Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khinh người quá đáng

Phiên bản Dịch · 2704 chữ

Đầu đuôi sự tình bắt đầu từ ngày hôm qua, thấy sắp bước sang năm mới rồi nên Tam thúc để cho vài tên đệ tử xuống núi thu mua đồ tết, Lăng gia trước kia xuống dốc, mặc dù là tết cũng trôi qua rất kham khổ, mỗi người ăn được một chút thịt là đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Nhưng hiện nay thì không giống ngày xưa nữa, Lăng Tiên dẫn đầu gia tộc cường thế quật khởi, tuy rằng muốn làm được như vậy còn cần rất nhiều thời gian, nhưng ít ra hiện tại đã không còn thiếu thốn tài nguyên, vì vậy mấy tộc lão thương lượng, muốn cho tộc nhân trải qua một năm mới vô cùng náo nhiệt.

Nên phái vài tên đệ tử đi thu mua đồ tết, ngày hôm qua bọn họ xuống núi, nhưng hôm nay lúc trở về đi ngang qua gia tộc Triệu thị, thì lại bị đối phương ngang ngược đánh cướp.

Bọn hắn không chỉ có cướp đi tất cả hàng hóa, mà còn bắt đi vài vị đệ tử Lăng thị, những tộc nhân còn lại mặc dù dốc sức liều mạng phản kháng, dù trốn thoát thì toàn thân cũng mang đầy thương tích.

Thực lực Triệu gia không phải chuyện đùa, tuy rằng đệ tử Lăng gia mấy ngày nay luyện công khắc khổ, sau khi nguyền rủa được loại trừ thì đua nhau tấn cấp vô số kể, nhưng dù sao thời gian cũng quá ngắn, nên đánh không lại bọn hắn.

Đáng giận!

Nghe xong tiền căn hậu quả của sự việc, trên mặt Lăng Tiên cũng lộ ra một tia tức giận.

Triệu gia này, cũng thật khinh người quá đáng!

Cũng không biết bọn hắn làm như vậy, là do cơ duyên xảo hợp, hay là do Liệt Dương Môn bày mưu đặt kế, nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, Lăng Tiên cũng sẽ bỏ qua.

Người không phạm ta, ta không phạm người, bọn người kia nếu đã dám khi nhục tộc nhân của mình, vậy ta muốn cho hắn hối hận cả đời.

"Đi!"

Lăng Tiên rũ áo dựng lên, nhưng mà đúng vào lúc này, một tộc nhân khoảng mười lăm mười sáu tuổi vội vàng hấp tấp chạy vào nói: "Tộc trưởng, sứ giả của Triệu gia đã đến, Tam thúc mới ngài tới Đại Đường tiếp khách."

"Cái gì?"

Lăng Tiên hầu như không tin vào lỗ tai của mình, Triệu gia cướp đoạt hàng hóa của nhà mình, bắt giữ tộc nhân của mình, vậy mà còn dám phái sứ giả đến.

Thật là quá kiêu ngạo mà, đã thấy người kiêu ngạo nhưng chưa thấy qua ai lại kiêu ngạo đến thế.

Khinh thường Lăng gia đã xuống dốc, nên bọn hắn cho rằng có thể mặc tình bót nặn sao?

"Đi, đi nhìn xem bọn chúng muốn gì."

Dù sao Lăng Tiên cũng là Tu Tiên giả, lại đã hai kiếp làm người, mặc dù rất phẫn nộ, nhưng vẫn giữ được một chút bình tĩnh, nên cũng muốn coi đối phương rút cuộc muốn là cái gì rồi mới tiếp tục tính tiếp.

...

Trước cửa vào của Lăng gia bảo, Triệu Thiên Viễn cùng với một số người đang đi tới, vừa đi vừa cười cười nói nói, trên mặt tràn đầy vẻ hống hách.

Hắn là một trong các Trưởng lão của Triệu gia, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, hai năm trước, đã đột phá Luyện Thể kỳ tầng sáu, cho dù tại Liệt Dương Môn cũng được coi là cao thủ hàng đầu. Mà ở trong Triệu gia, thì càng là nhân vật nổi tiếng, chính là người có thể cạnh tranh chức gia chủ.

Giờ đây, vị trí gia chủ Triệu gia hiện đang còn để trống, mấy vị Trưởng lão ai nấy đều thèm thuồng để ý, ai có thể được lão tổ coi trọng, thì chắc chắn sẽ thể trở thành gia chủ mới.

Mà lão tổ tông cho dù tại Liệt Dương Môn, cũng là nhân vật quyền thế ngút trời, nhưng không biết vì sao hắn lại muốn đối phó với một gia tộc nhỏ bé như gia tộc Lăng thị này.

Ngày xưa Lăng gia dĩ nhiên là quái vật khổng lồ, nhưng hôm nay, đã lụi bại, giờ chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi.

Cho nên Triệu Thiên Viễn cũng không thèm để ý, lớn tiếng đàm tiếu căn bản cũng không có đem Lăng gia để vào mắt.

Vừa đi vừa nói chuyện, một đoàn người đã tiến vào đại sảnh Lăng gia bảo, ngoại trừ Triệu Thiên Viễn, hắn lần này còn mang theo hơn mười người tùy tùng, trong đó có một nửa là nhị lưu cao thủ, những người còn lại cũng có tu vi Luyện Thể kỳ tầng bốn.

Thực lực Triệu gia, quả nhiên không tầm thường, chỉ một chút nhân thủ trước mắt này, cũng đã vượt xa gia tộc nhị lưu.

Kẻ tới thì không thiện, kẻ thiện thì không tới, đối phương mang nhiều cao thủ như vậy tới, đương nhiên là muốn đến để lập uy.

Lăng Thiên Hùng, Lăng Thiên Bảo, còn có mấy vị tộc lão, đều đã ở trong đại sảnh, mà ngồi ở chủ vị, là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, đó chính là Lăng Tiên.

Trên mặt Triệu Thiên Viễn đầy vẻ kiêu căng, mơ hồ còn có mấy phần bất mãn, Lăng gia nho nhỏ, bất quá chỉ là người sa cơ thất thế, vậy mà cũng dám làm cao, không ra trước cửa nghênh đón mình.

Nhưng mà hắn cũng không có lập tức phát tác, đem nhiệm vụ mà lão tổ tông đã nhắn nhủ hoàn thành trước rồi hãy nói sau, về phần bọn người không biết sống chết kia, một chút nữa sẽ cho bọn hắn biết thế nào là lễ độ.

Nghĩ tới đây, trên mặt của hắn lộ ra thần sắc nhàn nhạt, tự mình ngồi xuống một cái ghế rồi nói: "Lăng Tiên, ngươi cũng là chủ một tộc, như thế nào lại không quản thúc tốt tộc nhân của mình, lại đến Triệu gia chúng ta trộm đồ, thật sự là không biết sống chết."

"Ngươi nói cái gì?"

"Nói hươu nói vượn, rõ ràng là người Triệu gia ngươi đã cướp đoạt hàng hóa của Lăng gia ta."

"Thật sự là quá vô sỉ."

...

Những lời hắn vừa nói ra, mọi người trong Lăng gia đều giận tím mặt, đã từng gặp người vô sỉ, nhưng chưa thấy ai vô sỉ đến trình độ như vậy, giáp mặt nói dối, thật sự là khinh người quá đáng.

Đem phản ứng của mọi người Lăng gia thu vào trong mắt, trên mặt Triệu Thiên Viễn vẫn đầy vẻ cười lạnh, chính mình muốn lật ngược phải trái, trắng đen thì như thế nào, trong cái thế giới này lực lượng mới là tất cả.

Kẻ yếu thì không bao giờ đúng còn cường giả thì chẳng bao giờ sai, hôm nay mình đến đây, chính là muốn làm nhục Lăng gia đấy.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt Lăng Tiên, vẫn thấy vẻ mặt của đối phương nhàn nhạt, trong nội tâm không khỏi cười lạnh, quả nhiên là gia tộc lụi bại, lại để cho một tên mao đầu tiểu tử như vậy đảm đương chức gia chủ, một điểm cốt khí cũng không có.

Đương nhiên Lăng Tiên không phải là đang sợ hãi, hắn cũng vì sự vô sỉ của đối phương mà lòng tràn đầy lửa giận, bất quá hắn hai kiếp làm người, sớm đã vui buồn không hiện trên mặt, hắn xem đối phương như một tên hề đang nhảy nhót, cũng không cần phải tức giận làm gì, cứ xem xem đối phương muốn làm trò gì rồi định đoạt tiếp.

Về phần Lăng Thiên Hùng cùng mấy vị tộc lão, tuy là trưởng bối, nhưng nếu đã có Lăng Tiên ở đây, thì mọi việc không phải do bọn hắn làm chủ, về điểm này, mấy người cũng cẩn thận tuân thủ quy tắc.

Nhưng những điều này, Triệu Thiên Viễn đâu có rõ ràng, còn tưởng rằng Lăng gia thật sự đã sợ, trên mặt của hắn lộ ra một bộ thần sắc cao cao tại thượng: " Lăng gia các ngươi tuy rằng không biết sống chết, nhưng Triệu gia chúng ta, là người nhân nghĩa, lão phu lần này đến đây, là muốn chỉ cho các ngươi một con đường sáng."

"Ngươi cứ nói!"

Lăng Tiên cố gắng chịu đựng sự phẫn nộ ở trong lòng, hắn cũng muốn xem xem, cuối cùng đối phương có thể vô sỉ tới trình độ nào.

"Hừ, Lăng gia các ngươi lụi bại thành bộ dạng như thế này, vậy mà còn dám xưng là gia tộc, nhưng tuy rằng như vậy, tư sắc nữ tử trong tộc thì lại không tệ, nghe nói có một nữ tử gọi là Lăng Vũ, lão tổ tông chúng ta coi trọng nàng, đây là thiên đại phúc khí của Lăng gia các ngươi, đem nàng gả làm thiếp cho lão tổ tông chúng ta, từ nay về sau hai nhà chúng ta mọi ân oán xóa bỏ, Lăng gia còn có thể được Triệu gia chúng ta che chở."

Triệu Thiên Viễn ngạo khí mười phần, trên mặt lộ ra một bộ dạng tựa như là Lăng gia các ngươi đã chiếm được thiên đại tiện nghi.

Những tộc nhân Lăng gia nghe hắn nói xong đều giận đến biến sắc, nhất là mấy vị tộc lão, vốn là những người lão luyện thành thục, nhưng lúc này cũng có chút nhịn không được.

Tất cả đều hao nhao mở miệng quát mắng:

"Lão tổ Triệu gia, nghe nói năm nay cũng đã bảy tám mươi tuổi."

"Vô sỉ, Lăng gia chúng ta cho dù có chết cũng không chịu nhục, tuyệt đối không có khả năng đem Vũ Nhi gả cho hắn."

"Thật sự là không biết xấu hổ."

...

Trong lúc nhất thời, tiếng quát mắng nổi lên bốn phía, tộc lão đã như thế, đệ tử trẻ tuổi lại càng không cần phải nói, một lão gia hỏa bảy tám chục tuổi muốn kết hôn Lăng Vũ, quả thực đã làm cho mọi người Lăng gia không thể nhịn được nữa.

Sắc mặt Triệu Thiên Viễn có chút phát xanh, hắn tuyệt đối không thể tưởng được Lăng gia lại chống đối kịch liệt như vậy, không phải chỉ là một đứa con gái thôi sao, cần gì phải tức giận như vậy?

Hắn làm sao hiểu được, tộc nhân Lăng thị, vô cùng đoàn kết yêu thương lẫn nhau, muốn đem Lăng Vũ gả cho một lão đầu tử, coi như là toàn tộc chết trận, mọi người cũng không có khả năng đáp ứng.

"Không biết sống chết!"

Triệu Thiên Viễn hét lớn một tiếng, sau đó tiến lên chỉ thẳng vào mũi Lăng Tiên mà mắng: "Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là ai, Lăng gia bây giờ, bất quá là một ít nhân vật nhỏ bé, sa cơ thất thế, lão tổ Triệu gia chúng ta nhìn trúng Lăng Vũ, chính là phúc đức tám đời của các ngươi, rõ ràng là không biết điều..."

Thanh âm bạo ngược quanh quẩn vang lên trong đại sảnh, vẻ mặt của đối phương ương ngạnh, nhưng mà còn chưa dứt lời, "BA~" một âm thanh vang lên, toàn thân Triệu Thiên Viễn như diều bị đứt dây, văng ra xa.

Tiếng đùng đùng không dứt, vô số bàn ghế bị đụng nát, tựu như có một chiếc xe ngựa bị mất khống chế mới chạy ngang qua.

Trong lúc nhất thời, cả không gian đều yên tĩnh, bất luận là đệ tử Lăng thị, hay là những gia hỏa đi theo Triệu Thiên Viễn tới đây, ai nấy tất cả đều ngây cả người.

Nhất là những gia hỏa đi theo Triệu Thiên Viễn, đều hoài nghi những gì mà hai mắt mình đang nhìn thấy, nhưng bất ngờ nhất vẫn là Triệu Thiên Viễn, bản thân hắn vẫn không tin được việc vừa mới xảy ra với chính mình.

Đôi má nóng rát, cái tát kia trực tiếp khiến cho hắn mất một bên răng cửa, trên vẻ mặt lại vô cùng đặc sắc, có kinh ngạc, phẫn nộ, mờ mịt...

Nhưng nhiều nhất vẫn là vẻ khó tin.

Mình lại bị đánh!

Bị đánh ở trong một gia tộc nho nhỏ như Lăng gia.

Việc này sao có thể, chính mình đã là cường giả Luyện Thể kỳ tầng sáu, có tư cách tranh đoạt vị trí gia chủ Triệu gia, mà hôm nay Lăng thị, đã sớm xuống dốc, nói kéo dài hơi tàn cũng đã đề cao bọn họ rồi.

Đến cái ăn còn không đủ nữa là!

Trong gia tộc đến một tên cường giả Tam lưu cũng không khó.

Vậy mà mình rõ ràng lại bị đánh ở chỗ này, trước mặt nhiều người như vậy, lại bị một cái tát làm cho lăn lông lốc không khác một viên đá.

Triệu Thiên Viễn vô cùng phẫn nộ!

Mặt mũi hắn đã bị mất sạch, ác khí chất đầy trong lồng ngực, làm sao có thể nhịn được đây?

"Tiểu tử, ta muốn đem ngươi rút hồn luyện phách!"

Thanh âm Triệu Thiên Viễn gào lên như một con dã thú truyền vào trong tai của mọi người, hắn đã tức đến mức sùi bọt mép, sát khí kinh người bắn ra xung quanh, hung hăng bổ nhào vào Lăng Tiên.

"Tiên nhi cẩn thận."

"Triệu trưởng lão, hạ thủ lưu tình."

...

Mấy vị tộc lão thấy vậy không khỏi khẩn trương, hôm nay tầm quan trọng của Lăng Tiên không cần nói cũng biết, bọn hắn có lòng xuất thủ tương trợ, nhưng động tác của cao thủ nhất lưu quá nhanh, căn bản đến nhìn cũng còn chưa thấy rõ, chỉ thấy một hắc ảnh bổ nhào vào chỗ ba thước trước người Lăng Tiên, một chưởng nhắm thẳng lồng ngực của hắn đánh tới.

Đối phương cũng đã triển khai toàn bộ thực lực, hận không thể đem Lăng Tiên giết chết ngay tại chỗ, nhưng sau một khắc, Triệu Thiên Viễn lại một lần nữa bị đạp cho một cước lăn lông lốc trên mặt đất.

Lần này hắn ôm phẫn nộ mà ra tay, uy thế mười phần, nhưng chính bởi vì phẫn nộ, mà toàn thân sơ hở chồng chất, huống chi trong lòng của hắn, một cái tát vừa rồi tuy cũng không hiểu thấu nhưng hắn chỉ cho rằng là mình nhất thời chủ quan mà thôi, nên căn bản hắn không có đem Lăng Tiên để vào mắt.

Khinh địch!

Nhưng thực lực của Lăng Tiên đâu phải là Võ giả bình thường có thể so sánh được, hắn tu hành chính là Tiên Thuật, Linh lực chuyển hóa trở thành Chân khí, lại còn có tu vi Luyện Thể kỳ tầng năm đỉnh phong.

Chỉ cách cảnh giới cao thủ nhất lưu một chút mà thôi, nhưng sự chênh lệch đó cũng chỉ là về khía cạnh số lượng Chân khí, còn về mức độ tinh thuần hùng hậu, thì lại hơn xa, hơn nữa hắn lại nắm giữa cảnh giới Nhập vi mà chỉ có cao thủ tuyệt thế mới có thể lĩnh ngộ, Triệu Thiên Viễn làm sao có thể là đối thủ của hắn?

Coi như lúc Triệu Thiên Viễn bình tâm mà giao thủ với hắn, còn đánh không lại, chứ đừng nói là giờ phút này trong lòng Triệu Thiên Viễn tràn đầy phẫn nộ, đã hoàn toàn mất tỉnh táo rồi.

Một chưởng kia hắn xuất ra trong lúc phẫn nộ, cương mãnh thì có thừa, nhưng sơ hở lại vô cùng rõ ràng, cho nên bị Lăng Tiên đạp cho một cước bay thẳng ra ngoài, điều đó cũng không có gì là kỳ lạ

Bạn đang đọc Tiên Toái Hư Không (Dịch) của huyền vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dung44
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.