Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền Không Thành Vấn Đề.

Tiểu thuyết gốc · 2041 chữ

Phương Minh cũng âm thầm ngạc nhiên, vì cái gì mà lão già này lễ phép như vậy, hay là hắn đã nhìn ra điều gì. ‘’Không thể nào’’, hắn phủ định luôn, Kim Đan Kì cũng nhìn ra hắn ảo diệu vậy thì hắn nên ở nhà đi cày luôn là vừa. Nhưng hắn cũng mặc kệ, nhân tiện cũng hỏi thăm lão một câu:

-Thì ra là người một nhà, Lí sư đệ không cần câu nệ, À… ừm…. không biết các sư đệ khác hiện đang ở nơi nào.

Lão già lại nhìn đi nhìn lại một lượt từ trên xuống dưới Phương Minh. Xong lão lại vỗ trán một cái vẻ mặt đã hiểu ra, lão tươi cười nói với hắn:

-Đại sư huynh tuy tính tình tùy tiện nhưng lúc cần nghiêm túc thì hắn làm việc có quy củ hẳn lên, đệ gia nhập tông môn lúc đấy cũng chỉ có hơn mười người, từ đó đến nay, cũng chỉ có ba chúng ta thôi, những người còn lại đều là vãn bối cả.

Thì ra là thế, Phương Minh cũng âm thầm thoải mái, đồng thời cũng thấy lão răng vàng ngày đó thuận mắt hơn nhiều. Hàn huyên mấy câu với tam sư đệ của mình, hắn liền sau đó cáo từ.

Trở về ngôi nhà gỗ, lấy ra chiếc giới chỉ đã hơn sáu năm không động đến, hắn thở dài, nhìn chiếc nhẫn hắn lại nhớ đến ngày nào bị tên kia truy sát, nhớ đến đồng cỏ hoang dại, nhớ đến Tiểu Hắc Long, nhớ đến hồi linh thể hắn chưa thức tỉnh hoàn toàn, nhớ đến phụ thân cả đời kham khổ, mẫu thân yêu thương chiều chuộng, nhưng rồi hắn lại nhìn thấy hình ảnh một thiếu nữ, thiếu nữ này tươi cười như đóa hoa nở rộ trong tâm trạng bi thương và bất lực, hắn không thể nào quên.

-Không, không! Làm sao có thể?

Hắn trong lòng điên cuồng nộ hống. Phương Minh ngày trước lại kém cỏi đến mức này sao. Năm xưa có bao nhiêu tiên tử khuynh quốc khuynh thành, bao nhiêu hồng nhan tri kỉ sau một thời gian dài đằng đẵng cũng chỉ có một người duy nhất lừa được hắn làm phu quân, Yến tiểu cô nương lợi hại đến mức này sao, có thể làm hắn mới tí tuổi đầu đã bày đặt tương tư, nàng này thực sự không tầm thường hay bản thân mình lúc đó quá ngu ngốc. Hắn thầm mắng bản thân lúc trước không có nhãn lực, nữ nhân bây giờ thật biết câu dẫn người ta.

-Nhưng cũng không sao, đại đạo dài đằng đẵng, phàm duyên lúc trước cũng chỉ là một chấm nhỏ trên bức tranh vẽ dở mà thôi.

Hắn bỗng thở dài, mặc kệ kiếp trước hắn sắt đá vô tình, coi hồng trần như gió thổi mây bay, nhưng có vẻ như vì linh thể thức tỉnh muộn đã đem lại cho hắn thêm một chút tình cảm quý giá, có lúc hắn như trẻ con ngây thơ, có lúc hắn lại như cao nhân ẩn thế. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng thấy được rằng kiếp này: Đáng sống!

Thần thức quét vào trong giới chỉ, ở đó có hơn năm vạn trung phẩm linh thạch và tầm hai ngàn hạ phẩm linh thạch. Hắn cần chuẩn bị một số thứ, nhưng số tiên này không đủ.

-Một ngàn thượng phẩm linh thạch, đầu óc ngươi có vấn đề hả?

]

Dương lão quái trợn mắt hà mồm nhìn Phương Minh, tên phàm nhân này ngồi một cái là sáu năm, không biết chuyện gì xảy ra, xuất quan ra xong là mượn tiền lão, không những mượn linh thạch, hắn còn biết cả thượng phẩm linh thạch mà mượn cơ, một ngàn thượng phẩm linh thạch chính là mười vạn trung phẩm linh thạch đấy, số tiền đó đừng nói với một tên Trúc Cơ không ra Trúc Cơ, phàm nhân không ra phàm nhân như Phương Minh, kể cả đối với một Kim Đan Kì tích lũy lâu năm, đó cũng là một khoản tài phú khổng lồ. Lúc trước lão còn nghi ngờ, chứ bây giờ lão chắc chắn Phương Minh hẳn là cao nhân nào đó đoạt xa trùng sinh rồi.

-Lão già, đừng nói một ngàn, ta đoán một trăm vạn thượng phẩm linh thạch lão cũng có khả năng cầm ra đấy. Cho ta mượn sau này trả gấp mười là được chứ gì.

Phương Minh nói câu đó làm lão già biến sắc, ngươi “quả nhiên’’...

Mà Phương Minh cũng thật không khách khí, một ngàn đối với lão chỉ là chín trâu mấu một sợi lông mà thôi, chả phải to tát gì.

-Hừ! ta cũng không nói là không cho ngươi mượn, ngươi cũng không cần trả lại, coi như phúc lợi tông môn đi.

Lão già nói xong vung ra một đống linh thạch, không thèm nhìn lấy một cái hai tay chắp sau lưng cứ thế bỏ đi. Mà Phương Minh cũng không để ý đến lão nữa, linh thạch đến tay hắn tinh thần sảng khoái trở về nhà gỗ. Hắn ngồi đả tọa, suy nghĩ một lúc, gọi một tên đệ tử, hắn chính là thanh niên gầy gò quét rác, từng là một trong bốn người đầu tiên của Thí Thần tông, người này có thể tin tưởng được, hắn giáo luôn cho thanh niên một ngàn thượng phẩm Linh Thạch vừa mượn được của Dương lão quái, bảo hắn cẩn thận đi một tòa thành của tu sĩ gần đây mua một số đồ đạc. Nếu mà hắn được hỏi làm lão tổ thích nhất điều gì hắn sẽ không do dự trả lời, đó là sai vặt đệ tử, đây là đặc quyền hắn mà hắn lần đầu tiên sử dụng ở Thí Thần tông này.

Không mất công đợi lâu, bảy ngày sau thanh niên kia trở về giao cho hắn một chiếc giới chỉ. Phương Minh nhìn giới chỉ, rất hài lòng gật đầu, thú thực hắn cũng khá mạo hiểm khi nhờ thanh niên này đi, tuy hắn gia nhập tông môn trước cả Phương Minh nhưng cũng đâu thể biết trước điều gì, không đề cập đến việc hắn bỏ trốn, chỉ riêng với tu vi Luyện Khí kì, cầm theo một đống linh thạch lớn như vậy, mua sắm ở nơi xa lạ, không những có thể bảo toàn mạng sống, còn hoàn thành chính xác nhiệm vụ đặt ra. Có thể thấy được thanh niên này, không chỉ cốt cách tốt, còn có chút năng lực, người này đáng giá bồi dưỡng.

-Ngươi làm rất tốt, ngươi muốn gì, trong khả năng ta sẽ giúp ngươi.

Thanh niên suy nghĩ một lúc rồi lại khom người:

-Đệ tử tuy là tu sĩ nhưng chung quy vẫn là chó nhà có tang, cũng may gặp được Dương lão nên mới nhặt về được một mạng, theo Dương lão lập nên Thí Thần Tông, nơi đây cũng chẳng khác gì ngôi nhà thứ hai của đệ tử, lão tổ vì bổn tông mà hao tâm tổn trí, so ra với chút việc vặt đấy đệ tử không dám nhận.

Phương Minh lại cẩn thận ngắm thanh niên một lần nữa, trên khuôn mặt gầy gò nhìn không ra biểu cảm, nhưng kinh nghiệm và lí trí của hắn nhận ra, thanh niên này không nói dối.

-Tốt! vậy đi, sắp tới ta phải ra ngoài một chuyến, đang thiếu một trợ thủ, hay là ngươi đi theo ta đi.

Người như vậy, để lại tông môn làm gì cho mục nát, chi bằng để cho mình dùng, vừa để hắn trưởng thành cũng là để mình một phần nhàn nhã. Dù gì cũng là một lão tổ, đi ra ngoài một thân một mình hắn cũng cảm thấy hơi quê.

Thanh niên gầy gò dường như chỉ chờ câu này của Phương Minh thần sắc không biểu cảm dường như có chút hưng phấn, hắn quỳ xuống xá một cái:

-Đa tạ lão tổ trọng dụng!

Thanh niên gầy gò đoán Phương Minh lần này ra ngoài chắc chắn không phải đi chém chém giết giết, hay những đại sự căng thẳng. Hắn ở tông môn, quanh năm suốt tháng bế quan hắn cũng thấy chán ngán, gần đây hắn cảm thấy bình cảnh đến gần, cũng muốn ra ngoài du ngoạn, nhưng bản thân tu vi thấp kém, hắn không muốn mạo hiểm. Giờ đây đã có người bảo kê, hắn sao không biết tận dụng. Phương lão tổ tuy tuổi trẻ, tu vi có vẻ kém hơn hai vị lão tổ kia, nhưng cuối cùng hắn vẫn là lão tổ, sao có thể tầm thường, chỉ nhìn vào việc hai người kia đối xử với hắn như bằng vai phải lứa là đủ hiểu.

Phương Minh lại mất thêm hai tháng để phân loại và chuẩn bị một hồi, suốt hai tháng hắn ở trong một động phủ khép kín tại hậu sơn không ngừng rèn đúc, luyện hóa, pha chế, thử nghiệm, rất nhiều thứ cổ quái, song tất cả những thứ này đều có một đặc điểm chung, đó chính là chúng đều có tác dụng phụ trợ giúp Phương Minh “rảnh tay”.

Hôm nay Phương Minh tỉnh dậy sau khi ngủ một giấc dài, đã ở cảnh giới này ngủ đã không còn trọng yếu nhưng hắn vẫn thỉnh thoảng ngủ chỉ bởi vì hắn thích thế, hắn tiêu diệu tự tại, hắn không phụ thuộc vào ai, vì vậy chỉ cần thoải mái là hắn làm. Thông báo một tiếng lấy lệ với Dương lão quái, hắn tế ra một phi hành pháp bảo là một chiếc phi chu, sau đó cùng với thanh niên gầy gò nhảy lên, phi chu biến mất trên bầu trời Thí Thần Tông. Trong động phủ của mình lão già răng vàng nhìn theo hướng phi chu biến mất, trong miệng lầm bẩm:

-Tài liệu kém cỏi cũng luyện được trung phẩm phi hành pháp bảo, luyện khí đại tông sư a! lúc hắn về ta phải vắt của hắn một chút sức mới được.

Lầu bầu một hồi lão bỗng cười ha hả, tinh thần sảng khoái vô cùng. Thí Thần Tông cũng có cơ hội trở thành siêu cấp thế lực ấy chứ, đến lúc đó không biết đám người kia vẻ mặt như nào.

Trên tầng mây cao vút, Phương Minh ngồi trong khoang thuyền, tay cầm một tấm ngọc giản, đó là bản đồ khái quát Thiên Vũ đại lục, trên bản đồ có thể nhìn thấy Thí Thần Tông nằm ngay sát biển. Nhưng có vẻ Thiên Vũ đại lục quá rộng lớn, muốn ra được đến biển cũng phải ngồi trên phi chu này vài tháng. Thu ngọc giản lại, hắn âm thầm cân nhắc, biển thường là lãnh địa của hải yêu và yêu thú, nơi này chắc chắn tụ tập nhiều liệp sát giả, hẳn là một nơi phồn hoa đông đúc, chỉ những nơi như thế mới đáng để hắn đến kiếm tiền. Hắn không phải người thiện lương quân tử gì nhưng cũng không nghĩ đến chuyện làm đạo tặc, việc này có phiêu lưu khá lớn, khi hắn chưa tự tin về thực lực của mình thì quyết không khinh suất. Tuy nhiên nếu có thể có cơ hội làm việc đó mà chắc chắn quỷ thần không ai biết có lẽ khi đó hắn sẽ ra tay hay không cũng không thể nói trước được.

-Hừ, thật là muốn đi cướp sạch một chuyến cho nhanh gọn.

Hắn cần linh thạch, bởi vì tài nguyên đa năng nhất tu chân giới chính là linh thạch, có linh thạch hắn mới có thể dễ dàng bước tiếp trên con đường của mình. Tiền, đối với hắn không thành vấn đề, vấn đề là hắn không có tiền. Cứ thế, hắn và thanh niên gầy gò thẳng hướng tới một trong những nơi náo nhiệt phồn hoa bậc nhất tu chân giới.

Bạn đang đọc Tiên Mộng sáng tác bởi QuỳnhTương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuỳnhTương
Thời gian
Lượt đọc 1075

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.