Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mười ba ngày.

Phiên bản Dịch · 2044 chữ

Trong thanh âm của Lý Nguyên lộ ra hận ý thấu xương. Thù hận này nếu có thể hoá thành thực chất sợ là sẽ lập tức bùng nổ, phát tiết hết tất cả những phẫn nộ mấy ngày qua.

Vương Lâm gật đầu, ánh mắt lướt qua lão già cảnh giới Âm Hư kia, rồi nhìn về

phía nữ tử đang đứng ngây ngốc ở phía xa. Trong tay nàng rõ ràng là đang cầm

kiếm tiên của Lý Nguyên.

Căn bản không nói lời nào vô nghĩa, thân mình Vương Lâm thong thả bước về phía

trước một bước. Một bước này lập tức vượt qua khoảng cách mười trượng, xuất

hiện trước người nữ tử.

Nữ tử này lúc này mới từ trong khiếp sợ cực điểm hồi tỉnh lại. Nàng chính mắt

nhìn thấy thân thể thanh niên họ Diêu kia dưới một chỉ của người trước mặt này

lập tức tan nát đương trường. Thanh âm bang bang khi thân thể thanh niên họ

Diêu kia nổ tung bây giờ vẫn còn quanh quẩn trong tai của nàng.

Một chỉ chỉ ra, thân thể tan nát. Còn có nguyên thần của thanh niên họ Diêu

kia lập tức bị người trước mặt này bắt lấy, huỷ diệt thần thức, biến thành một

đoàn nguyên lực.

Cảnh tượng này đã huỷ diệt tâm thần của nàng ngay lập tức, khiến cho nàng run

lên như cầy sấy. Lúc này đây đột nhiên thấy Vương Lâm từ từ hướng về phía

mình, nỗi sợ hãi trong lòng nàng phút chốc bị khuấy lên, sợ hãi đến cùng cực,

khiến cho nàng gần như phát điên, phải hét lên một tiếng chói tai.

Trong mắt nàng, Vương Lâm đã không còn là một con người nữa mà đã biến thành

một bóng ma, một Phệ Hồn ma đáng sợ!

Gần như theo bản năng, nữ tử nhanh chóng lui về phía sau, thâm chí một chút ý

nghĩ phản kháng cũng không dám nảy lên. Trong đầu nàng chỉ có một ý niệm duy

nhất đó chính là chạy trốn, trốn. Trốn!!

Từ trước tới nay nàng chưa từng bao giờ hoảng sợ như bây giờ. Loại cảm giác

đáng sợ này chẳng những huỷ diệt đi ý thức của nàng, khiến cho đạo tâm của

nàng xuất hiện một vết rách thật sâu. Dù nàng có may mắn tránh thoát được một

kiếp nạn này thì ngày sau tu vi cũng sẽ giảm mạnh, muốn đề cao cũng không chút

khả năng nào.

Thần sắc của Vương Lâm lạnh như băng, trong mắt là một mảnh âm hàn. Một bước,

hắn đã đi tới trước người nữ tử đang bay nhanh lùi lại. Tốc độ của nữ tử này

trong mắt Vương Lâm thì là quá chậm!

Lúc này đây, cách đó không xa, ánh mắt của lão già cảnh giới Âm Hư kia chợt

loé lên, không đi cứu người mà nhanh chóng lui về phía sau.

Một chỉ điểm ra, đặt lên mi tâm nàng. Đồng tử trong hai mắt nữ tử kia co rút

lại, sự sợ hãi trong lòng nàng đã đạt tới cực điểm. Nháy mắt khi điểm tới mi

tâm nàng, nguyên lực bộc phá ra, như bạo long trực tiếp tiến vào trong cơ thể

nàng. Thân thể nàng không bị tung lên, thân mình đang run lên bỗng nhiên đứng

yên tại chỗ.

Từ trong cơ thể nàng, từng trận âm thanh bang bang không ngừng vang lên. Thanh

âm này nàng cực kỳ quen tai, cùng với âm thanh từ trong cơ thể của thanh niên

họ Diêu trước đó thì giống nhau như đúc.

Từ chỗ mi tâm, nguyên thần nàng hoá thành một quang cầu bay ra, bị Vương Lâm

hư không chụp lấy, trực tiếp ném về phía Lý Nguyên đang nằm trên mặt đất, dung

nhập vào trong thân thể hắn, hoá thành nguyên lực làm dịu đi nguyên thần, đồng

thời đem phần lớn thương thế trong cơ thể hơi chút chữa trị.

Thân thể nữ tử trong phút chốc đã tiêu tan sạch sẽ. Mãi cho tới khi sắp chết,

nàng vẫn không hiểu rõ vì sao người kia khi bị ba người bọn họ lăng nhục lại

không sớm nói ra rằng hắn còn có một bằng hữu có tu vi bực này, cũng đồng dạng

đang ở trong Lôi chi Tiên giới.

Đồng thời với thân thể tiêu tán, những thanh phi kiếm và túi trữ vật đều văng

ra, rơi xuống mặt đất.

Vương Lâm ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng dáng lão già đang bỏ chạy ở phía xa

xa, khoé miệng lộ ra một tia cười lạnh. Thân mình hắn bước về phía trước một

bước, cả người phút chốc đã dung hợp với thiên địa, biến mất tại chỗ.

Tâm thần của lão già Âm Hư kia chấn động. Đối với việc Vương Lâm đột nhiên

xuất hiện, hắn tự biết không thể nắm chắc chiến thắng được nên mới vội vã bỏ

chạy. Nhưng vào lúc này, phía trước hắn bỗng xuất hiện một gợn sóng. Một cỗ

nguyên lực khổng lồ từ bên trong tràn ra, khiến cho thân mình của lão già phải

dừng lại một chút.

Bóng dáng của Vương Lâm từ bên trong gợn sóng bước ra.

- Kế tiếp, tới phiên ngươi!!!

Hàn quang trong mắt Vương Lâm loé lên. Một đạo lôi đình màu tím xuất hiện khi

hắn nâng tay lên. Lưới lôi đình này vừa xuất hiện lập tức trong phạm vi trăm

trượng đều tràn ngập mây tím. Bên trong những đám mây tím, điện quang lưu

chuyển, nhanh chóng ngưng tụ hình thành một cánh tay lôi đình, đánh thẳng về

phía lão già.

Sắc mặt của lão già đại biến, thân mình bạo lui. Cùng lúc đó hai tay bấm

quyết, trong tay xuất hiện hoả diễm. Hoả diểm này cực nóng, lập tức tràn ngập

toàn thân, hình thành một tấm chắn bằng hoả diễm.

Lôi đình giáng xuống vào mặt ngoài của tấm chắn hoả diểm. Chỉ nghe những âm

thanh bang bang vang lên, tấm chắn hoả diểm lập tức sụp đổ, lôi đình điên

cuồng tiếng vào trong cơ thể lão già.

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt, thân mình nhanh chóng

lui về phía sau. Lúc này đây, lão già gần như hồn bay phách lạc, da đầu run

lên, sự hoảng sợ và hoảng hốt không ngừng đan xen với nhau, đã đạt tới cực

hạn.

- Tiền bối cho ta nói một câu!!!

Trong khi lui nhanh về phía sau, lão cấp tốc nói.

Thần sắc của Vương Lâm lạnh như băng, nhấc chân bước về phía trước, không

nhanh không chậm đuổi theo, trong miệng lạnh giọng nói:

- Ngươi đã đuổi giết bằng hữu của ta mấy ngày, nói!

- Mười ba ngày. Nhưng tiền bối, việc này hoàn toàn đều là do Thiếu chủ Diêu

gia gây nên. Lão phu đã từng khuyên bảo nhưng thân phận bất đồng, cũng không

thể ngăn cản!

Trong khi lui về phía sau, lão già vội vàng nói.

Giờ phút này, đối với người trước mặt này, hắn cực kỳ kinh sợ. Đối với tu sĩ

có tu vi Dương Thật, lão căn bản không có khả năng kháng cự. Dù cho khoảng

cách tới Dương Thật của hắn cũng chỉ còn một ranh giới rất nhỏ.

- Mười ba ngày?!

Sát khí trong mắt của Vương Lâm nồng đậm, lại bước ra một bước, lập tức đuổi

kịp lão già. Hai ngón tay phải Vương Lâm kết thành kiếm chỉ, như tia chớp điểm

về phía tay trái của lão già.

Lão già kia biến sắc, đang muốn né tránh thì ngay lúc này từ trong miệng Vương

Lâm thốt ra một chữ:

- Định!

Một chữ này liền giống như bị khản giọng, ngay khi rơi vào trong tai của lão

già lại khiến lão cảm giác được một cỗ thiên địa nguyên lực đậm đặc, trong

thời gian ngắn đã tràn ngập xung quanh, khiến cho thân mình lão nháy mắt đã

không thể di động được điểm nào. Thậm chí ngay cả nguyên thần, dưới thiên địa

nguyên lực nồng đậm này cũng như biến thành nước trong ao, trở nên trì hoãn.

- Đây là ngày đầu tiên!

Song chỉ của Vương Lâm biến thành kiếm, nhanh như thiểm điện điểm vào cánh tay

trái của lão già, nguyên lực phát ra. Chỉ nghe phịch một tiếng, toàn bộ cánh

tay trái của lão phút chốc đã hoàn toàn tan nát, hoá thành một mảnh huyết

nhục, bay về phía sau thành hình cánh quạt. Nguyên lực khổng lồ bên trong lại

lần nữa bùng nổ khiến cho huyết nhục này vang lên tiếng bang bang, tiêu tan

sạch sẽ.

Trên mặt lão già lộ ra vẻ thống khổ, muốn dãy dụa nhưng thân thể quả thực

không thể di động được nửa điểm.

- Ngày thứ hai!

Song chỉ của Vương Lâm lại điểm ra, lúc này cách không đánh vào chân trái của

lão già. Nguyên lực tiến vào, phịch một tiếng, hơn phân nửa chân trái của lão

già đã nổ tung.

Gân xanh trên mặt lão già nổi lên, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn. Chẳng qua trong

vẻ dữ tợn này lại chứa đầy vẻ sợ hãi. Trong mắt hắn, sự đáng sợ của Vương Lâm

đã tràn ngập tâm thần của hắn.

- Đây là ngày thứ ba!

Vương Lâm nhấc chân lên, đá vào đùi phải của lão. Lại một tiếng phịch vang

lên. Gần như chỉ trong khoảnh khắc, tứ chi của lão già đã bị tan nát mất ba

cái.

Lão già hừ thảm một tiếng, sự đau đớn kịch liệt như thuỷ triều dâng lên, bao

phủ toàn thân lão. Sự thống khổ này quá lớn, kích thích nguyên thần trong cơ

thể hắn buông lỏng ra, vận chuyển toàn thân. Thân thể hắn chỉ qua nửa khắc đã

có dấu hiệu khôi phục.

Thu chân lại, tay phải của Vương Lâm lại điểm về cánh tay phải của lão già.

Nguyên lực khổng lồ tiến vào khắp cánh tay. Chỉ còn một chi này cuối cùng cũng

ầm ầm tan nát.

- Đây là ngày thứ tư!

Vẫn chưa chấm dứt. Sau khi Định Thân thuật tiêu tan một khắc, ngay khi lão già

vừa mới khôi phục hành động, thân thể lão tràn đầy nguyên lực, vội vàng lui về

phía sau. Đúng lúc đó, thanh âm lạnh như băng của Vương Lâm lại vang lên.

- Định!

Lão già hét lên một tiếng bi thiết, thanh âm của đối phương rơi vào trong tai

giống như âm thanh đòi mạng, khiến cho đáy lòng hắn như rơi vào vực sâu của sự

tuyệt vọng. Nếu sớm biết như thế này, lúc trước hắn tuyệt đối sẽ không động

đến một sợi lông trên người Lý Nguyên.

Giờ phút này trong tâm thần của lão là một mảnh kinh hoàng. Mơ hồ nhớ lại câu

nói kia ngay khi người này vừa xuất hiện.

- Là ai cho ngươi cái tư cách đả thương bằng hữu của ta!?!

Những lời này như sấm đánh ầm ầm vang lên trong tai lão.

Ở lần thứ hai thân mình lão bị định trụ, chân Vương Lâm bước tới, tay phải

điểm nhanh về ngực lão. Mỗi một lần điểm ra, thân mình lão già đều trở nên

chấn động kịch liệt, khoé miệng tràn ra máu tươi.

- Ngày thứ năm!

- Ngày thứ sáu!

- Ngày thứ bảy!

Mãi cho đến cuối cùng khi trước ngực lão già đã trở thành một mảnh huyết nhục

mơ hồ, xương cốt toàn thân đứt ra từng khúc, máu tươi phun ra như mưa, toàn bộ

thân mình đã hoàn toàn mất đi sức sống.

- Đây là một ngày cuối cùng!

Tay phải Vương Lâm biến thành chưởng, mang theo một cỗ vô tình lạnh như băng

vỗ lên người lão già.

Quyển 7: Danh chấn La Vân

Bạn đang đọc Tiên Nghịch của Nhĩ Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật CSYY01
Lượt thích 53
Lượt đọc 3781

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.