Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm Bảo Tiêu Có Thể Phát Tài.

Tiểu thuyết gốc · 2323 chữ

Nếu tu chân giới Thiên Vũ đại lục có khái niệm gọi là siêu cấp thế lực, thì chắc chắn Lộc Đà thương hội phải nằm một trong số đó. Nhiều người cứ nghĩ thương hội chủ yếu chú trọng là làm ăn buôn bán, thực lực không mạnh, nhưng họ đã nhầm. Những thương hội đó buôn bán kiếm tiền, vậy họ chỉ biết kiếm tiền để khi chết mang theo sao, trong tay có linh thạch họ có thể mua công pháp tốt nhất, họ có thể mua pháp bảo tốt nhất, họ có thể mời những cao thủ mạnh nhất, họ có thể thu nạp những thuộc hạ tài cán nhất, họ cũng có thể bồi dưỡng ra những thế hệ ưu tú nhất, chỉ cần trong tay họ có linh thạch, không gì là không thể. Lộc Đà thương hội chính là một tổ chức như thế, giàu có, dư dả, mạnh mẽ, quyền uy chính là bốn từ miêu tả chính xác nhất Lộc Đà thương hội.

Một tổ chức như thế tuy chỉ mới quật khởi ngàn năm trở lại nhưng không ai không thừa nhận, Lộc Đà thương hội đã có đủ tư cách đứng vào hãng ngũ siêu cấp thế lực tu chân giới. Thế lực như thế ai dám trêu chọc, nhưng hôm nay ngoại lệ, một phi thuyền to lớn có biểu tượng Lộc Đà thương hội đang vận hết tốc lực chạy trối chết, mà ở phía sau có ngàn vạn biên bức che kín cả bầu trời, ở giữa ngàn vạn biên bức đó có thể lờ mờ thấy trên một con huyết bức khổng lồ có một nam tử tóc đỏ tà dị vẻ mặt bình tĩnh điều khiển đàn dơi dần dần áp sát phi thuyền.

Mà ở trên mạn thuyền có một nam một nữ, thần sắc ngưng trọng, nam tử không ngừng chỉ huy thuộc hạ điều khiển phi thuyền sao cho hợp lí, còn quăng một số đồ không cần thiết để phi thuyền bớt nặng, để đào thoát một mạng họ cũng không cần câu nệ tiểu tiết. Thiếu nữ không ngừng lo lắng, vừa ngoái về phía sau vừa mắng to:

-Thiên Sát tông càng ngày càng càn rỡ, các ngươi không sợ một ngày nào đó có người đánh lên tận Thiên Sơn hay sao!

-Các ngươi lấy đồ của chúng ta, sau đó lại giết ngươi của chúng ta, còn muốn ta để các ngươi ung dung rời đi?

Nam tử tóc đỏ bình tĩnh mở miệng, trên mặt không nhìn ra biểu cảm. Thiếu nữ trên phi thuyền thấy đàn dơi đang áp sát lại gần tức giận hét lớn:

-Nói láo, Huyết Nguyên quả là chúng ta bỏ hết linh thạch trong người ra mới mua được, người của các ngươi đến cướp đoạt đã đành còn muốn giết người diệt khẩu, các ngươi thực coi Thiên Sát lão tặc là vô địch thiên hạ sao!

Thiếu nữ này cũng thật to gan, bị đối phương đuổi sắp kịp tới nơi còn mắng cả lão tổ người ta nữa, gặp người bình thường chắc đã nổi giận lôi đình dốc hết toàn lực để chém nàng cho hả giận rồi. Nhưng nam tử này vẻ mặt vẫn như thường, vẫn bình tĩnh mang đàn dơi từ từ khép vây phi thuyền.

-Ngọc Hân, đi!

Thấy phi thuyền không còn khả năng mang người chạy thoát, thanh niên áo trắng dắt tay thiếu nữ, mang theo một số người bay ra khỏi thuyền, dốc hết sức lực thoát ra khỏi vòng vây biên bức dày đặc.

-Ầm… ầm… ầm…

Phi thuyền bạo tạc, nổ tung, nhưng chỉ ngăn cản nam tử tóc đỏ và đàn biên bức vài hơi thở, hắn rất nhanh lấy lại khoảng cách giữa hai bên. Thấy khả năng hôm nay không chạy thoát, thiếu nữ lên tiếng:

-Hắn chỉ có một mình, hay là chúng ta chia nhau ra chạy biết đâu có người sống sót, chỉ cần có người sống sót, báo lại với phụ thân ta… chắc chắn người sẽ báo thù cho chúng ta.

]

Thiếu nữ nói gần hết câu thì dừng lại một lúc mới nới tiếp, vẻ mặt hiện chút ưu sầu. Đám người im lặng, thanh niên áo trắng không chút do dự lên tiếng:

-Tuyệt đối không được, nếu bây giờ tách ra hắn chắc chắn đuổi theo muội, chúng ta thân là thủ hạ gặp nạn mà bỏ chạy trước thì sau này làm sao đối mặt thế nhân.

Thanh niên áo trắng có khuôn mặt tiểu bạch kiểm thế mà lại là người có tình có nghĩa, trong lúc mạng người nguy cấp thế này, chỉ cần hắn đồng ý thì cơ hội chạy thoát là khá cao, mọi người đều biết Thiên Sát tông là đang nhằm vào Lộc Đà thương hội, cô gái trước mặt là con của vợ hai Lộc Đà hội trưởng, mà đối phương chỉ có một người, chuyện kế tiếp chắc ai cũng đoán ra được. Thanh niên áo trắng đã quyết định, không ai dám có ý kiến nữa.

Cuộc truy đuổi đã đến hồi kết, thanh niên tóc đỏ đã đến rất gần đám người, ý niệm vừa động trong tay hắn xuất hiện một cây trường tiên định ra tay, đám người của Lộc Đà thương hội không bay nổi nữa, thần sắc tuyệt vọng, thanh niên áo trắng thủ sẵn tư thế chuẩn bị liều mạng với đối phương. Bỗng giữa cánh rừng hoang vắng xuất hiện một đạo cầu vồng từ bên phải hướng bọn họ bay qua, đám người Lộc Đà thương hội thần sắc như chết đuối vớ được cọc, thanh niên tóc đỏ cũng chậm lại cánh tay chờ đợi người đến.

Hay nói ra đó cũng không phải người, đó là một chiếc phi chu loại nhỏ, trên đó có hai người, một thanh niên mặc hắc y gầy gò đang ở đuôi thuyền vừa điều khiển phi chu vừa nhìn bản đồ vừa không ngừng xem xét phương hướng, nói là bản đồ chứ không phải ngọc giản bởi thanh niên này vẫn chưa đến Trúc Cơ kì, hắn không có linh thức để xem ngọc giản. Người còn lại là một thanh niên mặc hoa phục, thanh niên này ở đầu thuyền ngồi trên một cái ghế dựa, cạnh cái ghế dựa có một cái lọng lớn để che nắng cho hắn, trên bàn có đặt một quả dừa chém hở miệng, có một ống trúc nhỏ bằng ngón út cắm vào, thanh niên vừa uống nước dừa vừa đọc mấy cuốn sách của phàm nhân, vừa đọc vừa cười haha vỗ đùi đen đét khen hay.

Cảnh này lọt vào mắt đám người Lộc Đà thương hội kết hợp với hoàn cảnh của họ khiến họ có cảm giác uất hận muốn chết “người với người, khác biệt đến thế sao”. Trong nháy mắt, còn không đợi phi thuyền kia đến gần thanh niên áo trắng đã nhanh miệng vận hết linh lực hô lớn như sợ hai người kia không nghe thấy:

-Đạo hữu phía trước chậm đã, tại hạ Công Tôn Hạo có việc muốn thỉnh giáo.

Thanh niên áo trắng tu vi cũng không tầm thường, vận dụng linh lực lớn tiếng nói làm cho hắc thanh niên trên thuyền kia dù ở khoảng cách xa cũng phải lảo đảo, còn thanh niên hoa phục thì như bị mất hứng, hắn đứng lên để có thể nhìn rõ tràng cảnh trước mắt.

Lúc này mọi người mới để ý đến thanh niên hoa phục, nhìn thoáng qua khí tức thì rõ ràng là trúc cơ kì, nhưng nếu soi xét kĩ càng thì cảm thấy khí tức hắn ẩn ẩn chứa thêm hơi thở của Linh thể mà chỉ Nguyên Anh kì mới có, mà thanh niên tóc đỏ tu luyện Linh Mục thần thông soi xét hắn thì lại thấy chẳng có gì cả, như một phàm nhân bình thường thôi vậy.

Hoa phục thanh niên đi ra mạn thuyền thì thấy một đàn biên bức khổng lồ và thanh niên tóc đỏ đang bao vây uy hiếp năm người , mà người vừa hô lên chính là thanh niên áo trắng trong năm người kia. Hoa phục thanh niên bình tĩnh mở miệng:

-Tại hạ chỉ đi ngang qua đây, không muốn tham gia ân oán giữa hai bên, vị đạo hữu này xin thông cảm.

Nói xong hắn xoay người, phi thuyền cũng chầm chậm định bay đi. Công Tôn Hạo tuy thấy thanh niên này cổ quái, nhưng đứng trước sáu tên Nguyên Anh Kì không những bình tĩnh dị thường, còn tỏ vẻ khó chịu, người như vậy sao có thể là Trúc Cơ thái điểu. Thấy hoa phục thanh niên như muốn rời đi, Công Tôn Hạo gấp đến nỗi không giữ được bình tĩnh:

-Đạo hữu xin dừng bước, chúng ta là người của Lộc Đà thương hội, chỉ cần đạo hữu ra tay cứu giúp, Lộc Đà thương hội nhất định không bạc đãi.

Nhưng lời của hắn không làm thanh niên kia dao động, phi chu cũng dần dần bay đi, thanh niên kia đi vậy kết cục cũng đã định, Công Tôn Hạo sắc mặt đại biến, lúc này đây mạng nhỏ mới là quan trọng nhất:

-Đạo hữu, vị này chính là thiên kim của Lộc Đà hội trưởng, chúng ta lấy thiên đạo mà thề chỉ cần đạo hữu ra tay sau này dù núi đao biển lửa chúng ta cũng quyết không từ chối.

Nói xong thanh niên cắn đầu ngón tay, một giọt máu bay lên hóa thành huyết ấn sau đó tiêu tán giữa không trung. Tuy thiên đạo thề này có vẻ có tác dụng nhưng Phương Minh không quan tâm đến hắn thề thốt cái gì, cái hắn quan tâm chính là vị thiên kim tiểu thư kia của Lộc Đà thương hội, có vẻ như vị này đáng giá, hắn dừng lại vung ra một miếng ngọc giản.

-Hai trăm triệu thượng phẩm linh thạch, đồng ý thì nhỏ máu vào, không đồng ý thì cáo từ.

Trên ngọc giản đó có ghi sẵn tất cả âm thanh nói chuyện từ đầu đến giờ. Công Tôn Hạo nhìn ngọc giản mà vẻ mặt biến đổi không ngừng, hai trăm triệu, còn phải trong vòng một tháng mang đến, thiên a, nhưng lúc này mạng nhỏ là trên hết, hắn chỉ có thể kí thác hi vọng vào Hội Trưởng. Lần lượt hắn, kể cả thiếu nữ, năm người đều lần lượt nhỏ máu vào ngọc giản như nhân chứng cho cuộc mua mạng bán người này.

Nhìn ngọc giản không có gì bất ổn, hắn thu tay lại. Lộc Đà thương hội giàu như thế, hai trăm triệu chỉ là số nhỏ mà thôi, dùng nó để cứu con gái mình tên hội trưởng kia cũng là có chút tiện nghi đi. Nhìn lại chiến trường, hắn đưa ánh mắt nhìn thanh niên tóc đỏ, từ từ nói ra:

-Vậy, ngươi về đi thôi! Ta nhận tiền của người nên giờ cũng là lúc hoàn thành hứa hẹn.

Thanh niên tóc đỏ chứng kiến mọi chuyện, nhưng hắn thực sự không coi Phương Minh ra gì, cố lộng huyền hư mà thôi, khi nghe Phương Minh nói câu kia Thanh niên tóc đỏ bỗng nhiên bật cười, hắn là ai, hắn là thiên kiêu chi tử chưa đến 200 tuổi đã Nguyên Anh Hậu Kì, hắn là thế hệ trẻ ưu tú nhất Thiên Sát Tông, nếu hôm nay mà bị một tên dở hơi ra vẻ thần thần bí bí dọa chạy thì sau này còn tu luyện làm gì nữa, hắn nhếch miệng:

-Vậy, ngươi cùng bọn hắn phải ở lại rồi!

Dứt lời hắn vung tay, ngàn vạn biên bức ùa ùa co rút vào vòng vây năm người và Phương Minh, biên bức nhiều đến nỗi từ xa trông chúng như một cơn lốc khổng lồ đen kịt muốn xoắn nát hết thảy trên đường đi, mà trung tâm cơn lốc dơi đó chính là bọn người Phương Minh, bầu trời tối sầm lại Phương Minh ý niệm khẽ động, sau lưng xuất hiện mười vạn khẩu đại bác đồng loạt khai hỏa, mười vạn quả đạn pháo nổ tung như mười vạn quả cầu lửa xé toạc màn đêm của đàn biên bức, huyết bức như thác đổ xuống làm cả không gian bốc lên mùi huyết tinh nồng đậm. Thanh niên tóc đỏ cánh mắt co rút:

-Thần thức mạnh như thế!

Không đợi loạt đạn thứ hai bắn ra, thanh niên tóc đỏ đứng chắn giữa Phương Minh và đàn biên bức, trường tiên co lại biến thành một con cự mãng khổng lồ lao về phia Phương Minh đồng thời trong tay xuất hiện một lưỡi huyết nhận hắn lao lên theo sát cự mãng chém về Phương Minh. Phương Minh vẻ mặt không thay đổi, trong tay xuất hiên một cây đại cung, hắn kéo dây cung một mũi tên sáu cạnh hiện lên bắn về phía trước, mũi tên lách qua sự mãng, đối kháng với một trảm của thanh niên kia.

Mũi tên vỡ nát nhưng có một giọt chất lỏng không bị ngăn trở một chút nào, bỏ qua chân nguyên hộ thể, thấm vào da thịt thanh niên tóc đỏ. Thanh niên tóc đỏ không kịp phản ứng bị giọt chất lỏng kia thấm vào, thần sắc bỗng khựng lại, phun ra một búng máu, vẻ mặt tái nhợt vô cùng, nhìn lại Phương Minh một tay bóp cổ cự mãng, cự mãng giãy dụa một lúc rồi lại hóa thành trường tiên, thanh niên tóc đỏ biết, hôm nay mình đá phải thiết bản.

Bạn đang đọc Tiên Mộng sáng tác bởi QuỳnhTương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuỳnhTương
Thời gian
Lượt đọc 493

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.