Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn Sẽ Không Tin

Phiên bản Dịch · 851 chữ

Mặc Cảnh Diệp đồng thời cũng ngửi thấy một cổ mùi vị làm hắn chán ghét, chỉ là tu dưỡng tốt nên không có biểu hiện ra ngoài.

"Lan Vận công chúa, sao lại không đi nữa?" Mặc Cảnh Diệp thấy nàng đang vẻ mặt ác độc chòng chọc nhìn vật nhỏ nhà hắn, nhắc nhở một chút.

"À à, đi, đi ngay đây." Nguyệt Lan Vận xấu hổ nhếch khóe miệng một cái, làm ra vẻ đi ra ngoài.

Một đường đi theo Mặc Cảnh Diệp, đi tới hồ nước của vương phủ.

Cái ý niệm muốn làm Cảnh vương phi trong đầu Nguyệt Lan Vận càng ngày càng nặng, nàng âm thầm phát thệ bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải làm nữ chủ nhân của tòa phủ đệ này.

Phượng Noãn Noãn làm tổ trong lòng Mặc Cảnh Diệp, hơi híp mắt lại, thấy công chúa kia đang si ngốc nhìn Mặc Cảnh Diệp, âm thầm bụng ngữ: Giống y nữ nhân hoa si.

"Mời ngồi." Đi vào trong lương đình gần sát hồ nước, Mặc Cảnh Diệp mời hai người ngồi xuống.

"Không nghĩ tới cảnh sắc ở Cảnh vương phủ đây vậy mà còn đẹp hơn so với trong hoàng cung." Nguyệt Mộc Quân nhìn xung quanh một lần.

"Nhờ có thánh ân, tòa phủ đệ này chính là được hoàng huynh ban cho!"

"Ồ ~ không nhìn ra quan hệ giữa Cảnh vương gia cùng Hoàng thượng lại tốt như vậy." Nguyệt Mộc Quân có thâm ý khác nói.

"Lẽ nào quan hệ giữa Nhị hoàng tử và hoàng huynh của ngươi không thân thiết?" Mặc Cảnh Diệp không trả lời mà hỏi lại.

Nguyệt Mộc Quân chỉ là cười một tiếng, cũng không nói lời nào.

Mặc Cảnh Diệp cũng không truy hỏi đến cùng, mạn bất kinh tâm (thờ ơ) vuốt bộ lông của Phượng Noãn Noãn.

Phượng Noãn Noãn lười nghe bọn hắn cong cong lượn lượn quanh chủ đề, được Mặc Cảnh Diệp vuốt nhẹ nhàng, cơn buồn ngủ cứ thế mà kéo tới.

Đợi đến lúc Phượng Noãn Noãn tỉnh lại, nàng đang nằm ở trên giường Mặc Cảnh Diệp, sắc trời bên ngoài cũng đã tối. Âm thầm một tiếng 'cô', nàng bây giờ sao lại có thể ngủ như vậy.

'Két' Cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, Mặc Cảnh Diệp bưng đến một cái bát: "Ngày hôm nay hầm canh cá cho ngươi, mau dậy mà uống một chút."

Phượng Noãn Noãn đứng lên ngồi xổm ở trên giường, Mặc Cảnh Diệp múc một muỗng canh, thổi thổi đưa tới bên mép Phượng Noãn Noãn.

Phượng Noãn Noãn thực sự không nghĩ ra mình đối với tên Vương gia này không có tác dụng gì, hắn sao lại chăm sóc cho mình chu toàn như vậy, chuyện gì cũng phải tự mình động thủ, tìm một người tới là được rồi.

"Sau này ngươi không cần tự mình chăm sóc ta nữa, mấy việc này tìm một hạ nhân tới làm là được rồi." Phượng Noãn Noãn nuốt canh cá xuống, giòn giã nói.

"Ngươi không muốn để cho ta chăm sóc ngươi?" Mặc Cảnh Diệp tay đang múc canh cá dừng lại một chút.

"Không có, ta chẳng qua là cảm thấy Vương gia không phải đều nên cao cao tại thượng, áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng, nào có giống bộ dáng này của ngươi đích thân chăm sóc ta."

Mặc Cảnh Diệp nhìn đôi mắt trong suốt của Phượng Noãn Noãn, trong lòng thở dài một hơi, sờ sờ đầu của nàng: "Ngươi là sủng vật của ta, ta chăm sóc cho ngươi là điều đương nhiên."

"Nhưng mà, ta không phải là sủng vật a!" Phượng Noãn Noãn phản bác.

"Vậy là ngươi cái gì?" Mặc Cảnh Diệp có chút buồn cười nhìn nàng.

"Ta là, ta là. . ." Phượng Noãn Noãn đột nhiên sợ nói cho hắn biết, nói ra rồi hắn có cho rằng mình điên rồi hay không, cứ coi như là nói ra rồi mình là người, hắn sẽ tin sao? Suy cho cùng mình bây giờ vẫn là một con hồ ly.

Phượng Noãn Noãn xoắn xuýt đi tới đi lui ở trên giường hơn mười vòng.

Cuối cùng, Mặc Cảnh Diệp không nhìn nổi nữa, ngắt lời nàng: "Noãn Noãn, ngươi đang làm gì vậy?"

"A? Ah, không có gì, không có gì." Vẫn là đừng nói nữa, nói hắn cũng sẽ không tin đâu.

"Mau ăn đi, nguội là uống không ngon nữa đâu." Mặc Cảnh Diệp thúc giục.

Phượng Noãn Noãn trong lòng suy nghĩ sự việc, tùy ý để hắn cho mình ăn, bất tri bất giác một bát canh cá cũng đã xuống bụng hết.

Mặc Cảnh Diệp có chút kinh ngạc bình thường vật nhỏ chỉ uống có nửa bát, ngày hôm nay làm sao lại uống nhiều như vậy: "Ăn no chưa?"

"Ợ" Phượng Noãn Noãn xấu hổ bịt miệng lại, nói chuyện không rõ: "Ăn no rồi." Hơn nữa còn là ăn quá no.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.