Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặc Tử Thư Tuyệt Xử Phùng Sinh

Phiên bản Dịch · 924 chữ

Đang vào mùa hoa lê nở, đóa hoa màu trắng bạc như tuyết nổi lên một góc tiểu viện trong hoàng cung, hết sức an tĩnh.

Gió nhẹ lướt qua, hoa lê trắng như tuyết, tựa như ngọc nữ mặc đồ trắng phiên phiên nhẹ nhàng nhảy múa; gió mang theo hương thơm say lòng người của hoa lê, ở bên nhành cây nhẹ nhàng phiêu đãng.

Dưới tàng cây lê, nam tử mặc một thân y phục nguyệt cẩm sắc, chán chường ngồi trên xe đẩy, hoa lê nhẹ nhàng phiêu phiêu sái sái rơi xuống khắp người cũng không để ý.

"Tử Thư." Bỗng nhiên, trong tiểu viện an tĩnh, một đạo thanh âm lạnh nhạt xẹt qua.

Nam tử nghe thấy động tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu lên, bên dưới lông mi rậm rạp mà nhỏ dài là một đôi mắt tĩnh mịch trống rỗng, đôi môi thật mỏng, sắc nhạt như nước.

"Tam hoàng thúc." Mặc Tử Thư thanh âm ôn nhuận như ngọc, giống như cầm huyền phất qua.

"Tử Thư, cảm giác thân thể gần đây có tốt hơn chút nào không?" Mặc Cảnh Diệp đi tới phía sau lưng hắn, nhẹ nhàng đem hoa lê trên người của hắn phủi xuống.

"Tam hoàng thúc." Mặc Tử Thư hai mắt trống rỗng cuối cùng cũng có một chút tiêu cự: "Vẫn là như cũ, làm phiền hoàng thúc lo lắng."

"Không sao, cứ từ từ dưỡng bệnh cuối cùng cũng sẽ tốt lên thôi." Mặc Cảnh Diệp như an ủi vậy, vỗ vai của hắn một cái.

"Khụ, khụ." Mặc Tử Thư còn chưa nói được vài câu liền ho khan: "Tam hoàng thúc, không cần an ủi ta. Thân thể của chính mình có tình huống gì, ta vẫn là biết rõ."

"Không, ngươi không biết." Mặc Cảnh Diệp lạnh mặt nói: "Ngươi không biết Hoàn Nhan vì trị bệnh cho ngươi, hai năm trước đã rời khỏi kinh thành, bây giờ còn không có một chút tin tức."

"Cái, cái gì?" Mặc Tử Thư cau mày: "Tam hoàng thúc, người đang nói gì vậy?"

"Hẳn là ngươi vẫn còn nhớ thời điểm lần trước Hoàn Nhan xem bệnh cho ngươi đi!" Mặc Cảnh Diệp đứng chắp tay, đưa lưng về phía hắn nhìn hoa lê nở khắp cây: "Lần đó phụ hoàng ngươi bí mật triệu hắn tiến cung, hắn xem tình huống của ngươi xong nói ở Vân Độ thần bí có một loại thuốc, chỉ cần lấy được loại thuốc đó để làm thuốc dẫn, liền có thể trị hết bệnh của ngươi."

"Khụ, khụ." Mặc Tử Thư có vẻ hơi kích động: "Tam hoàng thúc nói có thật không?"

Mặc Cảnh Diệp nhẹ nhàng gật đầu.

Mặc Tử Thư cúi thấp đầu, bàn tay to hiện rõ khớp xương nắm chặt xe đẩy. Hắn cho rằng phụ hoàng lúc đầu chỉ là cố kỵ tình phụ tử trước kia, mới để cho Hoàn Nhan tới làm dáng một chút; trong hai năm này, hắn cũng không phải là không có một lần nào tới thăm hắn sao? Thế nhưng, lời của Tam hoàng thúc làm cho hắn thấy được hy vọng, thì ra phụ hoàng vẫn còn nghĩ tới hắn!

"Cám ơn người, Tam hoàng thúc!" Mặc Tử Thư ngẩng đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Mặc Cảnh Diệp con ngươi chợt lóe: "Ta chỉ là không muốn để cho tâm tư của Hoàn Nhan bị uổng phí."

"Phải, ta tin tưởng Hoàn Nhan thần y, nhất định sẽ trở về trị hết bệnh của ta." Mặc Tử Thư biết người hoàng thúc này của hắn luôn luôn lạnh nhạt, nhưng đối với hắn quả thực rất tốt, ngày hôm nay có thể tới thăm mình, hắn rất cao hứng.

"Chỉ hy vọng như thế." Mặc Cảnh Diệp nỉ non, hắn cũng không có nắm chắc rằng Hoàn Nhan sẽ bình an trở về, dù sao đã qua hai năm rồi cũng không có một chút tin tức, người phái đi đều trở về mà không có kết quả gì.

Điều duy nhất hắn hiện tại có thể làm đó chính là khích lệ Tử Thư, để cho hắn tràn ngập khát vọng đối với sự sống.

"Tam hoàng thúc?" Mặc Tử Thư nghi hoặc nhìn hắn.

Trạng thái của Mặc Tử Thư vào lúc này so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều, đại khái là nghe được bệnh tình của mình còn có thể chữa trị, kích động, gương mặt tái nhợt cũng nhiều hơn một chút ửng đỏ.

Hắn nguyên bản đều đã chuẩn bị tốt để bình thản rời khỏi thế giới này. Nhưng là, hiện tại đột nhiên nghe được mình còn có cơ hội sống. Hắn rất vui vẻ, không có gì quan trọng hơn sống, chỉ cần sinh mệnh vẫn còn, ta cũng sẽ không bi ai; dù cho hắc ám cắn nuốt hết thảy, ánh mặt trời còn có thể một lần nữa trở về. (1)

---------------------------

Tuyệt xử phùng sinh [绝处逢生] là một thành ngữ của Trung Quốc hiểu nôm na là gặp được đường sống từ trong cõi chết, cũng có thể hiểu là thập tử nhất sinh.

(1) Cái câu này mình có tìm kiếm trên mạng thì thấy có một bài thơ giống như vậy, chắc tác giả chế từ bài này. Mình thấy nó cũng hay hay, rất có ý nghĩa. Bài thơ này tên 只要明天还在 [Chỉ cần còn có ngày mai] _ Tác giả: Uông Quốc Chân [汪国真]

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.