Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn Thân Trở Về

Phiên bản Dịch · 754 chữ

"Vương gia, Vương gia. . ." Cảnh vương phủ tràn ngập tiếng kêu hưng phấn của Vân Phách.

"Chuyện gì?" Mặc Cảnh Diệp từ trong Băng Thất nhíu mày đi ra.

"Tô thiếu gia trở về rồi." Lần này thì tốt rồi, khúc mắc của Vương gia có thể xem như là có người giải, Vân Phách tự mình tưởng tượng ra cảnh hai người gặp mặt nhau.

Mặc Cảnh Diệp ngẩn ngơ trong phút chốc, chỉ nhàn nhạt lên tiếng: "Bảo hắn về trước đi!" Hắn bây giờ không có tâm tình đi gặp hảo hữu.

"Sao vậy? Ta vừa mới tới ngươi liền muốn đuổi ta đi." Một giọng nam ôn nhuận truyền đến, chỉ thấy đứng ở cửa hậu viện là một nam nhân mặc quần áo màu trăng non, tay cầm một thanh bạch ngọc chiết phiến, khóe môi cong cong, bộ dạng như bạch diện thư sinh vậy.

"Không có."

"Nghe nói ngươi nhặt được một con Cửu Vĩ Hồ." Tô Trường Khanh vừa vào hoàng thành liền nghe được lời đồn: "Cho ta nhìn một chút đi chứ."

"Nó bị thương rồi." Mặc Cảnh Diệp dừng lại một chút: "Nếu ngươi muốn nhìn, vậy đi theo ta!"

Tô Trường Khanh cùng hắn đi vào Băng Thất, chỉ thấy toàn bộ bên trong Băng Thất chỉ có một cái giường băng, mặt trên có một vật tròn màu đỏ rực cùng Băng Thất thạch anh màu trắng không hợp nhau.

"Nó làm sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?" Tô Trường Khanh rất hiếu kỳ là ai ở dưới mí mắt của Mặc Cảnh Diệp, làm bị thương người của hắn.

Mặc Cảnh Diệp thanh âm ám ách trả lời: "Là ta!"

Tô Trường Khanh thất kinh, có điều sau đó cũng không tiếp tục truy vấn: "Được rồi, không phải một con Cửu Vĩ Hồ thôi sao, đến lúc đó còn sẽ có nữa."

Mặc Cảnh Diệp như là không có nghe được lời của hắn vậy, ngây ngốc đứng trước giường băng, trong mắt đều là dáng vẻ trước kia của Phượng Noãn Noãn.

"Đi, đi, đi, ta vừa mới trở về, ngươi còn phải đón gió tẩy trần cho ta đó!" Tô Trường Khanh nhìn người không có phản ứng, ôm vai hắn kéo đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi tư thế của hai người liên tiếp làm cho người ta ghé mắt, chỉ trỏ.

"Đó không phải là Cảnh vương gia sao?"

"Người nam nhân kia là ai?"

"Đúng vậy a! Sao hai người động tác lại thân mật như vậy?"

"Cảnh vương gia, sẽ không phải là thích nam nhân đi!"

". . . " Tô Trường Khanh dáng vẻ thờ ơ như không, hướng mọi người huýt sáo một tiếng, đi vào Túy Vân Các.

"Ơ kìa, Vương gia!" Chưởng quỹ đang ở phía trước đài gảy bàn tính, vừa nhìn thấy Mặc Cảnh Diệp đi vào, lập tức di động cái thân thể mập mạp kia tới.

"Ít nói nhảm, đem đồ ăn đưa đến Tử Trúc Các." Tô Trường Khanh ghét bỏ nhìn thoáng qua chưởng quỹ đang ngáng đường, kéo Mặc Cảnh Diệp nghiêng người lướt qua hắn, hướng lầu ba đi tới.

"Cho ngươi xem bảo bối." Tô Trường Khanh tựa như ảo thuật từ trong vạt áo lấy ra hai cái bình sứ.

Mặc Cảnh Diệp hạ chân mày, một bộ dạng không có hứng thú.

"Đây chính là rượu ta trộm được từ phủ Hoàn Nhan." Tô Trường Khanh một bộ dạng hiến vật quý, chuyện thứ nhất sau khi hắn vào kinh chính là lén lút tới hầm rượu trong phủ Hoàn Nhan, lấy đi hai bình rượu. Đi ra ngoài hai năm này hắn chính là đã nghĩ kỹ, trở về rồi thì đương nhiên phải nếm thử xem hắn (HN) lại cất rượu ngon gì.

Mặc Cảnh Diệp nhìn thoáng qua bình sứ trong tay hắn, đưa tay đoạt lấy một bình, ngửa đầu uống một hơi.

"Này, này, rượu ngon đều bị ngươi làm lãng phí." Tô Trường Khanh cầm ly rượu trên bàn, rót rượu, nâng lên khẽ nhấp một miếng: "A! Hoàn Nhan mấy năm này công phu chưng cất rượu có tiến bộ không ít."

Mặc Cảnh Diệp hoàn toàn không để ý tới hắn, một người buồn bã uống rượu.

"Ài, tửu bất túy nhân, nhân tự túy. (1)" Tô Trường Khanh lắc đầu.

----------------------

(1) Tửu bất túy nhân, nhân tự túy: Rượu không làm người say, người tự say.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.