Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình Cảm Khác Thường

Phiên bản Dịch · 876 chữ

Noãn Noãn cảm nhận được hai gò má ấm áp, sắc mặt đỏ bừng một trận. Vừa rồi nàng dùng sức quá mức không cẩn thận làm y phục nơi ngực của Mặc Cảnh Diệp bị kéo ra, để lộ ra mảng cơ ngực lớn.

Mặc Cảnh Diệp cũng không cảm giác được sự không thoải mái của nàng, vỗ vỗ đầu hồ ly của nàng: "Nhìn ngươi làm bẩn hết cả người rồi kìa, ta dẫn ngươi đi tắm."

Ồ, tắm! Phượng Noãn Noãn ngẩng đầu, nhìn Phượng Noãn Noãn ngẩng đầu, nhìn người nam tử như tranh vẽ ra này, hắn hẳn là sẽ không hạ mình đi tắm cho một con hồ ly chớ.

Đi tới ôn tuyền (suối nước nóng) của vương phủ, Mặc Cảnh Diệp cho tất cả hạ nhân lui xuống, đem Phượng Noãn Noãn đặt ở trên giường mà bắt đầu cởi áo nới dây lưng.

Phượng Noãn Noãn lập tức hai tay che mắt lại, chẳng qua là còn để lại một tia khe hở.

Mặc Cảnh Diệp nhìn thấy động tác của nó đáng yêu như vậy, bất giác cười thành tiếng: "Hồ ly cũng biết xấu hổ."

Phượng Noãn Noãn nghe vậy liền tức lên, nói như thế nào thì lời này cũng quá khinh bỉ Hồ tộc rồi. Nếu như nàng là người thì cũng thôi đi, thế nhưng nàng hiện tại là hồ ly nha! Còn là Cửu Vĩ Hồ nữa, không thể ném mặt mũi của Hồ tộc đi được. Phượng Noãn Noãn cũng không suy nghĩ kỹ lưỡng đã nhào tới, ở trên ngực trơn bóng của hắn lưu lại hai đường móng vuốt.

"Tê." Cảnh Diệp thật không ngờ nó lại đột nhiên tức giận, vốn là không muốn đề phòng nó, Mặc Cảnh Diệp không khỏi nheo mắt lại.

Phượng Noãn Noãn có chút hối hận mà rụt người lại một cái, nàng đã làm gì, làm sao lại động thủ? Nàng không muốn sống nữa rồi, hắn sẽ không đem mình đi hầm chứ? Đây chính là nhân cứu mạng cho nàng ăn ở, nàng đây coi như là vong ân phụ nghĩa sao? Phượng Noãn Noãn con ngươi đen nhánh rơi từng giọt lệ, suy nghĩ cả trăm dạng cách chết của nàng.

Mặc Cảnh Diệp đem vẻ mặt của nó nhìn ở trong mắt: "Ngươi mà cũng biết sợ?"

"Chi chi" Xin lỗi nha, Phượng Noãn Noãn dùng đầu lưỡi liếm liếm vết thương nơi ngực của hắn.

Mặc Cảnh Diệp giật mình, thân thể đều cứng lên, hắn cảm giác có một dòng điện khác thường truyền khắp cả người, chỗ bị nó liếm qua ẩm ướt, giống như vết ngứa tựa mèo cắn vậy.

Phượng Noãn Noãn chỉ lo ảo não về hành vi ngu ngốc của chính mình, căn bản không có phát hiện biến hóa trên thân thể Mặc Cảnh Diệp. "Chi chi" Còn đau không? Phượng Noãn Noãn vô cùng hổ thẹn, mình lại không phải là hồ ly chân chính, tự nhiên kích động làm cái gì.

Mặc Cảnh Diệp áp chế tình cảm khác thường, không nghĩ tới hắn lại bị một con tiểu hồ ly chọc ghẹo.

Phượng Noãn Noãn rưng rưng nước mắt nhìn hắn, tại sao lại không nói chuyện, là vẫn chưa nghĩ ra muốn trừng phạt mình như thế nào sao?

Ở trong mắt Mặc Cảnh Diệp, ánh mắt như vậy của Phượng Noãn Noãn chính là đang khiêu khích hắn, Mặc Cảnh Diệp ngẩn người đột nhiên kéo lấy Phượng Noãn Noãn rồi đem nàng ném xuống ôn tuyền.

Phượng Noãn Noãn bị động tác bất thình lình dọa đến không có phản ứng, đợi nàng lấy lại tinh thần mới phát giác mình ở trong nước, đạp nước vài cái, liền chìm xuống.

Mặc Cảnh Diệp vẫn chú ý tới vật nhỏ trong nước, khi nhìn đến bong bóng nổi lên trên mặt nước, hắn đột nhiên có một tia hoảng hốt, không hề nghĩ ngợi nhảy xuống, làm bắn lên bọt nước thật lớn.

"Vật nhỏ, vật nhỏ." Mặc Cảnh Diệp đem Phượng Noãn Noãn ôm vào trong lòng vỗ vỗ mặt của nàng, không có bất kỳ phản ứng nào. "Thanh Phong, nhanh đi tìm Hoàn Nhan đến đây." Mặc Cảnh Diệp cuống quít phân phó, không còn bình tĩnh như trước đó. Hắn chính mình cũng không biết vì sao ngay cả mạng người cũng không để ý nhưng lại phải lo lắng cho sự an nguy của một con hồ ly như thế.

Phượng Noãn Noãn bị hắn lắc phun ra một ngụm nước, lại không phản ứng nữa.

Mặc Cảnh Diệp do dự một chút, đôi môi lạnh của hắn phủ lên môi của nàng.

"Cũng may là kịp thời đem nước trong bụng nó lấy ra, nếu không thì nó khó bảo toàn tính mạng rồi." Hoàn Nhan nhìn tình hình của Phượng Noãn Noãn một chút, thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng rằng chuyện lớn gì chứ. Hắn cũng vì con tiểu hồ ly này bôn ba hai lần rồi, xem ra Cảnh Diệp thực sự rất để ý tới nó, "Ta nói ngươi về sau cũng đừng đem nó thả ở trong nước nữa."

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.