Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Nữ Năm Nào.

Tiểu thuyết gốc · 1613 chữ

hương Minh năm nay 16 tuổi, lứa tuổi này ở Thanh Ngưu thôn có rất nhiều. 16 tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ở tuổi 16 những đứa trẻ đã bắt đầu học cách trưởng thành, đã bắt đầu có những ước mơ, mặc dù vẫn còn xa vời nhưng nhìn chung bọn chúng đã có những suy nghĩ của riêng mình, đã có mục đích nhân sinh trong tương lai. Phương Minh thì khác, 16 tuổi rồi mà tính cách hắn chỉ như đứa trẻ 10 tuổi thôi vậy, 16 tuổi hắn không có bất kì mơ ước vĩ đại nào, cũng không có bất kì lo toan gì cả, hắn chỉ có 1 mong muốn duy nhất, đó chính là được ăn ngủ cả ngày, như cuộc sống hiện tại, mặc dù có kém chút nhưng nếu được cả đời như vậy, hắn thấy cũng đã đủ.

Mặc dù hắn hơi ngốc, nhưng hắn có 1 điểm đặc biệt, lúc hắn mới biết tập nói vẫn ê a những khẩu ngữ tuy khiến người khác không hiểu nổi, nhưng cha mẹ hắn nghe vào thì kinh hãi muốn chết, bởi vì cha mẹ hắn đã từng tu tiên, nghe ra giọng điệu, ngôn từ kia đúng là của tu sĩ chính cống ko hề sai, không biết hắn học từ đâu, tại sao lại biết những thứ đó, 2 người hoàn toàn mờ mịt. Nhưng con mình mới bao nhiêu chứ, cha mẹ hắn sinh ra sao lại không biết hắn như nào, nếu đoạt xá thì càng không thể bởi người ta không thể đoạt xá người chưa từng tu luyện, điều này thật không thể lí giải nổi. Lúc đó cha mẹ hắn vô cùng lo lắng, nhưng theo thời gian thấy ko có gì khác lạ nên mới yên tâm, chỉ là họ vẫn lưu ý đến hắn, dặn dò hắn ra ngoài thì ko nên dùng khẩu ngữ như vậy, nhưng hắn rất khó sửa và vẫn thỉnh thoảng vẫn thuận miệng nói ra, điều này như 1 thói quen khó bỏ vậy, thấy vô dụng cha mẹ hắn cũng chỉ mặc cho số trời mà thôi, chỉ mong nhưng ngày tháng yên bình này kéo dài.

-Tiểu Minh, nhanh…lại, lại đây!

Như mọi khi, hắn lại tiếp tục hành trình tiễn ngưu ra đồng, hắn đang miên man suy nghĩ : Sau này lớn lên rồi trừ chăn trâu ra liệu còn có công việc nào khác phù hợp với hắn không, thì một giọng nói êm tai mà quen thuộc vang vọng bên tai. Đồng tử hắn mở lớn, quay lại nhìn, một thiếu nữ đứng núp sau khóm trúc đầu thôn, dáng người mảnh mai mặc bộ váy màu lục, tóc dài ngang lưng, tay chân như ngó sen, khuôn mặt như tranh vẽ, đặc biệt là đôi mắt đen trong suốt sâu thẳm kia khiên hắn không tự chủ được đắm chìm vào trong đó. Nàng không chỉ là người quen.

-Ngươi! Còn ngây ra đó, mau lại đây.

Phương Minh tỉnh hồn lại, hắn cũng tò mò rốt cuộc là có chuyện gì khiên thiếu nữ lén lút như vậy, vội buộc trâu vào 1 góc, lại gần.

Nàng danh tự Yến Thanh Giang, cùng thôn với hắn, cùng tuổi với hắn luôn, 2 nhà cách nhau cũng khá gần nên hắn biết nàng từ nhỏ, nàng là người thông minh, hoạt bát, hào sảng, và rất hay bao che người nhà, chính vì 1 điểm này mà hắn dần có hảo cảm rồi thân quen. Đối với Phương Minh, người khác có thể cho hắn là 1 tên ngốc, nhưng trong mắt nàng hắn thật đáng yêu và chân thật, vì thế trong những bằng hữu của nàng, hắn chính là người bạn khác giới thân nhất.

Nàng chính là người xinh đẹp nhất, điều này không chỉ thanh thiếu niên trong thôn, mà cả những đối tượng ở những thôn trấn lân cận cũng phải công nhận điều này, cũng vì thế mà khi thời còn học chữ nàng thường là tâm điểm những cuộc trêu chọc của những tên mặt dày háo sắc, suốt quãng thời gian đó, cứ khi nào thầy đồ vắng mặt là mấy tên tiểu tử ham chơi lại bắt đầu hành sự, có 1 lần bọn chúng thực sự quá đáng, tưởng chừng nàng sẽ nộ hỏa trùng thiên đập bọn chúng cho bõ tức, không ngờ nàng đứng lên, từ từ mỉm cười, hắn không hiểu nổi tại sao lúc đó nàng lại cười nhưng khoảnh khắc nàng cười chính là khoảnh khắc vĩnh hằng trong tâm trí hắn. Mãi sau này hắn mới hiểu ra nụ cười đó ẩn chứa bi thương, chua xót, phẫn hận, bất lực, những yếu tố tâm lí không nên có ở độ tuổi đó, tất cả làm nên 1 vẻ đẹp mà trong tiềm thức hắn nhận định rằng, khoảnh khắc đó nàng đẹp nhất thế gian.

Sau chuyện hôm đó hắn cảm thấy khi mình nhìn nàng lại có 1 chút cảm giác khác lạ, vừa xa lại vừa gần, thật khó tả, nói chung khi gặp nàng hắn ko còn bình tĩnh như xưa nữa, hít sâu 1 hơi nói:

-C.. có chuyện gì!

Nàng cũng ko để ý đến vẻ mặt hắn bởi nàng đã nhìn quen hắn như vậy, nàng nhỏ giọng cười thần bí:

]

-Ngươi muốn tu tiên không ?

Phương Minh ko chút suy nghĩ trả lời:

-Mẹ ta nói, tu tiên hiểm ác đầy dãy, ta ko đi?

Nàng hơi ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ lại cảm thấy thấy bình thường trở lại:

-Vậy ngươi muốn phát tài không ?

Phương Minh hơi động cuộc sống hiện nay tuy kém chút nhưng hắn cũng hài lòng, nhưng nếu có thể tốt lên lào sao hắn không muốn.

Ở 1 nơi khá xa Thanh Ngưu thôn, hoàng hôn buông xuống trong 1 sơn cốc hoang vu, có 2 người đứng trước 1 hang động tối om, người thiếu niên run giọng nói:

-Đây… đây là cơ .. duyên của ngươi nói sao?

Trời sắp tối rồi, nơi nay hoang vắng không người, nhỡ đâu, nhỡ đâu… thiếu niên không dám nghĩ tiếp. Thiếu nữ bên cạnh hừ 1 tiếng:

-Ngươi còn là nam nhân sao, đến ta còn ko sợ!

-Vậy…Vậy hay là cả 2 ta đều vào trong có được ko!

Hắn thực sự hơi sợ, biết sớm thế này hắn thà ko đi, nhưng giờ đã đến đây rồi. Thiên a!

Thiếu nữ thật ko còn gì để nói, hang động này chỉ là hang động tự nhiên bình thường, nhưng thứ trong đó mới không tầm thường. Cha nàng làm lang trung, cho nên khi thì 1 mình, khi thì cùng đồng bọn nàng thường vào rừng hái thuốc. Nửa năm trước khi đang lúi húi đào gốc thảo dược, nàng nghe thấy tiếng xé gió trên bầu trời, ngẩn đầu lên thì thấy 1 người bay xuống khu rừng, hắn lảo đảo đáp xuống 1 mỏm đá, miệng thở hồng hộc, quần áo rách nát, máu me be bét, sau đi ăn 1 nắm đan dược định bay đi thì bỗng nhiên ngừng lại, tay hắn lóe lên, xuất hiện 1 cái nhẫn, thần sắc ko nỡ ném vào trong hang động sau đó quyết đoán bay đi, người kia bay đi đc 1 lúc thì phía chân trời lại có 1 đạo độn quang bay về hướng người kia, sau đó biến mất khỏi tầm mắt. Liên tục mấy tháng nàng quan sát, dùng mọi biện pháp dò xét, đánh dấu, cuối cùng đưa ra kết luận vẫn chưa có ai ra vào cái hang này kể từ đó, và cũng không có thú dữ nào trú ngụ trong hang cả, tuổi nhỏ có thể làm đến vậy có thể thấy nàng tâm tư cẩn thận.

Cho đến ngày hôm nay mới dẫn theo 1 người tới cùng, người này chính là Phương Minh.

-Ta có thể đảm bảo cái hang đó ko có nguy hiểm gì, chỉ là… nó hơi tối mà thôi. Mà cũng phải có người canh ở bên ngoài này, nhỡ đâu có sự cố gì ngươi còn biết mà chạy ra.

Dừng 1 lúc lại nói tiếp:

-Lấy được bảo vật nếu bán được, ngươi 6 ta 4. Nếu ko bán được mà ta có thể vào tiên môn thì vật đó cho ngươi. Thế nào!

Thấy thiếu niên vẫn ko phản ứng, nàng tung ra sát chiêu cuối cùng. Nàng đi đến trước mặt hắn, nắm lấy 2 tay hắn, dùng 1 khoảng cách chỉ 1 chút nữa là 2 cái chóp mũi chạm nhau, nàng mỉm cười nhìn thằng vào mắt hắn, dùng giọng nhu hòa mà nhẹ nhàng:

-Nếu ngươi có nguy hiểm ta nhất định chạy vào, nếu như ta có rắc rối, ngươi phải chạy ra giúp ta! Có được không?

Sát chiêu đúng là sát chiêu, không thể không hiệu quả. Trong hoàn cảnh này hắn cũng ko có tâm tư hưởng thụ sát chiêu đó, chỉ đành im lặng mà làm theo, cầm 1 ngon đuốc và con dao thiếu nữ đưa cho, hắn cẩn thận từng li bước từng bước vào hang động.

Cho đến khi ko nhìn thấy ánh lửa bên trong nữa nàng mới đưa mắt tìm một chỗ khuất sạch sẽ, ngồi xuống canh chừng động tĩnh bên ngoài. Nàng ko hề biết rằng, trong bóng tối phía xa có 1 đôi mắt lặng lẽ quan sát tất cả, cả nàng và cả thiếu niên kia.

Bạn đang đọc Tiên Mộng sáng tác bởi QuỳnhTương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuỳnhTương
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 393

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.