỉ cảm thấy ngày hôm nay xui xẻo, không những đánh bạc thua, bây giờ thật vất vả mới thuyết phục được Long gia để cho hắn đem nữ nhi đi gán nợ, lại không nghĩ tới liên tiếp tới hai người phá đám.
"Đi, đi, chờ ở một bên đi." Đổ hán khoát khoát tay, muốn đuổi người.
"A!" Đổ hán che lại cánh tay bị gảy: "Các ngươi..."
Thanh Phong thổi thổi bàn tay mặc dù trong tay cũng không có hạt bụi nào: "Dám đối với Vương gia nhà ta bất kính, muốn một cánh tay của ngươi cũng là tiện nghi cho ngươi rồi."
"Vương gia?"
Nữ nhi của đổ hán, vào lúc Mặc Cảnh Diệp nói chuyện liền lặng lẽ ngẩng đầu lên. Nàng từ trước tới nay chưa từng gặp qua nam nhân anh tuấn tiêu sái như vậy, mày kiếm mắt sáng, bạc môi hấp dẫn, một thân khí chất quân lâm thiên hạ, làm cho nàng có khuynh hướng ngưỡng mộ.
"Ta còn là hoàng thượng đây! Ha ha..." Đổ hán hiển nhiên không tin lời của Thanh Phong.
Những người xung quanh nghe được lời nói đại nghịch bất đạo của đổ hán, một hồi nghị luận.
Vừa vặn cuộc nói chuyện của hai người cách đổ hán gần nhất, để cho hắn nghe được nhất thanh nhị sở. Đổ hán căng thẳng không dứt liếm liếm cánh môi khô nứt, thì ra hắn chính là Cảnh Vương gia bất cận nhân tình (không hợp tình người) trong truyền thuyết.
Đăng bởi | Ruanzhu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |