Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chẳng lẽ đây chính là truyền thống của Vạn Diệu Cung sao?

Phiên bản Dịch · 3141 chữ

- Bản tôn ngược lại muốn nhìn xem là chuyện gì xảy ra.

Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Phong Hoa tỏa ra ánh sáng yêu dị.

Ong ong!

Một cỗ thần thức lặng yên không ngừng quét về phía Ôn Tri Hành.

Dưới ánh trăng sáng tỏ.

Hô~

Một cơn gió đêm mát mẻ ập tới.

- Ai!

Trong lòng Ôn Tri Hành chợt lạnh, nhận ra sự khác thường, quay đầu lại.

Gió đêm thổi qua má.

Trước mắt tối tăm làm gì có bóng ai?

Nhưng mà, nội tâm của hắn vẫn là chuông báo động lớn.

Đó là bản năng của cơ thể nhận ra nguy hiểm.

- Ảo giác sao?

Ôn Tri Hành nhíu mày thầm nghĩ, lắc đầu, chậm rãi xoay người.

Bộ dáng không rõ nguyên do.

Mẹ nó, gặp quỷ rồi!

Nhưng trong nháy mắt hắn quay đầu, nội tâm lại run rẩy.

Ôn Tri Hành không thấy bóng người.

Nhưng hắn có thể nhìn thấy mảnh vỡ tạo hóa a!

Vừa rồi liếc mắt, hắn thấy được rất nhiều mảnh vỡ tạo hóa lấp lánh trong hư không.

Nhưng phía dưới mảnh vỡ tạo hóa lại không có một bóng người.

Rất rõ ràng, đây không phải là gặp quỷ, chẳng qua là có người dùng bí pháp ẩn đi thân hình, đi theo phía sau mình.

Không thể không nói, có mảnh vỡ tạo hóa ở đây, mặc kệ bí pháp giấu kín gì đều ở trước mặt hắn không chỗ nào che giấu.

Đây cũng là một chức năng ẩn.

Yêu Thọ à, người đi theo ta...... không phải là...…

Ôn Tri Hành điều chỉnh hô hấp của mình, không dám lộ ra chút khác thường nào.

Người có thể đi theo phía sau mình như vậy, tất nhiên không phải là nhân vật đơn giản.

Ôn Tri Hành tự nhiên đã có suy đoán.

Mộ Dung Phong Hoa!

Đúng vậy, chính là Mộ Dung Phong Hoa.

Bởi vì mảnh vỡ Tạo Hóa đẳng cấp cao trước mắt quá nhiều.

Ngoại trừ Mộ Dung Phong Hoa, trong Vạn Diệu cung hẳn là không có ai có nhiều mảnh vỡ tạo hóa như vậy.

Lại càng không có người có thực lực mạnh như vậy.

Mấu chốt nhất chính là, trong thức hải, hai đầu Bạch Hổ Chân Linh của hắn tựa như có phản ứng.

Cũng chỉ có Mộ Dung Phong Hoa tới gần mới có thể làm cho hai chúng nó có phản ứng.

Nhưng bởi vì Cửu Thiên Huyền Lôi tẩm bổ quá mức thoải mái, hai đầu Chân Linh trở mình lại chậm rãi không có động tĩnh.

Tuyệt đối là nàng!

Trong nháy mắt, tim Ôn Tri Hành đập thình thịch.

Mộ Dung Phong Hoa thức tỉnh quá nhanh.

Dựa theo Liễu Thanh Huyền nói, người này hẳn là sẽ không thức tỉnh nhanh như vậy.

- Chẳng lẽ là bởi vì chính mình đoạt Bạch Hổ Chân Linh của nàng, cho nên sớm thức tỉnh tìm tới cửa sao?

Ôn Tri Hành thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng...…

Bạch Hổ Chân Linh này không phải tự mình bắt cóc a.

Là chính nó mạnh mẽ xâm nhập!

Bình tĩnh...…

Trong lòng Ôn Tri Hành không ngừng nhắc nhở mình.

Mộ Dung Phong Hoa nói thế nào cũng là tổ sư Vạn Diệu Cung, hẳn là không đến mức động thủ với tiểu bối này.

Đến lúc đó, đem Bạch Hổ Chân Linh trả lại là được.

Nghĩ tới đây, nội tâm Ôn Tri Hành an tâm một chút, tiếp tục đi nhanh về phía trước.

Đồng thời cũng giả bộ đề phòng.

Phía sau, Mộ Dung Phong Hoa vẫn nhíu mày nhìn Ôn Tri Hành.

- Người này có thể nhận ra sự tồn tại của bản tôn.

Đôi mắt Mộ Dung Phong Hoa hơi nheo lại, hơi cảm thấy kinh ngạc.

Chuyện Bạch Hổ Chân Linh tiến vào trong cơ thể Vương Thủ Chân đã khiến nàng rất kinh ngạc.

Không ngờ, bây giờ lại càng thêm kinh ngạc.

Vừa rồi, nàng dùng thần thức đảo qua thân thể Ôn Tri Hành.

Vốn định xem chuyện gì xảy ra, kết quả lại bị Ôn Tri Hành phát hiện.

Lấy tu vi của mình, dù là không có khôi phục đến đỉnh phong, nhưng cũng không một tu sĩ cảng giới thứ tư có thể phát hiện mới đúng.

- Bí pháp trên người tên này cũng không tầm thường, ngay cả thần thức của ta cũng có thể ngăn trở.

Lần này, Mộ Dung Phong Hoa thật đúng là có chút hứng thú.

Một tu sĩ đệ tứ cảnh, lại còn có thể ngăn cách nàng dò xét.

Quả thật không đơn giản.

Nàng vốn là muốn trực tiếp triệu hồi Bạch Hổ Chân Linh, nhưng hiện tại ngược lại là không vội.

Nàng có thể cảm nhận được Bạch Hổ Chân Linh thu được một số chỗ tốt, trạng thái lúc này thật tốt.

Dù sao thần hồn của nàng cũng không hoàn toàn khôi phục, không cách nào đem hai hợp làm một thành tựu nguyên thần.

Hơn nữa, nàng vẫn có thể cảm nhận được hai đầu Bạch Hổ chân linh.

Trong nháy mắt cảm ứng còn có thể coi như mình cảm thụ sai rồi.

Nhưng mỗi lần đều như thế, đó tất nhiên là sự thật.

Bằng không hiện tại liền bóc ra đầu óc người này nhìn xem?

Ánh mắt Mộ Dung Phong Hoa càng thêm yêu dị.

Mộ Dung Phong Hoa sẽ không không có võ đức như vậy chứ!

Ôn Tri Hành trong nháy mắt cảm giác toàn thân căng thẳng, hôm nay sợ không phải sẽ mất mạng ở đây chứ?

Cũng may Mộ Dung Phong Hoa cuối cùng không ra tay.

Hai người cứ như vậy, một trước một sau hướng tiểu viện Ôn Tri Hành mà đi.

……

- Vương sư huynh, huynh đã về rồi.

Ôn Tri Hành vừa mới từ giữa không trung hạ xuống, Tiểu Nhu liền vặn vẹo cái mông nhỏ vểnh lên cười từ trong phòng nghênh đón.

Rất rõ ràng, nàng vẫn chờ Ôn Tri Hành.

- Ừ.

Ôn Tri Hành gật đầu.

Sắc mặt của hắn cũng không dễ nhìn, dù sao phía sau còn có một người đi theo.

Thậm chí cũng không cần giả bộ, mặt liền thối muốn chết.

Tiểu Nhu cũng không để ý.

Dù sao thái độ của Ôn Tri Hành đối với nàng cũng không tốt hơn.

- Vương sư huynh, nước nóng đã đun xong...…

Tiểu Nhu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào, muốn hầu hạ Ôn Tri Hành tắm rửa thay quần áo.

Là một thị nữ đạt tiêu chuẩn, nàng sẽ không đi hỏi Ôn Tri Hành đã làm gì.

- Không cần.

Ôn Tri Hành trực tiếp khoát tay cự tuyệt.

Nếu lúc trước, hắn khẳng định thuận thế tắm rửa, sau đó lại cùng Tiểu Nhu hảo hảo luận bàn một phen.

Đây vốn là kế hoạch của hắn.

Nhưng bây giờ đã khác.

Mộ Dung Phong Hoa đi theo phía sau mình.

Làm điều đó trước mặt người khác?

Ai biết Mộ Dung Phong Hoa sẽ có phản ứng như thế nào.

Hắn thật sự là làm không được, áp lực quá lớn.

- Vương sư huynh mệt rồi, vậy ta thay sư huynh làm ấm giường đi.

Tiểu Nhu nghe vậy, lại đuổi theo bước chân Ôn Tri Hành nói.

Giống như lúc trước, muốn cởi áo khoác, làm ấm giường.

- Không được, Tiểu Nhu, ngươi ra ngoài đi, ta cần nghỉ ngơi.

Nhưng mà, Ôn Tri Hành vẫn cự tuyệt, chỉ lo đi vào trong phòng.

Trong ánh mắt tràn đầy lạnh lùng.

- Vương sư huynh...…

Sắc mặt Tiểu Nhu hơi đổi, nhưng trong nháy mắt lại lộ ra nụ cười,

- Được, vậy Vương sư huynh nghỉ ngơi cho tốt.

Nói xong, nàng hơi khom người, đóng cửa phòng lại.

……

Trong nhà.

Xem cửa đóng.

Ôn Tri Hành rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nhìn quanh bốn phía.

Tốt lắm.

Trong phòng không có những mảnh vỡ tạo hóa lấp lánh kia.

Rất rõ ràng, Mộ Dung Phong Hoa không theo vào.

Về phần gian phòng này biến hóa, Ôn Tri Hành cũng không để ý.

Xa hoa cũng được, suy tàn cũng được, chỉ cần có thể ở, hắn có thể tiếp nhận.

Có chút phiền toái.

Lúc này, Ôn Tri Hành rốt cục lộ ra vẻ khổ não.

Bạch Hổ Chân Linh có thể đuổi đi.

Chủ yếu là, hiện tại hắn có chút đoán không ra ý nghĩ của Mộ Dung Phong Hoa.

Mộ Dung Phong Hoa muốn làm gì?

Tất nhiên là có liên quan đến hai Bạch Hổ Chân Linh này.

Chẳng lẽ là nhìn trúng Bạch Hổ Chân Linh của mình, hay là nói nàng cũng đang vì Bạch Hổ Chân Linh này cảm giác nghi hoặc?

Nếu thật sự là như thế, chính mình cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Dù sao cũng là đồ vật hắn khắc mệnh mở ra, giải thích không rõ ràng lắm.

Lại nói tiếp, thứ này cũng tương đương với Bạch Hổ Chân Linh của Mộ Dung Phong Hoa.

Nhưng hiện tại quyền sở hữu lại nằm trong tay Ôn Tri Hành.

Điều này tạo ra một cảm giác tuyệt vời.

Cùng lắm thì, ta cũng không cần hai đầu Bạch Hổ Chân Linh này.

Ôn Tri Hành quyết định thật nhanh.

Mặc kệ, trước tu luyện!

Sau đó, mạnh mẽ để cho mình tiến vào trạng thái bế quan.

Đi một bước tính một bước, suy nghĩ quá nhiều cũng vô ích.

……

Bên ngoài nhà.

Nụ cười trên mặt Tiểu Nhu chậm rãi biến mất,

- Vương Thủ Chân này xảy ra chuyện gì?

Trách nhiệm của nàng chính là giám thị Vương Thủ Chân.

Nhưng hôm nay Vương Thủ Chân có chút khác biệt.

- Đã xảy ra chuyện gì với Ninh San sao?

Tiểu Nhu khẽ nhíu mày.

Tuy nhiên, vấn đề không lớn.

Tư Nam Yên cũng không yêu cầu nàng giám thị cặn kẽ Vương Thủ Chân.

Điều này cũng không thể làm được.

Tiểu Nhu không chú ý tới chính là, phía trước, một đạo ánh mắt đang đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

- Lại còn có tỳ nữ hầu hạ, địa vị của người này ở Vạn Diệu cung cũng không thấp.

Mộ Dung Phong Hoa thầm nghĩ.

Nàng bị nhốt quá lâu rồi.

Đối với chuyện bên ngoài đã không hiểu rõ lắm.

Nhưng thật ra cần tìm một người đến tìm hiểu một phen.

- Đọc suy nghĩ!

Ánh mắt nàng chợt lóe, một đạo quang mang hiện lên trước mắt Tiểu Nhu.

Ong ong!

Ngay sau đó, đôi mắt Tiểu Nhu trong nháy mắt mất đi ý thức, cả người cứng đờ tại chỗ, ý thức hoàn toàn biến mất.

Mộ Dung Phong Hoa vung tay ra, trực tiếp tóm lấy Tiểu Nhu.

Tức khắc đi tới nơi xa.

Mộ Dung Phong Hoa nhắm mắt lại, thần thức tràn vào thức hải của Tiểu Nhu.

Chỉ thấy một bàn tay lớn biến ảo mà ra, thức hải của Tiểu Nhu bắt đầu gió nổi mây phun, thần hồn giấu kín trong đó trực tiếp bị nắm lên.

Một đoạn ký ức ngắn ngủi từ trên thần hồn tách ra.

Cái này rất giống với thần thông của Ôn Tri Hành.

Cả hai đều có khả năng thu thập ký ức của người khác.

Chỉ là đọc suy nghĩ thuần túy hơn.

Mục đích là đọc ký ức.

Mà trộm hồn còn đánh cắp bản nguyên thần hồn của đối phương.

……

Sau một lúc lâu,

Sắc mặt Tiểu Nhu bắt đầu trắng bệch.

Khí tức quanh thân uể oải.

Thuật đọc suy nghĩ này quá mức bá đạo, tất cả ký ức của nàng đều bị cưỡng ép tước bỏ.

Thần hồn tự nhiên cũng bị thương tổn rất lớn.

Nếu là lại tiếp tục đi xuống.

Nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì trực tiếp si ngốc.

- Thì ra là thế...…

Đúng lúc này, Mộ Dung Phong Hoa rốt cục mở hai mắt ra.

Trong đôi mắt lộ ra vẻ hiểu rõ.

Tất cả những gì đã xảy ra trong những năm qua, nàng đã hiểu được không ít từ trí nhớ của Tiểu Nhu.

Trong đó đại bộ phận đều là ân oán giữa Vạn Diệu Cung và Chính Dương Tông.

Không ngờ Vạn Diệu Cung lại biến thành một tông môn như vậy.

Mộ Dung Phong Hoa không khỏi lắc đầu.

Nàng là tu sĩ Ma đạo không sai, nhưng cũng không am hiểu cái gọi là thái bổ chi đạo.

Lấy thân phận cùng tư chất của nàng, tự nhiên cũng không cần dùng loại công pháp này tu hành.

Năm đó, nàng truyền xuống không ít công pháp.

Không ngờ cuối cùng Vạn Diệu Cung lại lấy con đường mà nàng chướng mắt nhất để đặt chân ở đây.

Bất quá, đây cũng là hành động bất đắc dĩ.

Vạn Diệu cung dù sao cũng là nửa đường thành lập, lại không có bối cảnh lớn khác.

Chỗ dựa duy nhất chính là Mộ Dung Phong Hoa.

Mà Mộ Dung Phong Hoa cũng truyền xuống công pháp cùng một ít đại trận, sau đó bắt đầu bế quan chữa thương.

Những nữ tu Vạn Diệu Cung muốn sống sót ở loại thế giới cá lớn nuốt cá bé này, cũng chỉ có nhanh chóng tăng lên thực lực.

Mà thiên phú đại bộ phận người đều bình thường, muốn nhanh chóng tăng lên thực lực, cũng chỉ có thể sử dụng phương pháp thải bổ.

Thời gian trôi qua.

Bất tri bất giác, thái bổ tu hành cũng trở thành chủ đạo của Vạn Diệu Cung.

Điều này cũng tạo thành ân oán dây dưa nhiều năm giữa Chính Dương tông và Vạn Diệu cung.

- Thực lực tông chủ Chính Dương tông kia không có đơn giản như bề ngoài, có thể trực tiếp thăm dò đến sự tồn tại của làm sao chỉ là tu sĩ Thần Thông cảnh.

Trong ánh mắt Mộ Dung Phong Hoa lộ ra vẻ suy tư.

Ở loại địa vực xa xôi này, không ngờ cũng có thể gặp được cường giả bực này.

Đối phương hẳn là kiêng kỵ chính mình, lúc này mới không có động thủ.

- Ngày sau, ngươi đi theo ta đi.

Mộ Dung Phong Hoa đem ánh mắt hướng về phía Tiểu Nhu.

Thuật đọc tâm tạo thành thương tổn là không thể nghịch, nhưng chỉ cần không chết, chậm rãi dưỡng thương là được.

Chợt, trong lòng bàn tay một điểm linh quang lóe ra.

Tiến vào trong thức hải của Tiểu Nhu.

Dùng thủ đoạn của nàng, tự nhiên có thể dễ dàng chữa khỏi thương thế nho nhỏ này.

Ưm...…

Tiểu Nhu đang hôn mê cũng theo bản năng nỉ non một tiếng.

Thần hồn của nàng bắt đầu nhanh chóng khôi phục.

Thậm chí lột xác.

- Thu!

Mộ Dung Phong Hoa thấy thế gật gật đầu, lòng bàn tay vừa lật xuất hiện một cái túi vải, trực tiếp đem Tiểu Nhu thu vào trong đó.

- Vương Thủ Chân cũng có chút ý tứ, cũng tốt, tạm thời đi thoe hắn quan sát.

Trong lòng nàng đã có quyết định.

Hiện tại thực lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, ngược lại là không nên cao điệu lộ diện.

Liễu Thanh Huyền làm cho nàng có chút kiêng kỵ.

Sau đó, trên người nàng chậm rãi nở rộ quang mang.

Thân hình bắt đầu phát sinh biến ảo.

Tóc bạc ban đầu bắt đầu biến thành màu đen, bộ dáng và thân thể cũng dựa theo Tiểu Nhu.

Trong nháy mắt, Mộ Dung Phong Hoa trực tiếp biến thành Tiểu Nhu.

Bất kể là thân thể, túi da, khí tức, hoặc là bản nguyên thần hồn, đều hoàn toàn cùng Tiểu Nhu giống nhau như đúc.

Rất rõ ràng, đây là Tạo Hóa Thiên Ma Công.

Hơn nữa còn là loại đã đại thành.

Chỉ cần tâm niệm vừa động là có thể biến hóa, hoàn toàn không cần mượn túi da của người khác.

- Bộ thân thể này...... Thật đúng là yếu a...…

Mộ Dung Phong Hoa cảm thụ thân thể, dưới tác dụng của Tạo Hóa Thiên Ma Công, cỗ thân thể này cùng thân thể Tiểu Nhu giống nhau như đúc.

Thậm chí cường độ thân thể cũng giống nhau.

Còn muốn hầu hạ người khác sao?

Mộ Dung Phong Hoa thoáng thích ứng, đem ánh mắt hướng về phía trong phòng.

Nàng lớn như vậy, còn chưa từng phục vụ người khác.

Nghĩ như vậy, Mộ Dung Phong Hoa đem ánh mắt hướng về phía trong phòng.

Tê...…

Trong phòng, thân thể Ôn Tri Hành vốn đang tu hành chợt run lên.

Một cỗ hàn ý trong lòng tràn ngập toàn thân.

- Hửm, chuyện gì xảy ra!

Ôn Tri Hành mở to mắt, nhưng bốn phía không có gì dị thường.

Là Mộ Dung Phong Hoa sao...…

Ôn Tri Hành nhíu mày,

- Quên đi, tiếp tục tu luyện.

Tình huống hiện tại đã không phải là hắn có thể khống chế.

——

Sáng sớm hôm sau.

Ôn Tri Hành chậm rãi mở hai mắt.

Đêm qua, trạng thái tu luyện của hắn cũng không tốt lắm.

Nhưng coi như là an ổn vượt qua.

Mộ Dung Phong Hoa sao còn không tìm Bạch Hổ Chân Linh của mình?

Ôn Tri Hành có chút bất đắc dĩ.

Ngươi tới muốn a, ngươi tới muốn ta liền cho ngươi.

Ngươi lại không hiện thân, ta làm sao cho ngươi a.

kẽo kẹt!

Đúng lúc này, cửa lớn bị người chậm rãi đẩy ra.

- Vương sư huynh, ăn cơm.

Trong tay Tiểu Nhu cầm bánh bao nóng hổi, tươi cười rạng rỡ từ bên ngoài xông vào.

Ôn Tri Hành nhìn thấy Tiểu Nhu không nói tiếng nào đã đi vào, nhất thời nhướng mày, trực tiếp mở miệng quát lớn:

- Tiểu Nhu, lần sau không có mệnh lệnh của ta, không được tự tiện xông vào...…

Nhưng mà nói được một nửa, hắn liền trực tiếp sửng sốt.

Chờ chút!

Không đúng!

Người này là Tiểu Nhu?

Ngươi đùa ta đấy à?

Nhiều mảnh vỡ tạo hóa lấp lánh tỏa sáng như vậy ở trước mắt hắn không ngừng lóe ra a.

Chết tiệt!

Mộ Dung Phong Hoa!

Ngươi một cái đại năng Nguyên Thai Cảnh cũng tới làm chuyện hồ nháo này sao!

Ôn Tri Hành đột nhiên cảm thấy chuyện Tư Nam Yên tự mình đi Chính Dương Tông làm nằm vùng cũng không tính là gì.

Chẳng lẽ đây là truyền thống của Vạn Diệu Cung sao?

Bạn đang đọc Tiên Tử, Xin Giúp Ta Trường Sinh của Lão Bà Của Ta Thật Đáng Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy27387371
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.