Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vân Tâm Nguyệt tìm người

Phiên bản Dịch · 3099 chữ

Không giống nhau, thật sự không giống nhau.

Hai đầu Bạch Hổ Chân Linh nói giống nhau, nhưng lại không giống nhau.

Bản nguyên quả thật giống nhau, nhưng vẫn không giống nhau.

Khác biệt trong đó, tự nhiên chỉ có đương sự Mộ Dung Phong Hoa mới rõ ràng.

- Tiểu Bạch, là ngươi sao!

Ánh mắt Mộ Dung Phong Hoa chớp động, dùng ngọc thủ non nớt khẽ vuốt Tiểu Bạch, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện nụ cười phát ra từ nội tâm.

Ngao ô!

Tiểu Bạch dùng đại não lông xù thân mật đẩy về phía trước.

Giống như đang đáp lại Mộ Dung Phong Hoa.

Là ta đây.

- Tiểu Bạch, thật sự là ngươi!

Mộ Dung Phong Hoa nhất thời có chút kích động, một tay ôm chặt vào trong ngực.

Không có cảm giác sai, thật sự là Tiểu Bạch của mình.

Đây chính là Bạch Hổ Chân Linh mà ban đầu nàng đã dung hợp.

Song phương từ nhỏ cùng nhau trưởng thành, là huyết nhục tương liên, tuy hai mà một tồn tại.

Chỉ tiếc nguyên thai của nàng vỡ nát, hết thảy cũng đều tiêu tán.

Tuy nói Bạch Hổ Chân Linh lại một lần nữa ngưng tụ thành hình trong thân thể, nhưng rất rõ ràng là không giống.

Bản nguyên giống nhau, nhưng phương diện tình cảm thì không giống nhau.

Nàng kích động như vậy, hẳn là phát hiện rồi...…

Ôn Tri Hành nhìn Mộ Dung Phong Hoa kích động đến không kiềm chế được, trong lòng ít nhiều có chút mê mang.

Quan hệ này thật đúng là rất kỳ quái.

Tiểu Bạch này đúng là của Mộ Dung Phong Hoa.

Hai người tâm ý là tương thông.

Dù sao cũng là bản sao một chọi một, cùng bản tôn không khác nhau.

Nhưng trên thực tế, Ôn Tri Hành mới là chủ nhân chân chính của Tiểu Bạch.

Hắn chỉ cần nguyện ý, tùy thời đều có thể đem Bạch Hổ Chân Linh thu hồi.

Nhưng mà...... Không đúng...... Tại sao có thể...... Tại sao có thể như thế?

Mà sau khi Mộ Dung Phong Hoa trải qua cảm giác vui sướng ban đầu, cũng bắt đầu tỉnh táo lại.

Không thể nào.

Tiểu Bạch làm sao có thể còn tồn tại?

Nếu như Tiểu Bạch vẫn còn, vậy nàng chính là phàm thể, lại làm sao có thể một lần nữa thai nghén một cái Bạch Hổ Chân Linh đi ra.

Ngao ô!

Tiểu Bạch lắc lắc đầu, sau đó quen đường tiến vào trong thức hải của Mộ Dung Phong Hoa.

Nằm xuống ngay tại chỗ, thoải mái đến nheo mắt lại.

Nhưng tất cả những điều này lại làm cho Mộ Dung Phong Hoa càng lộ vẻ mê hoặc.

Chẳng lẽ là... ảo giác!

Mộ Dung Phong Hoa đột nhiên kinh hãi.

Nội tâm trở nên cảnh giác.

Tiểu Bạch căn bản không có khả năng tồn tại, nói cách khác...…

Có thể nàng đã trúng chiêu!

Tất cả đều là vở kịch an bài sẵn.

Là giả!

Nhưng tất cả trước mắt đều quá chân thật.

Lấy thực lực của nàng cũng nhìn không ra chút dị thường nào.

Linh Bảo Phá Giới Châu!

Ngay sau đó, Mộ Dung Phong Hoa nheo mắt lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một hạt châu trắng ngà.

Đây là...…

Ôn Tri Hành thấy thế, thân thể lập tức cứng ngắc, hạt châu này là cái quái gì vậy.

Không phải chứ, Mộ Dung Phong Hoa đột nhiên lại muốn làm gì?

Tên điên này sẽ không động thủ chứ?

Ôn Tri Hành chưa từng có linh bảo, nhưng cũng có thể liếc mắt một cái nhìn ra thứ này khẳng định bất phàm.

Linh bảo chính là tồn tại coa hơn linh khí, đại bộ phận trong đó đều do bảo vật thai nghén mà ra.

Đương nhiên, cũng có một ít là do luyện khí sư tuyệt đỉnh luyện chế mà thành.

Mà công hiệu của Phá Giới Châu là có thể phá trừ tất cả trận pháp cấm chế cùng không gian bích chướng.

Khuyết điểm là sau khi sử dụng một lần, phải một đoạn thời gian rất dài mới có thể chậm rãi khôi phục năng lượng trong đó.

- Phá giới!

Mộ Dung Phong Hoa khẽ quát một tiếng, Phá Giới Châu lập tức lơ lửng giữa không trung, nở rộ hào quang màu trắng ngà.

Ong!

Một cỗ khí tức cực kỳ khổng lồ từ trong Phá Giới Châu tản mát ra.

Thế giới trước mắt được bao phủ bởi ánh sáng.

Mẹ kiếp!

Hai mắt Ôn Tri Hành trắng bệnh, quang mang hóa thành sương mù bao phủ mọi thứ.

Không gian bốn phía tựa như trở nên vặn vẹo.

Đối mặt với tình huống đột nhiên xuất hiện này, hắn vẫn kiềm chế tâm tư muốn chạy trốn.

Tuy rằng không biết Mộ Dung Phong Hoa muốn làm gì, nhưng hẳn không phải xuống tay với mình.

Xem tình huống trước rồi nói sau.

Một lát sau.

Sương mù trước mắt đều tản đi, mọi thứ đều trở về bình tĩnh.

Giống như không có gì xảy ra.

Làm sao có thể?

Mộ Dung Phong Hoa nhìn cảnh tượng trước mắt không có chút biến hóa nào, cả người sững sờ tại chỗ.

Phá giới thất bại?

Nói cách khác nơi đây không có ảo cảnh?

Mà trong cơ thể của nàng, Tiểu Bạch kia cũng không có chút dị thường nào.

Đang đợi trong thức hải của nàng, an tường nằm.

Mà thần hồn của nàng cũng không ngừng phát ra rung động chi ý, nếu không phải bởi vì chưa hoàn toàn khôi phục, thậm chí muốn ngay tại chỗ cùng Tiểu Bạch dung hợp thành tựu nguyên thần.

Thật sự...... tất cả đều là thật...…

Hai mắt Mộ Dung Phong Hoa mở to, ánh mắt lại mờ mịt.

Nàng tu đạo đến bây giờ, còn chưa gặp qua tình huống ly kỳ như vậy.

Đây là chuyện không thể xảy ra, đang xảy ra trước mắt nàng.

Con mẹ nó này, rốt cuộc đang làm cái gì vậy!

Ôn Tri Hành nhìn Mộ Dung Phong Hoa ngây ngẩn cả người, cũng phục.

Hắn thật sự nhìn không thấu người này.

Chưa từng thấy ai thần kinh hơn nàng.

Nhìn không thấu, hoàn toàn nhìn không thấu.

- Sư muội...... Ngươi...... Ngươi đang làm cái gì...…

Ôn Tri Hành bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên trì mở miệng, ánh mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Không có biện pháp, không hỏi không được.

Nếu không hỏi, vạn nhất Mộ Dung Phong Hoa cảm thấy mình không giả bộ được thì sao.

- Ta...…

Mộ Dung Phong Hoa nghe vậy phục hồi tinh thần lại, nàng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Loại chuyện này cũng không thể nói với Ôn Tri Hành.

- Sư muội, hạt châu này thật thần dị, là tặng cho ta sao?

Ôn Tri Hành hít sâu một hơi, chuyển đề tài, dường như vui mừng hỏi.

Bởi vì cái gọi là có qua có lại, lời này hỏi cũng không sai.

- Cái này...…

Vừa nghe đến lời nói không biết xấu hổ như vậy, Mộ Dung Phong Hoa hoàn toàn thanh tỉnh, sau đó liền thấy Ôn Tri Hành vẻ mặt vui mừng nhìn Phá Giới Châu trong lòng bàn tay nàng.

- Thì ra không phải tặng ta sao?

Ôn Tri Hành dường như đã kịp phản ứng, lui về phía sau một bước, lộ ra nụ cười xấu hổ.

Mí phải Mộ Dung Phong Hoa không tự chủ nhảy nhót.

Một chiêu lấy lùi làm tiến trực tiếp đánh nàng trở tay không kịp, cuối cùng chỉ có thể cắn răng mở miệng nói:

- Vương sư huynh, hạt châu này đúng là cho ngươi.

- Sư muội, thật sao?

Ôn Tri Hành trong nháy mắt mừng rỡ, lại vui vẻ đi tới.

Kỳ thật hắn chỉ thuận miệng nói.

Chỉ cần Mộ Dung Phong Hoa không cảm thấy mình bại lộ là được.

- Tự nhiên là thật.

Mộ Dung Phong Hoa nặn ra nụ cười, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nói:

- Vật này chính là lúc trước ta ngẫu nhiên có được, vẫn không biết có ích lợi gì, vừa rồi nó đột nhiên phát tác, đem ta đều hoảng sợ.

- Thì ra là có chuyện như vậy.

Ôn Tri Hành vỗ hai tay, bộ dạng bừng tỉnh,

- Vật này không khống chế được, đúng là có chút nguy hiểm.

- Nếu sư huynh không thích, ta có thể đổi...…

Mộ Dung Phong Hoa thuận theo lời Ôn Tri Hành, muốn thu Phá Giới Châu lại.

- Ai, sư muội, chỉ cần là sư muội cho, mặc kệ tốt xấu, đối với ta mà nói đều là thứ tốt nhất.

Ôn Tri Hành trực tiếp tiếp nhận Phá Giới Châu, nói:

- Hơn nữa hạt châu này có chút vấn đề, cứ giao cho sư huynh bảo quản đi, như vậy an toàn hơn.

Đừng phí công.

Cũng vừa vặn biểu đạt sự quan tâm của mình đối với nàng.

Trong nháy mắt vào tay, bảng nhắc nhở bắn ra.

——

[Phẩm chất màu tím, châu này chính là linh bảo do thiên địa dựng dục mà thành, uy năng vượt qua đại bộ phận linh khí cùng phẩm chất, có khả năng phá trừ cấm chế trận pháp thậm chí phá vỡ không gian giới vực.]

[Sau khi sử dụng một lần, cần đợi thời gian một tháng hấp thu bốn bàn năng lượng, tích lũy năng lượng phá giới. Trong lúc tích lũy năng lượng, Phá Giới Châu không khác gì tảng đá bình thường.]

[Thời gian tích lũy càng lâu, lực phá giới càng mạnh, nhiều nhất có thể tích lũy năng lượng của một năm.]

[Khi sử dụng, mặc kệ tích lũy năng lượng bao lâu, đều sẽ dùng hết một lần.]

[Tiêu hao một vạn điểm tạo hóa, có thể thăng cấp thành Sí Kim phẩm chất.]

——

- Phá Giới Châu?

Ôn Tri Hành nhìn Phá Giải Châu trong lòng bàn tay hóa thành màu xám đất tựa như đá cứng, âm thầm nhíu mày.

Mộ Dung Phong Hoa vừa rồi sử dụng Phá Giới Châu là có ý gì?

Sẽ không cho là mình tiến vào ảo cảnh chứ?

Người này là thật điên a.

- Sư huynh, hạt châu này ngươi còn thích không?

Con ngươi Mộ Dung Phong Hoa đen nhánh hữu thần, khôi phục thái độ bình thường, cũng không bởi vì không có Phá Giới Châu mà ảo não.

Hạt châu này nếu đã đưa đi, vậy nàng cũng không có ý muốn quay về nữa.

Dù sao cũng là một vật đổi một vật.

Phá Giới Châu đổi Bạch Hổ Chân Linh, nói thật, giao dịch này, vẫn là nàng kiếm lời.

- Thích, đa tạ sư muội.

Ôn Tri Hành lại nở nụ cười, sau đó trịnh trọng thu vào thắt lưng Càn Khôn.

- Đúng rồi, Vương sư huynh...... Tiểu Bạch Hổ này......

- Ngươi lấy được ở đâu?

Cánh tay ngọc mềm của Mộ Dung Phong Hoa vươn ra, thuận tay kéo Ôn Tri Hành lên, làm bộ tùy ý hỏi.

Nếu không phải ảo cảnh, cũng không phải ảo giác.

Vậy chứng tỏ Bạch Hổ Chân Linh là thật.

Loại chuyện này khiến Mộ Dung Phong Hoa không cách nào hiểu được.

- Ta nhặt được.

Ôn Tri Hành cảm nhận được sự mềm mại, trong lòng căng thẳng.

Hắn đương nhiên sẽ không nói thật, lại thuận miệng cười nói:

- Nó tự đuổi theo, ta thấy nó thần dị liền lưu lại.

Nhặt được?

Mộ Dung Phong Hoa nhíu mày.

Bạch Hổ Chân Linh này còn có thể tùy tiện nhặt sao?

- Đúng vậy, ta còn nhặt được một con.

Ôn Tri Hành lại làm bộ buồn rầu nói:

- Kỳ thật ta nhặt được hai con, chỉ con còn lại ở trong thức hải của ta không chịu đi ra.

A.

Cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của Mộ Dung Phong Hoa khẽ nhếch, rất là kinh ngạc.

Lời này của Ôn Tri Hành nửa thật nửa giả, nhưng lại vô cùng chân thành.

Mộ Dung Phong Hoa thật đúng là có thể cảm nhận được đầu Bạch Hổ Chân Linh kia của mình cũng là không muốn đi ra, là tự nguyện đợi ở bên trong.

Chẳng lẽ Vương Thủ Chân nói đều là sự thật sao?

Nội tâm Mộ Dung Phong Hoa hỗn loạn.

Cũng không thể là lão thiên gia lại ban cho nàng một cái Bạch Hổ Chân Linh đi.

Không đúng, không đúng.

Mộ Dung Phong Hoa có chút chưa từ bỏ ý định, lại nói bóng nói gió một phen.

Nhưng cái gì cũng không hỏi được.

Đến cuối cùng, thiếu chút nữa đều phải dùng thuật đọc tâm.

Sau lưng Ôn Tri Hành tất cả đều là mồ hôi lạnh, cũng may không có thi triển thuật này.

- Vương sư huynh, ta có chút mệt mỏi.

Mộ Dung Phong Hoa cũng hỏi không ra nguyên cớ, chợt buông lỏng tay, muốn mượn cớ rời đi.

Nàng phải nghiên cứu thật kỹ hai đầu Bạch Hổ Chân Linh này là chuyện gì xảy ra.

- Tốt, vậy sư muội ngươi mau đi nghỉ ngơi đi.

Ôn Tri Hành mở miệng, trên mặt tràn đầy thương tiếc.

Hắn ước gì Mộ Dung Phong Hoa nhanh chóng đi.

Người này là bệnh thần kinh, không biết khi nào sẽ phát bệnh.

- Ừ.

Mộ Dung Phong Hoa cười hùa theo, sau đó đứng dậy rời đi.

Ôn Tri Hành đứng dậy đưa tiễn.

Một lát sau, Mộ Dung Phong Hoa hóa thành lưu quang rời khỏi nơi đây.

Đương nhiên nàng vẫn chưa đi xa, sau đó lại nhìn tiểu viện xa xa, tâm thần khẽ động, trực tiếp bắt đầu ra lệnh cho Đại Bạch Hổ Chân Linh ở trong thức Hải Ôn Tri Hành.

- Đi ra!

Hiện tại cũng không thể để nó hồ nháo.

Hả?

Ôn Tri Hành trong nháy mắt cảm nhận được thức hải của mình xuất hiện dị thường.

Đại Bạch vốn làm thế nào cũng đuổi không đi, giờ phút này lại bắt đầu khóc lóc om sòm, nhưng cuối cùng vẫn không tình không muốn từ trong đó chạy ra.

Phải đi rồi!

Ôn Tri Hành nhất thời vui vẻ.

Xem ra Mộ Dung Phong Hoa muốn trở về nghiên cứu hai đầu Bạch Chân Linh của mình.

Tốt lắm.

Như vậy, mình ngược lại có thể an tâm một chút.

Ngao ô!

Đại Bạch này trước khi đi, còn không quên hướng Ôn Tri Hành khẽ rống một tiếng, giống như đang nói, ta sẽ lại đến tìm ngươi.

Ha ha, tùy thời tới chơi.

Ôn Tri Hành cũng nói những lời khách sáo.

Ngao ô.

Đại Bạch nghe vậy rất là hài lòng, đang muốn rời đi, rồi lại dừng bước.

Vòng sáng bên ngoài thân thể đột nhiên phát ra một đạo quang huy trực tiếp bắn vào mi tâm Ôn Tri Hành.

Ong!

Một trận cảm giác nóng rực truyền đến, tựa như có thứ gì đó khắc ở trên.

Đây là một ấn ký đặc thù của Bạch Hổ nhất tộc.

Ôn Tri Hành chỉ cảm thấy hai bên đã thiết lập liên lạc vào giờ khắc này.

Ấn ký này bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Rất rõ ràng, Đại Bạch sợ Ôn Tri Hành chạy, nên để lại dấu hiệu trước.

Ngao ô~

Đại Bạch thấy thế rốt cục an tâm rời đi, thân hình ở giữa không trung nhảy đi, trong nháy mắt vô tung vô ảnh.

Sợ ta chạy như vậy sao?

Ôn Tri Hành không nói gì.

Thật đừng nói, hắn vừa rồi thật đúng là có ý định này.

Mộ Dung Phong Hoa đã xuất hiện, hắn thật sự muốn chuồn rồi nói sau.

Nhưng ấn ký này vừa ra, kế hoạch chạy trốn trong nháy mắt chết non.

Nhân lúc này, trước tiên thả Bạch Lộ Thu ra đi.

Ôn Tri Hành vẫn quyết định làm theo kế hoạch ban đầu.

——

Mà lúc này,

Trong địa lao Vạn Diệu Cung.

Bạch Lộ Thu vẫn ở trong đó.

Ở chỗ này nhiều ngày như vậy, nhẫn nại của nàng đã sắp đến cực hạn.

Thật sự là chờ quá lâu.

Nàng không sao cả, nhưng nàng sợ Liễu Thanh Đại gặp chuyện không may.

- Rốt cuộc Ôn sư đệ đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Lộ Thu nhíu chặt mày, rất muốn trực tiếp phá vỡ lồng giam đi ra ngoài.

Nhưng suy nghĩ một chút nàng vẫn nhịn xuống.

Ôn Tri Hành hẳn không phải là một người không biết nặng nhẹ.

- Tin tưởng Ôn sư đệ.

Bạch Lộ Thu bình tĩnh lại.

Bên trong nhà giam, Trương Thiên Thành vẫn bị giam giữ trong đó.

Sau lần nói chuyện trước, hai người cũng không nói chuyện nhiều.

Đúng lúc này, có tiếng ồn ào truyền đến.

- Vân sư tỷ.

- Bái kiến Vân sư tỷ.

- Bái kiến Vân sư tỷ.

……

Rất rõ ràng, nơi ngày thường không có người quan tâm này rốt cục nghênh đón khách nhân.

Trước cửa lớn địa lao, một nữ tử thanh xuân lượn lờ đi ra, mặc váy dài lụa mỏng màu hồng nhạt, da thịt như dương chi bạch như ẩn như hiện.

Người tới chính là Vân Tâm Nguyệt đã lâu không xuất hiện.

Giờ phút này tư thái nàng lười biếng, đôi mắt mỉm cười, nhìn như không chút để ý tùy ý đánh giá bốn phía.

Xem trạng thái dường như không tệ, tu vi cũng đạt được tăng lên thật lớn.

Mấy thủ vệ Vạn Diệu Cung vốn còn đang bắt cá cuống quít đứng dậy, khom người hành lễ với Vân Tâm Nguyệt.

- Đứng lên đi.

Vân Tâm Nguyệt cười đáp lại, cũng không bởi vì những người này thái độ lười nhác mà nói cái gì.

Hiện tại Vạn Diệu Cung thiếu nhân thủ nghiêm trọng.

Những người này có thể đi làm đúng giờ đã là rất tốt rồi.

- Tạ Vân sư tỷ.

Mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.

Vân sư tỷ tuy rằng luôn luôn dễ nói chuyện, nhưng uy nghiêm vẫn còn.

- Nghe nói các ngươi bắt được hai người, ta không có việc gì thì tới xem.

Vân Tâm Nguyệt nhìn mấy người, cười tươi như hoa.

Bạn đang đọc Tiên Tử, Xin Giúp Ta Trường Sinh của Lão Bà Của Ta Thật Đáng Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy27387371
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.