Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Phu Đến Thu Nợ.

Tiểu thuyết gốc · 2136 chữ

Nửa tháng nữa trôi qua, khi mà cửa hàng của Phương Minh chỉ bán được đúng ba món pháp bảo, thì trong mật thất, hắn đang luyện chế đan dược:

-Phụp…

Trong lò luyện đan truyền ra tiếng trầm đục, hắn chần chờ rôi mở nắp lò đan, tưởng chừng đan dược bên trong đã thành tro tàn nhưng kì lạ là bên trong vẫn còn một viên đan dược màu đen, hắn cầm viên đan dược này đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi lắc đầu, vứt sang một bên.

Tiếp tục luyện lò đan tiếp theo, lần này trước khi bắt đầu hắn cầm một viên hải lâu thạch có phẩm chất tốt nhất, bàn tay niết mạnh, viên hải lâu thạch biến thành mạt vụn bay vào trong lò đan, đối chiếu đan phương mà hắn đã viết nháp chằng chịt lên bức tường đối diện, phụ gia cuối cùng cũng đã được thêm vào luyện hóa, lần này hắn giảm hỏa diểm tới mức bé nhất, khi đan sắp thành hắn bỗng tăng hỏa diễm bao trùm hết cả bảo đỉnh, nhiệt độ tăng đột ngột khiến bảo đỉnh bỗng hiện lên vài đạo vết nứt. Nhưng Phương Minh vẫn cố tăng nhiệt độ lên cao hơn nữa, một tay chụp ra, không gian ép lại, những vết nứt kia cũng ngừng hẳn, hắn cứ giữ như vậy trong một nén hương, thấy thời gian vừa đủ, hắn thả tay ra.

-Phanh

Bảo đỉnh cuối cùng cũng tan vỡ, trong mật thất khói bốc mù mịt lờ mờ thấy thân ảnh Phương Minh đang ngồi, trên tay có hai viên đan dược màu đen, lần này hắn không cần ngửi nữa, mà thu hai viên đan dược này lại, trên mặt thần sắc tươi cười xán lạn.

Phương Minh cứ tiếp tục luyện dược, cửa hàng vẫn tiếp tục buôn bán, chỉ có điều có quá ít người ghé qua, một phần vì địa phương này hẻo lánh, một phần cũng là vì hắn bán toàn món đồ đẳng cấp thấp. Thế nhưng hôm nay lại khác, thanh niên tóc đỏ đang ngồi khoanh chân sau quầy hàng bỗng cảm nhận dược một làn gió nhẹ thổi tới, mở mắt ra chẳng biết từ lúc nào có một thân ảnh đứng trước mặt. Nói là thân ảnh bởi vì người này mặc đồ rộng thùng thình, mũ trùm kín đầu, khăn che kín mặt, chỉ hở ra đôi mắt lập lòe sát khí kinh người.

Thanh niên tóc đỏ bất đắc dĩ nhưng cũng không dám làm ẩu, hắn hiện mạng sống nằm trong tay người nên chỉ có thể làm thuê cho người mà thôi. Thân ảnh trước mặt không nhìn ra khí tức, không nhận ra dung mạo nhưng chỉ từ đôi mắt thôi cũng thấy được, người này vô cùng mạnh, vô cùng nguy hiểm. Hắn không dám chậm trễ, vội vàng ôm quyền trên mặt biểu cảm hơi cứng nhắc:

-Không biết bổn điếm có thể giúp gì cho đạo hữu.

Người thần bí không trả lời mà quét mắt qua một lượt tất cả các món đồ đang trưng bày tại đây. Tóc đỏ cũng khó hiểu, thái điểu tu sĩ vào đây thì còn có thể chấp nhận được, chứ cao thủ thế này vào đây làm gì cơ chứ. Nhưng rồi Tóc Đỏ lại kinh ngạc há hốc mồm khi vị kia chọn trúng một cái mặt nạ rồi dùng giọng khàn khàn hỏi hắn:

-Bao nhiêu linh thạch?

Thanh niên tóc đỏ vô cùng khó xử, hắn làm thiên kiêu Thiên Sát Tông đại danh đỉnh đỉnh hôm nay bị người ta bắt làm culi đã đành lại còn làm một công việc đáng xấu hổ thế này nữa, ngồi trông cửa hàng bán toàn đồ đẳng cấp thấp thì thôi, trong đó lại có mấy món cố tình tăng giá trên trời để gây sự chú ý, mà vị thần bí này chọn trúng một trong số đó, nhớ đến hắn lúc này chỉ là một tiểu nhị cũng đành cắn răng cố lấy dũng khí báo giá:

-Cái này, cái này ông chủ chúng ta bán một, không là năm mươi vạn linh thạch.

Tóc đỏ báo ra nửa giá cho đỡ bẽ mặt, cứ tưởng chờ đợi hắn là một trận châm biếm, cười nhạo từ vị kia, thì hắn lại càng cảm thấy không tưởng là vị kia thế mà hai mắt lóe sáng, lập tức lấy ra một cái túi linh thạch để lại rồi nhanh chóng biến mất. Tóc đỏ nhìn linh thạch trong túi, lại có cảm giác như đang mơ, lẽ nào vị thần bí kia là bằng hữu của Phương Minh, cố ý đến đây chiếu cố hắn.

Tối hôm đó Tóc Đỏ đem sự việc này báo lại cho Phương Minh, tưởng chừng Phương Minh ngạc nhiên bất ngờ lắm, nào ngờ Phương Minh lại nổi giận lôi đình mắng hắn một trận té tát:

-Cái gì? Ngươi bán năm mươi vạn, ngươi biết đó là cái gì không hả? Cái mặt nạ đó có thể cải biến dung mạo, dưới Độ Kiếp kì không ai có thể nhận ra, một trăm vạn còn là rẻ đó, giờ thì ngươi biết mấy món pháp bảo bất nhập lưu đó quý giá như nào chưa. Hừ! còn không mau cút!

Huyết Phát thanh niên chật vật chạy về, hắn thật không ngờ cái mặt nạ kia lại có diệu dụng kinh người đến vậy, trở lại quầy hàng, hắn lại cẩn thận từng Ii từng tí, soi xét kĩ càng lại mấy món đồ cổ quái mà giá cả trên trời kia, chưa lúc nào hắn cảm thấy tò mò như lúc này, tò mò về mấy món pháp bảo cũng như thân thế của Phương Minh.

Phương Minh cũng không thực sự tức giận, hắn chỉ ra vẻ để dọa tên kia mà thôi, pháp bảo công kích hay phòng ngự, đẳng cấp cao hắn luyện chế rất khó, nhưng nếu luyện chế pháp bảo mang tính phụ trợ hắn lại có thiên phú một cách thần kì, hồi còn ở Huyết Thiên quá nửa bọn đạo tặc đều quan hệ rất tốt với hắn đều là vì thế. Như cái mặt nạ vừa bán được, tuy không thể nói tiện tay là làm, nhưng cũng không làm khó được hắn, hắn còn rất nhiều đồ tốt.

Trong mật thất, Phương Minh khoanh chân mà ngồi, linh thạch chất thành đống xung quanh tụ linh pháp trận, linh khí bị hắn hấp thụ quá nhanh tạo thành vòng xoáy cuồn cuộn, lúc này đây đan điền của Phương Minh đã mở rộng vô cùng, gần như hình thành một tiểu thế giới, chín tầng linh hải đã không còn nữa mà phân biệt tan rã thành từng đám tinh vân lơ lửng trong thế giới nội thể, ở giữa trung tâm tiểu thế giới, nơi này tinh vân dày đặc xoáy quanh một vùng không gian trống, nơi đó Linh Thể hắn đang không ngừng kiên nhẫn luyện hóa mảnh Tiên Cốt. Theo thời gian hắn đến thế giới này kích thước mảnh tiên cốt dần dần trở nên nhỏ hơn, thon hơn, mỏng hơn, mà ẩn ẩn thấy được chỉ cần thời gian qua đi, khi pháp tắc rút ra ngoài gần hết thì mảnh bạch cốt sẽ mang hình dáng của một thanh kiếm.

Nhưng bảo vật chung quy cũng chỉ là ngoại vật, chỉ bản thân mạnh lên mới là thực lực chân chính. Trong tay xuất hiện một loại quả kì lạ, màu đỏ như máu, có hình dáng giống như sọ người, đã vậy trên bề mặt quả có những mạch máu li ti không ngừng nhấp nhô, người chưa từng trải nhìn qua sẽ kinh hãi muốn chết, nhưng đích thực đây là một bảo vật mà ngay cả một số lão quái cũng động tâm không thôi. Tay hắn bóp nhẹ, Huyết Nguyên quả hóa thành một luồng huyết quang qua miệng dung nhập vào nội thể, nhưng sau đó, chẳng có gì xảy ra tiếp theo cả, đợi thêm một nén nhang Phương Minh cũng hơi ngạc nhiên, Huyết Nguyên quả này không đến mức kém như vậy đi, ăn vào cũng không thấy phản ứng một chút gì, hay quả này chỉ giống Huyết Nguyên quả mà không phải nó. Hắn thầm khó hiểu, bỏ lại chuyện Huyết Nguyên quả có tác dụng hay không, hắn vẫn cứ bế quan mà quên cả ngày tháng trôi qua.

Phương Minh thực sự cũng không biết mình tu hành rốt cuộc là đã đến trình độ nào, lúc còn là phàm nhân hắn đã có Linh Thể mà Nguyên Anh kì mới có, từ khi đến thế giới này hắn cũng chưa từng đánh hết sức mình nên cũng không biết chiến lực bản thân ra sao, hắn chỉ biết tu hành đến khi tiểu thế giới quy tắc đầy đủ hình thành, mà sinh linh đầu tiên xuất hiện có tín ngưỡng vào hắn, khi đó hắn chính là đạt tới Tiên cảnh.

Linh thạch trong mật thất đã hết, Phương Minh dừng bế quan, bước ra ngoài. Cửa hàng vẫn vắng vẻ như trước, nhưng sau khi người thần bí lúc trước giao dịch ở đây xong, có một số người đã để mắt đến. Cửa hàng này có một đặc điểm, bày bán pháp bảo bình thường chỉ là bất nhập lưu, nhưng mà các loại pháp bảo phi hành hay thay đổi khí tức, dung mạo có đẳng cấp rất cao. Dần dần cửa hàng vô danh mà danh tiếng bắt đầu lan rộng, trở thành nơi độc nhất vô nhị tại Định Hải Thành.

Hôm nay lại có một khách hàng viếng thăm cửa hàng của Phương Minh, đây là một lão già áo trắng, tiên phong đạo cốt, khí tức thu liễm mà phiêu dật nhẹ nhàng, lão khoan thai tiến đến không nhìn đồ vật trong cửa hàng mà lại hướng thanh niên tóc đỏ đi tới. Thanh niên tóc đỏ mấy tháng nay toàn tiếp đãi khách hàng là cao thủ dần dà trở nên quen thuộc, hắn đã bắt đầu có chút lấy lại phong thái khi xưa, đón tiếp lão già hắn mỉm cười rất tự nhiên:

-Không biết đạo hữu cần gì giúp đỡ?

Lão già lại không để ý đến đồ vật xung quanh mà lại nhìn chằm chằm vào thanh niên tóc đỏ, ánh mắt hiện lên vẻ kì dị. Thanh niên tóc đỏ bị lão nhìn chằm chằm thì tâm thần giật thót, hắn ta cảm thấy như ánh mắt lão già như có thể xuyên thấu mọi thứ trên thế gian, đối diện với lão, Tóc Đỏ cảm thấy như toàn thân bị phơi bày không thể giấu diễm thứ gì, hắn hoảng sợ khi phát hiện ra mình thậm chí có ảo giác, lão già này có thể đọc được cả nội tâm của hắn. Lão già nhìn thanh niên đang run rẩy, không trả lời mà hỏi ngược lại hắn:

-Không biết cửa hàng này có hay không là của một vị tên Phương Minh đạo hữu?

Lão già hỏi xong câu này đúng lúc Phương Minh từ mật thất một mạch đi ra nhìn thấy hoàn cảnh hiện tại, lại nghe thấy lão già hỏi thế hắn cũng dừng bước chân, thần sắc bình tĩnh, trả lời thay luôn thanh niên tóc đỏ:

-Bổn nhân chính là Phương Minh, không biết đạo hữu có gì chỉ giáo?

Lão già rời mắt hướng Phương Minh kịp thời mà suýt làm tâm thần thanh niên tóc đỏ sụp đổ, lão quan sát một lúc Phương Minh từ đầu đến chân, không khỏi hơi ngạc nhiên nhưng sau đó thần thái lại như thường, lão tươi cười:

-Thì ra đạo hữu là Phương Minh a, không hổ là tuổi trẻ tài cao, có thể đến nơi đây được mà vẫn có đất cắm dùi quả thực tâm trí không tệ.

Lão nhận xét một câu làm Phương Minh nhíu mày, không có lửa làm sao có khói, mỗi một người khi hành động đều có một mục đích của riêng mình, mình bán pháp bảo tốt lão phải khen thiên phú tốt chứ sao lại là tâm trí không tệ… hắc, ra là vậy, không có nhân lào sao có quả. Dường như Phương Minh cũng đã hiểu được điều gì trên mặt phủ một tầng sương lạnh, hắn bình thản bước ra cửa hiên, mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm mà nói với lão già sau lưng:

-Không biết đạo hữu đến đây là để trả nợ hay muốn thu nợ?

Bạn đang đọc Tiên Mộng sáng tác bởi QuỳnhTương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuỳnhTương
Thời gian
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.