Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặc Cảnh Diệp Tức Giận

Phiên bản Dịch · 852 chữ

Mặc Tử Tang sắc mặt có chút khó coi đáp một tiếng: "Tử Tang, đa tạ Tam hoàng thúc chỉ điểm."

Phượng Noãn Noãn bây giờ xem như là đã nhìn ra, thì ra bọn họ đều muốn đem nàng đi từ trong tay của Mặc Cảnh Diệp.

"Thời điểm cũng không còn sớm, chúng ta đi Trắc Điện dùng bữa đi!" Hoàng hậu nương nương nhìn nhi tử của mình có chút khó chịu, ngoài cười nhưng trong không cười bắt chuyện mọi người.

"Đúng vậy! Cảnh Diệp chúng ta đi dùng bữa, chớ để Thần Hồ đói bụng." Hoàng thượng phụ họa nói.

"Bản vương cũng không ở lại trong cung nữa." Mặc Cảnh Diệp một chút cũng không nể mặt làm phật tâm ý của Hoàng đế.

"Ai, vậy được thôi!" Mặc Đường cũng không tức giận, chắc là biết Mặc Cảnh Diệp có chút không vui vẻ.

Mặc Cảnh Diệp mang theo Phượng Noãn Noãn xuất cung, xe ngựa đi ở trên đường cái hoàng thành, đầu Phượng Noãn Noãn thỉnh thoảng hướng ra phía ngoài nhìn một cái.

Oa, trên đường phố cổ đại thật là nhiều người, đông nườm nượp náo nhiệt biết bao.

"Ô, chỗ đó có một tửu lâu, chúng ta đến chỗ đó ăn có được không?" Phượng Noãn Noãn cũng không quay đầu lại nói.

Mặc Cảnh Diệp nghe được thanh âm của nàng liền đi qua ngồi, liếc nhìn Túy Vân Các một cái, nhàn nhạt nói: "Được thôi!" Sau đó phân phó Thanh Phong dừng xe.

"Gia, mời vào bên trong." Còn chưa đi tới cửa liền nghe được thanh âm tiểu nhị chào hỏi khách nhân.

Đến lúc đi vào tới bên trong, Phượng Noãn Noãn nhíu mày. Toàn bộ bên trong đại sảnh tửu lâu đầy ắp người, nơi nào còn có chỗ ngồi, ngẩng đầu lên ngay cả lầu hai cũng không còn chỗ trống, xem ra tửu lâu này làm ăn rất tốt.

"Cảnh vương gia, người đã tới. Tử Trúc Các vẫn luôn giữ lại cho người, trên lầu mời." Tiểu nhị một mực cung kính dẫn bọn họ đi tới một gian phòng yên tĩnh ở lầu ba, gian phòng rất lớn. Vừa vào cửa, bên cửa sổ đặt một cái bàn bằng gỗ lê hoàng hoa, bốn phía mỗi bên đặt một cái ghế, nhìn lại phía bên trong có một cái ghế thái phi, mặt trên lót một tấm thảm màu xanh nhạt.

Mặc Cảnh Diệp đem nàng đặt ở trên ghế, nàng mới phát hiện từ cửa sổ có thể nhìn thấy được toàn bộ hoàng thành.

"Hôm nay, không có Hoàng Thần Ngư, phải ủy khuất ngươi rồi." Mặc Cảnh Diệp Mặc Cảnh Diệp đem một miếng cá được gỡ hết xương đặt vào trong đĩa của Phượng Noãn Noãn.

"Ta cũng không phải người kiểu cách, có ăn đã rất thoả mãn, nếu không phải là ngươi cứu ta, sợ rằng đến bây giờ ta cũng đã chết đói rồi." Phượng Noãn Noãn chớp chớp đôi mắt.

Mặc Cảnh Diệp sắc mặt trầm xuống: "Không cho phép nói bậy, ngươi sẽ không chết."

"Ha ha, ta đây không phải là chỉ thuận miệng nói thôi sao!" Phượng Noãn Noãn thấy Mặc Cảnh Diệp đích thực phản ứng hơi quá khích: "Nói đi cũng phải nói lại, ngươi và ta cũng không có quan hệ gì, trước đây vì sao phải cứu ta? Trên người ta có phải là có thứ ngươi cần hay không?"

Câu hỏi liên tiếp, Mặc Cảnh Diệp có chút sững sờ, chính hắn cũng không biết trước đây vì sao phải cứu nó, thế nhưng cứu nó cũng không có bất kỳ mục đích lợi ích nào.

"Nếu như có thì ngươi cứ lấy đi, xem như là báo đáp ân cứu mạng của ngươi." Phượng Noãn Noãn thấy hắn không nói lời nào, lại nói tiếp.

"Ha, vậy nếu như là muốn mạng của ngươi, ngươi cũng cho?" Mặc Cảnh Diệp có chút tức giận, nó vậy mà xem việc hắn cứu nó là có mục đích.

"Đương nhiên cho, dù sao mạng là do ngươi giữ lại." Phượng Noãn Noãn không mảy may nhận thấy được cơn giận của hắn.

Mặc Cảnh Diệp mặt mày xanh đen, thét lên: "Đủ rồi."

Phượng Noãn Noãn bị thanh âm bất ngờ dọa đến run run một cái, bất minh sở dĩ (không rõ vì sao) mà nhìn Mặc Cảnh Diệp. Đang yên đang lành nói chuyện, làm sao mà nói trở mặt liền trở mặt rồi?

Mặc Cảnh Diệp nhận thấy được bản thân phản ứng quá khích, hòa hoãn lại gương mặt lạnh lùng cũng không ngừng gắp đồ ăn cho Phượng Noãn Noãn.

Phượng Noãn Noãn len lén liếc mắt nhìn hắn, không dám lên tiếng nữa, chỉ cúi đầu ăn. Bầu không khí bên trong phòng trong nháy mắt hạ xuống điểm đóng băng.

Mặc Cảnh Diệp thì có chút ảo não không nên phát giận với vật nhỏ, chỉ là lời nó nói quả thực là khiến người ta tức giận.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.