Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến thắng cường địch

Phiên bản Dịch · 2872 chữ

Đạo lý vô cùng rõ ràng.

Nhưng những điều đó, những người khác đang ở đây thì lại không biết gì, từng người từng người đều nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt không sai biệt lắm với việc thấy ma giữa ban ngày.

Có lầm hay không, Triệu Thiên Viễn chính là cường giả đỉnh cấp Luyện Thể kỳ tầng sáu, một đấu một, lại bị đánh bay đến cơ hội hoàn thủ cũng không có.

Đệ tử Lăng thị còn dễ dàng chấp nhận, cũng biết là đối với Tộc trưởng thì không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán, còn về phần những tên lâu la đi theo Triệu Thiên Viễn đến, vẻ mặt vô cùng phong phú và đặc sắc, muốn nói cũng không thể thốt thành lời.

Đây là gia tộc Lăng thị, cái gia tộc bị đồn đãi là đã sa cơ thất thế, đến cơm cũng ăn không đủ no sao?

Không phải nói bọn hắn đã sớm xuống dốc, trong tộc đến một tên cao thủ Tam lưu cũng không có sao, lại có thể đánh cho cường giả như Triệu Thiên Viễn đến muốn hoàn thủ cũng không được.

Một lần có thể là trùng hợp, nhưng hai lần thì ai còn dám nói là do may mắn?

Những tên lâu la kia cũng không phải kẻ ngốc, từng tên từng tên, đều đứng yên, không dám hành động thiếu suy nghĩ!

Từ thợ săn lại biến thành con mồi, nguyên bản cả một đám ngang ngược càn rỡ, nhưng lúc này trong ngực cũng đã bắt đầu đánh trống.

"Lăng tiểu tử, ta muốn cho ngươi muốn sống không thể, muốn chết cũng không xong."

Triệu Thiên Viễn lại một lần nữa từ trên mặt đất đứng dậy, sắc mặt nhăn nhó, trên trán tràn đầy lệ khí, mặc dù hắn cũng hiểu được nếu chỉ một mình hắn mà muốn tiếp giao thủ cùng với Lăng Tiêu, tuy rằng khó tin nhưng có lẽ hắn vẫn sẽ tiếp tục bị đánh bay, một gia tộc nho nhỏ như Lăng gia, vậy mà còn có người có thực lực hơn cả chính mình, một cường giả nhất lưu.

Chính mình tu luyện đến tình trạng như bây giờ cũng đã được coi là chí tôn vạn dặm, mà đối phương mới bao nhiêu tuổi, đừng nói một gia tộc lụi bại, coi như là những đại gia tộc giàu có, trăm năm cũng khó có thể xuất hiện một người như vậy.

Nhất định là trùng hợp!

Đều do mình quá sơ suất.

Trong nội tâm nghĩ như vậy, hắn lại càng phát phẫn nộ, bất quá lúc này hắn cũng không có gấp gáp gào thét đòi trả thù, dù sao hai lần ăn đau khổ, tuy không thừa nhận là mình thua kém, nhưng ở sâu trong nội tâm, ít nhiều hắn cũng có vài phần kiêng kỵ.

Đương nhiên, như vậy mà muốn hắn dừng tay là điều không thể nào, ở sâu trong nội tâm hắn, đã hận Lăng Tiên thấu tim, bị một tiểu tử mới ra đời như thế làm nhục, nếu không lấy lại danh dự, mình còn có thể diện nào mà đi tranh đoạt chức vị gia chủ Triệu gia.

Nghĩ đến đó, hắn lại càng tức giận, râu tóc muốn dựng đứng cả lên, hắn từng bước từng bước nhằm chỗ Lăng Tiếu mà bước tới, nền nhà được lót bằng đá Thanh Thạch cứng rắn, nhưng ở dưới chân hắn lại như là bùn nhão, từng dấu chân sâu hoằm xuất hiện theo từng bước chân của hắn, khiến cho mọi người đang có mặt kinh hồn bạt vía.

"Lăng tiểu tử, ta đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, nếu như hiện tại ngươi quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với ta, lại tự chặt một tay, ta có thể cân nhắc buông tha, bỏ qua cho ngươi." thanh âm Triệu Thiên Viễn, dường như đến từ Cửu U Địa Phủ, dĩ nhiên sự tình sẽ không có đơn giản như vậy, coi như là Lăng Tiên chịu thua tạ lỗi, hắn cũng muốn đem Lăng Tiên tra tấn đến muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

Nói tóm lại, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho tiểu tử thúi này được, hắn nói vậy chỉ là muốn lừa gạt, nhục nhã Lăng Tiên một phen mà thôi.

Tính toán của hắn cho dù tốt, nhưng căn bản Lăng Tiên cũng không thèm để ý, bên khóe miệng ngược lại còn lộ ra một tia cười lạnh: "Quỳ xuống dập đầu, cũng được, nếu như ngươi nguyện ý làm như vậy, ta cũng có thể hạ mình mà chấp nhận một kẻ con cháu như ngươi."

"Ngươi... Thật không biết sống chết!"

Triệu Thiên Viễn bị Lăng Tiên triệt để chọc giận, vừa sải bước đi tới, lập tức trong lòng hai bàn tay của hắn, vậy mà nổi lên một đoàn Chân khí mà mắt thường vẫn có thể thấy được.

Lần này, hắn quyết sẽ không khinh địch, vừa xuất thủ đã đánh ra tuyệt kỹ thành danh của mình.

Chưởng lực giống như bài sơn đảo hải, như biển rộng vỡ đê, hướng Lăng Tiên gào thét mà tới.

Thiên tử giận dữ, máu chảy thành sông.

Hắn tuy chỉ là cao thủ nhất lưu mà thôi, đương nhiên không có cách nào so sánh với Hoàng Đế của một quốc gia, nhưng hắn ôm phẫn nộ mà ra tay, uy lực cũng vô cùng to lớn, làm cho người ta líu lưỡi, quả thực là phong vân biến sắc.

"Tộc trưởng, mau tránh!"

"Tiên nhi, mau nhanh ly khai khỏi nơi này."

...

Trong lúc nhất thời, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, tộc nhân Lăng thị đều vì động tác của đối phương mà khẩn trương vô cùng, nhưng chưởng lực cương mãnh và nhanh chóng, căn bản cho dù bọn hắn có muốn nhúng tay cũng không được.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, hoa máu tung bay, nhưng một màn tiếp theo, lại làm cho tất cả mọi người trừng lớn hai mắt, Lăng Tiên vẫn ngồi yên như trước, còn Triệu Thiên Viễn lại bắn ngược ra ngoài.

Trong miệng hắn máu tươi điên cuồng phun không dứt, đã vậy hắn còn bị cắt đứt một cái cánh tay.

Toàn bộ quá trình xuất thủ mau lẹ, không có người nào nhìn rõ đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là lần này Triệu Thiên Viễn bị thụ thương không phải chuyện đùa, so với hai lần trước còn muốn nghiêm trọng hơn rất nhiều, toàn thân vết thương to nhỏ nhiều vô số, giống như là bị vô số tia Kiếm Khí nhỏ như sợi tóc đâm vào.

"Hí... Iiiiii..."

Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, những đệ tử Triệu gia trước đây còn diễu võ dương oai thì giờ càng cảm thấy trên lưng đầy lạnh lẽo, nếu không có tận mắt nhìn thấy, bất luận là ai nói, bọn hắn đều sẽ không tin tưởng một màn hoang đường như vậy.

Đường đường là hậu tuyển gia chủ Triệu thị, tu vi đạt tới cảnh giới Luyện Thể kỳ tầng sáu, dù ở bất cứ nơi đâu, cũng là nhân vật được mọi người kính ngưỡng, dù sao cao thủ nhất lưu, đã có thể xưng là chí tôn vạn dặm rồi.

Thế nhưng tại Lăng gia nho nhỏ lại bị người ta đánh cho như một đống bùn.

Đây thật sự là gia tộc đang sa cơ thất thế đến cơm cũng không đủ ăn sao?

Có thật hay không vậy, thậm chí bọn hắn cũng không biết cuối cùng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Triệu Thiên Viễn rõ ràng đã sử dụng chiêu thức ẩn giấu rồi, nhưng chỉ vừa đối mặt, đã bị đánh cho trọng thương.

Rõ ràng là nghiền ép!

Coi như là cao thủ đứng đầu Luyện Thể kỳ tầng bảy, cũng tuyệt đối không làm được như vậy.

Chẳng lẽ tiểu tử trước mắt này đã là cao thủ cấp Tông Sư trong truyền thuyết sao?

Không có khả năng, muốn được gọi là một đại tông sư, thì phải đạt tới Luyện Thể kỳ tầng tám, mà Lăng Tiên, năm nay mới bao nhiêu tuổi?

Đừng nói Lăng thị sớm đã lụi bại, cho dù là Hiệp Vương phủ ở ngàn năm trước, nhân tài xuất hiện lớp lớp, cũng không có vị thiếu niên anh kiệt nào, ưu tú đến không hợp thói thường như thế.

Tuy trong nội tâm của mọi người tràn đầy rung động cùng nghi hoặc, nhưng đối với sự cường đại của Lăng Tiên, lại không có ai muốn đứng ra tự mình nghiệm chứng, dù sao kết cục của Triệu Thiên Viễn đang còn bày ra trước mắt, đến cao thủ nhất lưu còn không phải là đối thủ, bọn hắn sao còn dám lỗ mãng xông ra, nếu như vậy thì cũng quá là ngu xuẩn đi.

Vẻ mặt tộc nhận Triệu thị nhìn Lăng Tiên giống như là đang nhìn Ác Ma.

Mà phản ứng của tộc nhân Lăng thị thì hoàn toàn ngược lại.

Trong nội tâm của bọn hắn đồng dạng cũng đầy nghi hoặc, nhưng sự vui mừng lại còn lớn hơn rất nhiều, đã nghìn năm qua, Lăng gia xuống dốc, nhận biết bao ánh mắt khinh bỉ cùng lăng nhục, nhưng đến hôm nay, rút cuộc cũng có thể hãnh diện rồi.

Quả thực tộc trưởng chính là không có gì không làm được.

Có hắn thủ hộ gia tộc, xem ai còn dám đến động thủ trên đầu thái tuế.

"Chiến Thần vô địch, uy trấn hoàn vũ!"

...

Trong lúc nhất thời, tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, nghe được những lời này, những tên lâu la Triệu thị kia, sắc mặt từng tên từng tên, càng thêm tái nhợt.

Tâm thần cũng muốn hỏng mất, bọn chúng hoàn toàn không thể tưởng tượng, đây là Lăng gia đã bị xuống dốc từ lâu sao?

Là người khởi xướng hết thảy những việc này, nhưng vẻ mặt của Lăng Tiên vẫn nhàn nhạt không thay đổi gì.

Dĩ nhiên, bởi vì hắn hiểu rõ nguyên nhân thắng bại vừa rồi, lấy được như vậy thành quả, trong nội tâm Lăng Tiên tuy có vui mừng những cũng không ngạc nhiên.

Phong Linh Thần Kiếm, uy lực quả nhiên làm cho người ta líu lưỡi, không hổ là chiêu thức dùng pháp thuật Tiên gia Phong Nhận Thuật diễn hóa mà thành, chống lại Võ giả bình thường, uy lực quả thực đạt đến trình độ nghiền ép.

Vượt cấp chiến đấu tựa như ăn cơm uống nước vậy.

Nhất kích tất sát, hiệu quả vô cùng rung động nhân tâm, vừa rồi nếu không phải là mình hạ thủ lưu tình, một kiếm kia đã có thể chém bay đầu của Triệu Thiên Viễn xuống.

Đương nhiên, không giết Triệu Thiên Viễn không phải là nhân từ mà chỉ là hắn còn có tác dụng khác mà thôi.

Trên mặt Lăng Tiên tràn đầy cao thâm mạt trắc, toát ra phong độ khiếp người: "Các ngươi hiện bó tay chịu trói, hay muốn tiếp tục chống cự?"

Đây là một sự lựa chọn rất khó khăn, những đệ tử Triệu thị kia không khỏi lộ vẻ chần chờ, trước khi đến đây dù thế nào bọn chúng cũng không nghĩ tới sẽ có loại kết quả như thế này, Lăng gia đâu phải là đã xuống dốc, rõ ràng là đầm rồng hang hổ mà.

Bọn hắn hiện tại không có người cầm đầu, nên phải lựu chọn như thế nào, trong nội tâm bọn hắn vô cùng do dự.

"Như thế nào, sao không trả lời, hay là các ngươi không muốn rượu mời mà chỉ thích uống rượu phạt phải không?"

Nương theo lời nói lạnh như băng, trên mặt Lăng Tiên mơ hồ toát ra sát khí.

Đệ tử Triệu thị hai mặt nhìn nhau, bọn hắn cũng không muốn đem mạng nhỏ của mình bỏ lại nơi này.

Lập tức, tiếng động không ngừng vang lên, bọn người kia rõ ràng đã nhao nhao quỳ xuống:

"Đại gia, đều là chúng ta sai, kính xin người đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân."

"Hết thảy những việc này đều cùng chúng tiểu nhân không có quan hệ gì, chúng tiểu nhân chỉ là phụng mệnh tới đây mà thôi."

...

Thanh âm huyên náo vang không dứt, một màn tiếp theo lại để cho Lăng Tiên nghẹn họng nhìn trân trối, những tên trước mắt này tuy chỉ là lâu la này, nhưng bình tâm mà nói thực lực của bọn chúng cũng không yếu, nếu ở giang hồ, cũng đều là có thể xưng là nhân vật nhị lưu hoặc là Tam lưu, nhưng giờ khắc này, một chút tự trọng cũng không có, xem tôn nghiêm của bản thân như cỏ rác, đã vậy còn vì mạng sống mà đùn đẩy trách nhiệm cho người khác.

Phản ứng của những tộc nhân Lăng thị cũng không khác gì Lăng Tiên.

Trên mặt ai nấy đều toát ra thần sắc cực kỳ khinh bỉ.

Nam tử hán đại trượng phu, luôn luôn cần thủ hộ một điều gì đó, sao lại có thể vô liêm sỉ như thế được?

Thật là xấu hổ!

"Tộc trưởng, muốn xử lý bọn hắn như thế nào!"

"Điểm huyệt, đem chân khí của bọn hắn chúng phong bế, trước tạm giam lại rồi định đoạt sau."

"Vâng!"

Lăng Tiên vừa dứt lời, Đại Ngưu, Lăng Hổ... Vài tên Nhị đại đệ tử đã xông tới, "Phốc phốc phốc" thanh âm truyền vào tai, tộc nhân Triệu thị thực lực rõ ràng cao hơn, nhưng không dám đánh trả, từng tên từng tên, đều bị điểm huyệt đạo phong bế tu vi.

Không thể trách bọn hắn nhát gan như chuột, biểu hiện của Lăng Tiên thật sự là quá mức kinh thế hãi tục, nên bọn chúng căn bản là không thể sinh ra một chút ý định phản kháng nào cả, chỉ có thể mặc cho bài bố.

Một trận tai nạn, cứ như vậy mà biến mất trong vô hình.

Nhưng tiếp theo, vẫn còn có phong bạo càng lớn đang chờ ở phía trước.

Triệu gia sẽ không từ bỏ ý đồ, mà thế lực sau lưng của bọn hắn, thậm chí còn cất giấu âm mưu càng lớn hơn.

Liệt Dương Môn!

Mặc dù phóng nhãn trong toàn bộ Võ Quốc, đây cũng là con quái vật khổng lồ làm cho người ta không dám coi thường, huống chi Lăng gia hôm nay, bất quá chỉ mới khôi phục một chút sức sống mà thôi, so sánh cùng với Liệt Dương Môn, không khác gì kiến với voi.

Tuy đối phương có mưu đồ, nhưng cũng may Lăng gia tuy rằng đã xuống dốc, nhưng danh khí vẫn còn rất lớn, Liệt Dương Môn cũng không dám chèn ép quá trắng trợn, ít ra biểu hiện ở bên ngoài sẽ là như vậy, nếu không đưa tới sự chú ý của những thế lực lớn khác, đối với bọn họ cũng không có gì tốt.

Những đạo lý này Lăng Tiên vô cùng rõ ràng, vậy nên càng không muốn xung đột chính diện cùng với Liệt Dương Môn.

Nếu để cho người ta có cớ mà ra tay, đối với Lăng gia chỉ trăm hại mà không có một lợi.

Bất quá nói thì nói như thế, nhưng Lăng Tiên cũng sẽ không để mặc cho người ta khi nhục, những đệ tử trong gia tộc bị bắt, không thể không cứu.

Đang không biết nên làm như thế nào, nếu đến tận cửa mà đòi người, chính là lựa chọn kém nhất, không phải vạn bất đắc dĩ, Lăng Tiên sẽ không làm như vậy, nhưng bây giờ, hắn hiển nhiên có lợi thế tốt hơn nhiều rồi.

Triệu Thiên Viễn cũng không chết, mà một ít lâu la khác, thực lực cũng không phải tầm thường, tu vi Luyện Thể kỳ tầng bốn cùng tầng năm, coi như là đưa tới Liệt Dương Môn, thì cũng là đệ tử hạch tâm rồi, tại Triệu gia lại càng không cần phải nói, dùng bọn hắn để trao đổi, hẳn là có thể trao đổi tộc nhân trở về bình an.

Nếu có thể không động thủ, thì không cần động thủ, đương nhiên, cũng không phải là Lăng Tiên nhát gan nhu nhược, mà hiện giờ chưa đúng thời cơ, hắn bước lên con đường tu tiên, nhiều nhất cũng chỉ có mấy ngày, tuy rằng tốc độ tu luyện thần tốc, nhưng bình cảnh tầng thứ nhất, cũng không phải đột phá dễ dàng như vậy.

Dục tốc bất đạt, thời gian quá mức gấp gáp, nếu không một Liệt Dương Môn nho nhỏ, làm sao Lăng Tiên có thể để vào mắt?

Bạn đang đọc Tiên Toái Hư Không (Dịch) của huyền vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dung44
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.