Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư tỷ có thể kiến thức một chút Điên Phượng Bồi Nguyên Thể của sư đệ hay không?

Phiên bản Dịch · 3290 chữ

Vân Tâm Nguyệt nhẹ nhàng di chuyển gót sen hướng mọi người đi đến.

Trên người nàng xao động một cỗ hương vị thanh lệ nhàn nhạt.

Giống như là hương thơm ngào ngạt của mật đào và hoa hồng, mang theo một chút vẻ quyến rũ.

Gió thơm lướt qua, cho dù mấy người trong địa lao đều là nữ tử, trong lòng vẫn hiện lên rung động.

Vân sư tỷ, thơm quá, đẹp quá.

Trong khoảng thời gian này,

Vân Tâm Nguyệt một mực bế quan trong mật thất tiềm tu Tạo Hóa Thiên Ma Công.

Vốn tưởng rằng công pháp này rất khó tu hành.

Dù sao cho dù là Tư Nam Yên cũng chỉ mới chạm tới da lông mà thôi, mà Vân Tâm Nguyệt đã chuẩn bị sẵn tình thần thất bại.

Không ngờ công pháp này cùng nàng cực kỳ phù hợp.

Mỗi lần tu hành liền tựa như phúc linh tâm chí, động một chút là tiến vào trạng thái ngộ đạo.

Cái loại cảm giác này tự nhiên sẽ không tiết lộ cùng người bên ngoài, tu vi tự cũng điên cuồng tăng trưởng.

- Hóa ra ta cũng không phải là phàm thể, Tạo Hóa Thiên Ma Công đem huyết mạch của ta triệt để kích phát.

Trên đường tu hành, huyết mạch lực của Vân Tâm Nguyệt từng bước bị đào móc ra.

Cũng chính bởi vì loại huyết mạch ẩn giấu này, mới khiến cho nàng tu hành Tạo Hóa Thiên Ma Công một ngày ngàn dặm.

Cho đến hôm nay, Vân Tâm Nguyệt đã bước vào cảnh giới Thần Du thứ năm, cảnh giới thứ sáu đã ở trong tầm mắt.

Hơn nữa bởi vì linh thể bị khai quật, nàng cũng có hi vọng đột phá tới Chân Linh cảnh.

Đây chính là cảnh giới quấy nhiễu sư tôn mình không biết bao nhiêu năm a.

Vân Tâm Nguyệt vừa mới đột phá vốn muốn tìm sư tôn của mình chia sẻ vui sướng, lại nhận được tin tức Tư Nam Yên bế quan.

Cũng may Tư Nam Yên vẫn chưa quên đệ tử còn sót lại này.

Trước khi bế quan, cũng đã đem một ít tin tức trọng yếu thông qua truyền âm ngọc phù báo cho biết.

Cho đến giờ khắc này, Vân Tâm Nguyệt mới biết được Vạn Diệu Cung cư nhiên lại cùng Chính Dương Tông trải qua một hồi đại chiến.

Chỉ là bởi vì bế quan, những chuyện này nàng đều bỏ lỡ.

Đồng thời Vân Tâm Nguyệt cũng biết được tin tức đám người Bạch Lộ Thu bị bắt làm tù binh.

Tầm quan trọng của mấy người này không cần nói cũng biết.

Vân Tâm Nguyệt tự nhiên sẽ trước tiên chạy tới.

- Làm sao vậy, còn thất thần làm gì, người bị giam giữ ở đây sao?

Trong địa lao, Vân Tâm Nguyệt trong mắt hàm thủy, thấy mấy người không có phản ứng, lại cười nhẹ nhắc nhở.

- A a, có, Vân sư tỷ, chúng ta sẽ dẫn người qua đó.

Mấy người kịp phản ứng, vội vàng dẫn đường về phía trước.

Đều là nữ nhân, các nàng vẫn nhịn không được bị hấp dẫn.

Bên trong phòng giam.

Bạch Lộ Thu đã sớm đứng lên, lẳng lặng chờ đợi người tới.

Vân Tâm Nguyệt nàng tự nhiên biết, song phương từng giao thủ không chỉ một lần.

Chỉ có điều dần dần, tu vi của nàng đột nhiên tiến mạnh, mà Vân Tâm Nguyệt lại dừng lại ở cảnh giới thứ ba.

Đây cũng là tai hại của phương pháp thải bổ.

Không có lô đỉnh thích hợp, sau khi đạt tới tu vi nhất định, muốn tăng tu vi cũng không dễ dàng như vậy.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao người Vạn Diệu Cung coi Ôn Tri Hành là bảo bối.

Loại địa phương nhỏ này ra một cái lô đỉnh cực phẩm thật không dễ dàng.

- Mở ra đi.

Thanh âm Vân Tâm Nguyệt truyền đến.

- Vâng.

Mấy người bước lên phía trước bắt đầu thi triển pháp quyết.

Cấm chế lúc trước bị mở ra, sớm đã được Bạch Lộ Thu bổ sung đầy đủ.

Răng rắc!

kẽo kẹt!

Cấm chế ngoài cùng bị cởi bỏ, cửa lớn địa lao cũng mở ra.

- Vất vả rồi, các ngươi đi xuống trước đi, nhớ kỹ đừng để người ngoài vào.

Vân Tâm Nguyệt khoát tay với mấy người, mấy bình ngọc xuất hiện trong lòng bàn tay, phân biệt rơi vào trong tay mấy người.

- Cái này...... Đa tạ Vân sư tỷ.

Mấy người trong lòng vui vẻ, vội cúi đầu khom người lui ra.

Rốt cục cũng thả ta ra ngoài sao?

Bạch Lộ Thu trong phòng giam thấy thế khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị, quanh thân có ma khí ẩn hiện, một cỗ khí tức thô bạo bộc phát ra.

nàng vẫn không quên vai diễn của chính mình.

Bây giờ nàng chả khác nào là nửa Ma tộc.

Bị giam giữ lâu như vậy, chắc chắn sẽ không có tính tình tốt.

- Bạch Lộ Thu...…

Vân Tâm Nguyệt nhìn Bạch Lộ Thu trong phòng giam, trong miệng thì thào...…

Là nàng.

Chẳng qua bây giờ toàn thân nàng là ma khí.

Không ngờ a.

Tuyệt thế thiên kiêu trong lòng mình năm đó, giờ phút này cũng đã bị gieo xuống ma chủng, trở thành một thể xác bị ký sinh.

Mà nàng thì lên như diều gặp gió, tương lai có thể tới.

- Ngươi là ai?

Bạch Lộ Thu nheo mắt lại, khóe mắt hiện lên ma văn.

Khí thế trên người càng sâu, sau lưng càng có một đạo ma ảnh hiện hóa.

Ánh sáng hắc ám từ trong hư không truyền xuống, chiếu sáng gương mặt cùng thân thể của nàng, khí tức ma tính tràn ngập.

Quả nhiên bị ký sinh sao...…

Vân Tâm Nguyệt không trả lời, chỉ là đáy mắt hiện lên một tia dị sắc.

Nàng chỉ tới kiểm tra trạng thái của Bạch Lộ Thu.

Kỳ thật ở đáy lòng của nàng, là không tin Bạch Lộ Thu lại bị ma chủng ký sinh đơn giản như vậy.

Dù sao đây chính là người nàng vẫn coi là đối thủ.

Nhưng trạng thái này của Bạch Lộ Thu, làm cho nàng tin tưởng hết thảy.

Cũng vậy.

Ma chủng sư tôn tự mình gieo xuống, làm sao Bạch Lộ Thu có thể chống lai.

Đổi lại chính mình, cũng không có chút khả năng nào có thể may mắn thoát khỏi.

- Tránh ra! Ta muốn ra ngoài!

Bạch Lộ Thu thấy Vân Tâm Nguyệt không để ý tới mình, ma khí quanh thân càng sâu, hai tròng mắt trực tiếp hóa thành đen kịt.

Ma khí chợt lóe lên, một bộ dáng xuất hiện bên ngoài địa lao.

Cửa mở ra, vậy thì không có đạo lý bị giam giữ nữa.

- Đi ra ngoài cũng được, nhưng ngày sau ngươi phải đi theo bên cạnh ta.

Vân Tâm Nguyệt cười mở miệng, cũng không có ý ngăn cản.

- Ngươi là cái thá gì, có tư cách gì để ta đi theo ngươi.

Bạch Lộ Thu nghe vậy quay đầu đánh giá Vân Tâm Nguyệt, trong ánh mắt lại tràn đầy nghiền ngẫm.

- Ta là đệ tử của Tư Nam Yên, ta đại biểu cho sư tôn của ta.

Vân Tâm Nguyệt thu liễm khóe miệng tươi cười.

- Vậy thì sao?

Bạch Lộ Thu lộ ra một chút cười nhạo.

Ý tứ này rất rõ ràng, ngoại trừ bản thân Tư Nam Yên, ai tới cũng vô dụng.

- Hừ, rượu mời không thích uống rượu phạt!

Vân Tâm Nguyệt mặt mày hiện lên một tia tức giận, ngọc thủ lật lên, hung hăng vỗ xuống phía dưới.

Lực trấn áp khủng bố hiện lên.

- Nếu không nghe lời, vậy đánh tới khi ngươi nghe lời.

- Ngươi muốn chết!

Con ngươi Bạch Lộ Thu co rút, ma khí trên người tăng vọt, cũng vỗ về phía đối phương!

Bùm!

Hai tay chạm nhau, năng lượng khủng bố bùng nổ.

Địa lao nhìn như không thể phá vỡ vào giờ khắc này bắt đầu lắc lư kịch liệt, trên vách tường xung quanh đều chấn ra từng đạo vết nứt.

Hừ!

Sau một khắc, bàn tay Vân Tâm Nguyệt khẽ động, trong nháy mắt biến ảo thành một cái long trảo thật lớn.

Một cỗ uy áp khủng bố khó hiểu xuất hiện trong lòng Bạch Lộ Thu.

Tâm thần Bạch Lộ Thu run rẩy, khí thế trong nháy mắt yếu đi một bậc.

Bùm!

Long trảo trực tiếp bao phủ cả người Bạch Lộ Thu, hung hăng đập xuống!

Bạch Lộ Thu bị oanh trong nháy mắt bay ngược ra ngoài.

Ngay sau đó,

Lại là một đạo kim quang hiện lên.

Long trảo kia mạnh mẽ biến lớn, trực tiếp bắt lấy thân hình thon dài của Bạch Lộ Thu.

Móng vuốt bén nhọn đâm thủng da thịt non mịn, máu tươi màu đỏ chảy xuôi xuống phía dưới.

Răng rắc răng rắc!

Trong thân thể mơ hồ truyền đến thanh âm xương cốt gãy lìa.

Đây là công pháp gì...…

Sắc mặt Bạch Lộ Thu có chút khó coi, trong lòng càng khiếp sợ không hiểu.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, thực lực của Vân Tâm Nguyệt lại cường đại đến mức này.

Cho dù mình có điều giữ lại.

Nhưng Vân Tâm Nguyệt tất nhiên cũng sẽ không sử dụng toàn lực.

Mấu chốt nhất chính là, Vân Tâm Nguyệt lại có thể biến ảo cánh tay của mình, hóa thành long trảo.

Một chiêu này đánh cho nàng trở tay không kịp.

Đối với Tạo Hóa Thiên Ma Công, nàng hiểu biết quá ít.

- Thế nào, bây giờ ta có tư cách sao?

Long trảo của Vân Tâm Nguyệt chậm rãi dùng sức, mắt thấy sắp bóp nát Bạch Lộ Thu.

Đây cũng là một loại công dụng khác của Tạo Hóa Thiên Ma Công, có thể tùy ý biến ảo thành sinh vật khác tác chiến.

Một chiêu này của Vân Tâm Nguyệt chính là biến hóa cục bộ, xem như thủ pháp tiến giai.

Thủ pháp bực này, ngay cả Tư Nam Yên cũng không biết, nhưng Vân Tâm Nguyệt đã luyện thành.

- Ngươi...... Ngươi...... Thắng...…

Trên mặt Bạch Lộ Thu hiện lên vẻ thống khổ, trong miệng gian nan phát ra âm thanh.

Nàng vẫn chưa muốn chết cứng đầu đến cùng.

Đi theo bên cạnh Vân Tâm Nguyệt cũng tạm được.

Có thể tùy cơ ứng biến.

- Rất tốt.

Vân Tâm Nguyệt thu hồi long trảo trong tay, hài lòng mà cười.

Nhiều năm như vậy, mình rốt cục chiến thắng Bạch Lộ Thu.

Và một chiến thắng áp đảo.

Đây coi như là một nút thắt trong lòng nàng, giờ phút này rốt cục chính thức cởi bỏ.

- Đi theo ta.

Vân Tâm Nguyệt xoay người, sau đó quay đầu nhìn về một nhà giam khác.

Bên trong giam giữ chính là Trương Thiên Thành.

Bùm!

Long trảo vung lên phía trước.

Toàn bộ lồng giam trực tiếp nổ tung.

Vân Tâm Nguyệt cũng lười gọi người tới mở cửa.

Đơn giản một chút, tự mình mở ra được.

Trong lồng giam, Trương Thiên Thành vốn đang khoanh chân chậm rãi mở mắt.

Quả nhiên là...... Trương Thiên Thành...…

Khóe miệng Vân Tâm Nguyệt lộ ra một nụ cười.

Tuyệt vời.

Trên thực tế, mục tiêu lần này của nàng chính là Trương Thiên Thành.

Bạch Lộ Thu gì gì đó, chỉ là nàng thuận đường nhìn xem.

Vân Tâm Nguyệt vẫn chưa quên Ôn Tri Hành.

Thậm chí có thể nói là nhớ mãi không quên.

Nàng vẫn muốn tìm Ôn Tri Hành về, nhưng lâu như vậy lại không có chút tin tức nào của Ôn Tri Hành.

Mà Trương Thiên Thành chính là bạn tốt của Ôn Tri Hành.

Lần này Trương Thiên Thành bị bắt trở về, nàng cũng không tin giữa hai người này sẽ không có một chút liên hệ nào.

Đây cũng là manh mối duy nhất có thể tìm được Ôn Tri Hành.

- Bái kiến Vân sư tỷ.

Trương Thiên Thành đứng dậy, sắc mặt không vui không buồn.

Hiện tại hắn cũng không có tình cảm nhân loại gì.

- Trương Thiên Thành, ngươi dám can đảm phản bội Vạn Diệu Cung, đáng chết!

Khuôn mặt Vân Tâm Nguyệt lại lạnh lùng.

Ba!

Chỉ thấy ngọc thủ khẽ lật, hóa thành một cái thú trảo thật lớn, trực tiếp một cái tát đem Trương Thiên Thành đánh bay.

Phốc!

Trương Thiên Thành lập tức va chạm vào vách tường, miệng phun ra máu tươi.

- Di, làm một khôi lỗi cư nhiên còn có máu.

Trong ánh mắt Vân Tâm Nguyệt xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Chuyện của Trương Thiên Thành, nàng cũng có nghe thấy.

Đối với khôi lỗi chết này, nàng cũng có chút tò mò.

Nghe nói người này cái gì cũng không chịu nói, đã như vậy, vậy cũng đừng trách nàng động thủ.

Bạch Lộ Thu đứng ở một bên, muốn động thủ ngăn cản, nhưng vẫn nhịn được.

Nếu nàng động thủ, thân phận sợ sẽ bị bại lộ.

- Dừng tay!

Đúng lúc này, một thanh âm vang dội ở xa xa vang lên.

Hả?

Vân Tâm Nguyệt nghe vậy chậm rãi quay đầu, đã thấy một bóng người xa lạ hướng về nơi này đi tới.

Nàng cũng không biết người này.

Ah...... Ôn sư đệ!

Bạch Lộ Thu trong lòng vui vẻ.

Ôn Tri Hành rốt cuộc cũng tới.

Tuyệt vời.

Trương Thiên Thành cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.

- Vương sư huynh, Vương sư huynh, chờ một chút, Vân sư tỷ nói không cho người đi vào.

Mấy thủ vệ kia thì rất khó xử đi theo sau Ôn Tri Hành khuyên giải.

- Cút!

Ôn Tri Hành vung tay lên.

Một cỗ khí tức vô cùng bá đạo trong nháy mắt thổi quét ra, trực tiếp đem vài tên thủ vệ đánh bay ra ngoài.

A!

Đối mặt với Ôn Tri Hành, mấy người này không có chút sức chống cự, đều ngã xuống đất kêu thảm thiết.

Ngươi chính là Vương Thủ Chân?

Vân Tâm Nguyệt thấy thế, trong mắt hiện lên một tia tức giận.

Tư Nam Yên đã thông báo chuyện về "Vương Thủ Chân".

Vốn là muốn gặp Bạch Lộ Thu và Trương Thiên Thành rồi mới đi tìm hắn.

Không nghĩ tới "Vương Thủ Chân" này cư nhiên chủ động tìm tới.

- Vương Thủ Chân ra mắt Vân sư tỷ.

Ôn Tri Hành trên mặt tràn đầy lãnh ngạo, đối mặt Vân Tâm Nguyệt cũng không có chút kính trọng.

- Ngươi cần cho ta một lời giải thích.

Vân Tâm Nguyệt nhìn đám thủ vệ Vạn Diệu Cung ngã xuống đất, mắt lộ sát ý.

- Sư tỷ cũng nên cho ta một lời giải thích, người này là sư tôn cố ý giam giữ ở đây, tất có tác dụng lớn.

Ôn Tri Hành sắc mặt không thay đổi, trực tiếp chụp một cái mũ lớn xuống:

- Sư tỷ muốn giết nàng, phá hỏng đại sự của sư tôn sao?

- Ngươi đang chất vấn ta sao?

Vân Tâm Nguyệt nghe vậy, hai mắt lập tức nheo lại.

- Còn nữa, không biết sư tỷ muốn làm gì lô đỉnh của ta, vì sao lại động thủ với nàng?

Ôn Tri Hành nhìn vết thương trên cổ Bạch Lộ Thu, tiến lên một bước, đối mặt với Vân Tâm Nguyệt.

Đã lâu như vậy, lại gặp nhau.

Vân Tâm Nguyệt ngược lại so với lúc trước càng có hương vị.

Lúc trước nàng đẹp thì đẹp, là kiểu người có một chút phong vận của nữ nhân thành thục, nhưng cảm giác lại kém một chút.

Nhưng lần này, rõ ràng là không giống nhau.

Vân Tâm Nguyệt đã hoàn toàn lột xác, nhất là phần quyến rũ trong đáy mắt kia không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung.

Song phương chỉ liếc mắt nhìn nhau, tâm thần Ôn Tri Hành liền rung động.

Vân Tâm Nguyệt trước mắt giống như một đóa hoa nở rộ, không hề phòng bị, mặc quân hái.

Ôn Tri Hành, ổn định! Ổn định!

Ôn Tri Hành vội vàng sử dụng Thanh Tâm Chú, để cho mình khôi phục thanh minh.

Hắn cũng không nghĩ tới Vân Tâm Nguyệt biến hóa lại lớn như vậy.

Là nguyên nhân Tạo Hóa Thiên Ma Công sao?

Bạch Lộ Thu không biết môn công pháp này, nhưng hắn cũng rất rõ ràng.

Mấy ngày nay hắn cũng thử tu hành, nhưng với ngộ tính hiện tại của hắn, tu hành đều dị thường khó khăn.

Công pháp này cùng hắn cũng không phải rất xứng đôi.

Mà Vân Tâm Nguyệt rõ ràng là có chút thành tựu.

- Lô đỉnh của ngươi?

Vân Tâm Nguyệt quay đầu nhìn Bạch Lộ Thu, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Điểm ấy nàng thật sự không biết.

Dù sao Tư Nam Yên cũng sẽ không nói rõ mọi chuyện với nàng.

Bạch Lộ Thu sẽ biến thành một cái lô đỉnh, nàng không dự liệu được.

- Bạch Lộ Thu chính là lô đỉnh sư tôn ban cho ta, sư tỷ không biết việc này sao?

Ôn Tri Hành hít sâu một hơi, không nhìn Vân Tâm Nguyệt nữa, trực tiếp lướt qua người đi về phía trước.

- Vương sư huynh.

Ánh mắt Bạch Lộ Thu chợt lóe, cung kính hành lễ với Ôn Tri Hành.

- Đứng lên đi, đi theo ta.

Ôn Tri Hành cũng chỉ liếc mắt nhìn Bạch Lộ Thu liền quay đầu đi ra ngoài, sau đó lại làm bộ không thèm để ý mở miệng với Trương Thiên Thành đang ngã xuống đất:

- Ngươi tên Trương Thiên Thành đúng không, cũng đi theo ta.

- Vâng.

Trương Thiên Thành ngã xuống đất ánh mắt chợt lóe, miễn cưỡng từ trên mặt đất bò dậy.

- Chờ một chút.

Nhưng mà đúng lúc này, Vân Tâm Nguyệt lại mở miệng.

- Vân sư tỷ, còn có chuyện gì khác không?

Ôn Tri Hành nhất thời nhíu mày.

- Bạch Lộ Thu này ngươi có thể mang đi, Trương Thiên Thành này ngươi phải để lại.

Ánh mắt Vân Tâm Nguyệt nhìn về phía Trương Thiên Thành.

Trương Thiên Thành ở lại...…

Ánh mắt Ôn Tri Hành chậm rãi chuyển sang Trương Thiên Thành, trong lòng không khỏi thở dài.

Hắn tự nhiên là muốn cứu Trương Thiên Thành.

Song phương dù sao cũng là bằng hữu một hồi.

Nhưng hiện tại xem ra là mình tới chậm.

Nếu là đến sớm một chút, không có Vân Tâm Nguyệt, Trương Thiên Thành có thể theo mình đi.

Mà hiện tại, hắn lại không có cái cớ chính đáng.

- Tốt, vậy Trương Thiên Thành giao cho sư tỷ xử trí.

Ôn Tri Hành không chút do dự, không cứu được thì thôi.

Lần sau lại nghĩ biện pháp.

- Chờ một chút!

Nhưng mà Vân Tâm Nguyệt lần nữa chắn ở trước người Ôn Tri Hành.

- Còn có chuyện gì?

Ôn Tri Hành sắc mặt không vui.

- Sư đệ cần gì gấp gáp như thế.

Vân Tâm Nguyệt đột nhiên thu hồi khuôn mặt nghiêm túc, nói:

- Nghe nói sư đệ chính là điên phượng bồi nguyên thể, không biết có thể hay không để cho sư tỷ kiến thức?

Trong mắt nàng hiện lên ánh sáng, giọng nói ngọt ngào mang theo ý cười.

Trong lúc nói chuyện, đôi mắt đẹp quyến rũ thiên thành, cong như trăng sáng.

Bạn đang đọc Tiên Tử, Xin Giúp Ta Trường Sinh của Lão Bà Của Ta Thật Đáng Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy27387371
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.