Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bặt Vô Âm Tín

Phiên bản Dịch · 843 chữ

"Ngươi tới đây cho ta!" Vân Phách kéo Bạch Vũ đi về hướng Thiên viện.

Tô Trường Khanh vẫn còn đang đuổi theo Mặc Cảnh Diệp hỏi lung tung này kia, Mặc Cảnh Diệp một mực trầm mặc không nói.

Ở nơi cửa hậu viện, Tô Trường Khanh bị ám vệ canh giữ ngăn lại: "Tô thiếu gia, xin dừng bước."

Tô Trường Khanh thay đổi thái độ bình thường, nước mắt lưng tròng chớp chớp mắt nhìn hai tên ám vệ: "Hai vị đại ca, người ban nãy kia ngủ với người ta xong mà không chịu trách nhiệm, các ngươi tỉnh ngộ một chút, để cho ta đi vào tìm hắn có được hay không?"

Hai tên ám vệ, mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau một cái, rất ăn ý đem Tô Trường Khanh ném ra ngoài.

"Con bà nó, đại gia ta mặt mũi cũng không cần còn không để cho ta đi vào." Tô Trường Khanh quả thực vô sỉ (mặt dày) đến cực hạn.

"Noãn Noãn, ngươi tại sao vẫn còn ngủ?" Từ lúc đem Phượng Noãn Noãn đặt ở nơi này, Mặc Cảnh Diệp mỗi ngày đều sẽ đến Băng Thất, ngây người cả ngày.

Ba ngày sau, Thanh Phong đi tới thư phòng Mặc Cảnh Diệp, hướng hắn thỉnh tội: "Vương gia, thuộc hạ vô năng, không đuổi theo kịp Hoàn Nhan thần y."

"Không trách ngươi, lui xuống nghỉ ngơi đi!" Ngay cả hắn cũng không biết Hoàn Nhan đi đâu, người khác như thế nào lại tìm được tung tích của hắn.

Thanh Phong do dự một lát, cuối cùng vẫn là lui ra ngoài.

Mặc Cảnh Diệp đem tất cả hy vọng đều ký thác trên người con bồ câu đưa thư mà Hoàn Nhan đưa cho hắn, hy vọng nó có thể mang Hoàn Nhan quay trở về.

Nhưng là, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, từ đầu đến cuối vẫn không thấy Hoàn Nhan, ngay cả con bồ câu đưa thư cũng không thấy quay trở về.

Hoàn Nhan ngày hôm đó ở Tử Vân Sơn cùng Thanh Lạc rơi vào trong một cái hang động, mới phát hiện đó chính là thế ngoại đào nguyên mà hắn muốn tìm.

"Ngạch, đau quá!" Hoàn Nhan tỉnh lại xoa xoa cái trán bị sưng, nhìn xung quanh một lần, đây là đâu? Hắn không phải là cùng Thanh Lạc rơi vào trong một cái hang động sao, ai đã cứu bọn họ?

"Ngươi tỉnh rồi, có khó chịu chỗ nào không?" Một giọng nữ uyển chuyển vang lên ở bên tai Hoàn Nhan.

Chẳng lẽ là nàng đã cứu chúng ta, Hoàn Nhan ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy một cô nương mặc quần áo phượng vỹ (đuôi phượng) màu hồng nhạt, đầu nàng cài trâm hồ điệp, một luồng tóc đen buông xuống trước ngực, không phấn son trang điểm, giống như băng tuyết sạch sẽ trong suốt.

Sở Tuyết Nguyệt thấy hắn không nói lời nào, cho rằng hắn là một người câm: "Ngươi không nói chuyện được, có thể dùng động tác nói cho ta biết ngươi cảm thấy khó chịu ở chỗ nào."

"Ta không sao rồi, cám ơn ngươi đã cứu ta."

Sở Tuyết Nguyệt nghe được giọng nam thuần hậu của Hoàn Nhan: "Ta còn cho rằng ngươi không nói chuyện được chứ!"

"Cô nương, có trông thấy đồng bạn của ta?"

"Người kia để cho cha ta mang đi chữa bệnh rồi, hắn bị nghiêm trọng hơn ngươi. Có điều cha ta nhất định sẽ tìm được đại phu xem bệnh cho hắn." Sở Tuyết Nguyệt nghĩ đến lúc mới nhìn thấy hai người bọn họ liền kinh hãi, từ nơi cao như vậy rơi xuống, có thể bảo trụ được tính mạng cũng xem như không tệ rồi."

Hoàn Nhan động thân thể muốn xuống giường.

"Ngươi đi làm gì?" Sở Tuyết Nguyệt sốt ruột hỏi: "Có biết bản thân mình vẫn còn đang bị thương không!"

"Ta muốn tận mắt đi xem thương thế của hắn một chút." Hoàn Nhan vẻ mặt kiên định mà nhìn Sở Tuyết Nguyệt.

Cuối cùng, Sở Tuyết Nguyệt không lay chuyển được hắn: "Để ta dẫn ngươi đi vậy!"

Hoàn Nhan được Sở Tuyết Nguyệt dìu đi tới trước một căn phòng khác: "Cha."

"A Nguyệt, con sao lại mang hắn tới đây?" Sở Thiên Hà vẻ trách cứ nhìn Sở Tuyết Nguyệt.

"Tiền bối, không nên trách nàng, là do ta khăng khăng muốn đến đây." Hoàn Nhan vội vàng giải thích.

Sở Thiên Hà cũng không tiện nói thêm cái gì nữa: "Ngươi đến ngồi bên cạnh đi!"

"Tiền bối, thuốc mỡ này đưa cho người, làm phiền người lát nữa xử lý vết thương xong thì thoa cái này lên chỗ đau." Hoàn Nhan từ trong lồng ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, trước đây Mặc Cảnh Diệp thường xuyên bị thương, hắn liền nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc mỡ có hiệu quả làm lành vết thương này.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.