Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nắm Lấy Thế Giới.

Tiểu thuyết gốc · 2129 chữ

Lão già nghe Phương Minh nói xong câu đó vẻ mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh lão lại cười nhạt:

-Đạo hữu tuổi còn trẻ, thiên phú lại hơn người, nhân vật như đạo hữu đặt trong tông môn cũng là thiên chi kiêu tử, đạo hữu cũng là người thông minh cớ sao phải bỏ gốc lấy ngọn mà đi vào con đường ma đạo.

Lão già này thật là lằng nhằng, động thủ thì ra tay luôn cho nhanh còn lắm chuyện, Phương Minh âm thầm thở dài. Hắn đã từng tận mắt chứng kiến qua một câu chuyện:

Có một bà lão đang đi bộ trên đường, đường đông người chật, một vị quan quân vì bận nhiệm vụ nguy cấp trên đường phi ngựa đụng phải bà lão, bà lão ngã lăn ra, máu chảy đầm đìa mà ngất đi, một thư sinh đi ngang qua thấy thế vội vã xuống ngựa đỡ lấy bà lão kiểm tra vết thương. Đoàn người xúm lại thì bỗng người thân bà lão ở đâu chạy đến, đầu tiên chẳng nói chẳng rằng mà lôi thư sinh kia ra, không để cho hắn mở miệng đã hội đồng đánh cho một trận túi bụi. Hôm sau bà lão tỉnh lại, những người kia muốn tìm thư sinh để xin lỗi nhưng hắn đã biến mất nơi nào.

Phương Minh gặp phải tạo ngộ này cũng gần giống như thế, hắn cũng vì muốn thu thêm một tiểu nhị có tu vi cao mà tiện thể mang Tóc Đỏ đi. Nếu mà là thanh niên Công Tôn Hạo, thì hắn cũng chỉ nghĩ là Phương Minh kiếm một chút lợi tức từ Tóc Đỏ mà thôi, đến giờ hắn cũng vẫn nghĩ như vậy bởi chính bọn hắn bị truy sát nên thật hiểu Tóc Đỏ ra tay không hề lưu tình, nhưng chuyện này đến tai sư tôn hắn thì lại biến thành Phương Minh, Tóc Đỏ hai người thông đồng giở trò thu lợi từ thương hội họn hắn. Đây cũng là khác biệt giữa thanh niên và người đã già, bất quá có một số việc nếu quá lí trí thì cũng không phải tốt.

Nhìn lão già tiên phong đạo cốt, thần thái như thế ngoại cao nhân, khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười, Phương Minh trong lòng ngao ngán “Hay là giết hết luôn Lộc Đà thương hội này, vừa được linh thạch, sau này còn tránh phải phiền phức”

Vũ trụ tu chân giới không biết tự bao giờ chia Linh Cảnh làm tám đại cảnh giới lần lượt là: Luyện khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Thông Huyền, Độ Kiếp, Đại Thừa. Phương Minh ước lượng mình hẳn là có thực lực trên Thông Huyền đi, bởi hắn không những nhìn ra lão già này là Thông Huyền mà còn cảm thấy nếu mà mình muốn thì có thể một tay bóp chết lão luôn được. Nghĩ đi nghĩ lại thấy mình không nên chấp nhặt với hạng giun dế nên vẻ mặt hơi hòa hoãn lại:

-Được rồi, bổn nhân chính là không thích phiền phức, hai trăm triệu linh thạch bây giờ ta cũng không cần gấp, các ngươi có thể từ từ suy tính, bây giờ lão có thể trở về được rồi!

Phương Minh nói xong chính là tỏ thái độ tiễn khách, làm lão già tưởng chừng tức giận không ngờ lại ngửa mặt lên cười ha hả:

-Đạo hữu thực có đảm lượng, nếu đã nhận rồi vậy hai vị cũng nên theo lão phu về gặp các trưởng lão một chút, Lộc Đà thương hội tồn tại đến nay cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp.

Nói rồi tay trái túm lấy thanh niên tóc đỏ, tay phải chụp về phía Phương Minh. Phương Minh bình tĩnh quay đầu lại, nhãn quang lõe lên, lão già trái tim không hiểu bỗng đập thình thịch. Đúng lúc đó trước cửa hàng Phương Minh đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, người này y phục rộng thùng thình, mũ trùm kín đầu, khăn che kín mặt, chính là người thần bí mà thanh niên Tóc Đỏ khuyến mãi nửa giá. Lão già ngừng tay, vẻ mặt không còn ung dung bình thản mà trở nên ngưng trọng vô cùng, trong một khoảnh khắc lão cảm thấy Phương Minh này nguy hiểm, tuyệt không phải Nguyên Anh hay Hóa thần mà lão suy đoán, còn người thần bí này chỉ sát khí không đủ làm lão chú ý, cái lão chú ý là người này bỗng nhiên xuất hiện ngày trước mặt mà lão không hề cảm nhận thấy từ trước.

Người thần bí không để ý đến mấy người đang chuẩn bị đánh lộn, hắn đảo qua cửa hàng, nhưng có vẻ như lần này không có gì làm hắn hứng thú nữa, đang định xoay người bỏ đi bỗng hắn chú ý đến một cái hộp ngọc nhỏ ở một góc, hộp ngọc này được thi triển một cái chướng nhãn pháp, tu vi không đến, không thể nhìn thấy, hắn lại gần mở hộp này ra, trong đó có một ngọc giản và một viên đan dược, cầm ngọc giản hồi lâu ánh mắt biến đổi nhìn về phía Phương Minh:

-Việc này là thật?

Phương Minh không để ý đến lão già mà xoay người hẳn lại mỉm cười:

-Đạo hữu hẳn cũng đã nhìn ra đan dược này không phải giả, ta chính là muốn buôn bán lâu dài ở nơi này, chút linh thạch ấy không đáng để ta xấu mặt.

Người thần bí ánh mắt kì dị nhìn Phương Minh hồi lâu mới từ từ gật đầu.

-Như vậy tốt, đan dược này ta mua.

Hắn để lại linh thạch rồi cầm hộp ngọc đi, nhưng mới bước đến cửa, bỗng dừng lại:

-Không biết nhị vị đạo hữu có hứng thú tham gia một hồi cơ duyên?

Phương Minh thì ngạc nhiên mà lão già cũng ngưng thần nhìn lại. Hắn lơ đễnh nhìn hai người, âm thanh trầm thấp:

-Cơ duyên này ngàn năm khó gặp. Việc này quan hệ trọng đại, hai vị có hứng thú thì bảy ngày sau đến Túy Hoa Lâu gặp mặt. Nếu không thể tham gia thì cũng xin giữ bí mật giùm cho.

Hắn nói liền một mạch, không để hai người kịp phản ứng đã rảo bước đi nhanh, để lại không khí trầm tư đến quỷ dị.

Lão già áo trắng vốn hôm nay đến để đòi lại công đạo cho đệ tử, dự tính trường hợp đối thủ mạnh nhất là Hóa Thần Kỳ mà thôi, dễ dàng như trở bàn tay. Không ngờ gặp phải Phương Minh cao thâm khó dò, lại đụng mặt cao thủ thần bí quỷ dị, vừa rồi còn được biết một tin tức về cơ duyên khó gặp. Tu vi như lão đến bây giờ rất khó tiến thêm, thiên tài địa bảo không phải hạng như lão dùng được thì cũng là hiếm có khó tìm, hôm nay lão biết về một hồi cơ hội như thế sao có thể ngồi im, dù sao lão cũng không cần quyết định ngay, bảy ngày sau đến một chuyến nếu thấy không ổn thì không tham gia cũng không muộn. Nghĩ vậy lão cũng không còn tâm trạng dây dưa với Phương Minh nữa:

-Hừ! Ngươi tu hành đến mức này cũng không tệ, nhưng một mình ngươi không chống lại được cả Lộc Đà thương hội, thức thời một chút đi.

Lão phất áo bỏ đi, khác hẳn vẻ tiên phong đạo cốt lúc đến. Phương Minh nhìn lão bỏ đi, lại nhìn về hướng người thần bí biến mất, lại nghĩ tới viên đan dược vừa bán.

-Cái gì mà cơ duyên chứ, rõ ràng là đi cướp mà.

Nhưng mà cũng tốt, hắn đang định làm một chuyến, giờ có người mời nhập hội vậy cũng bớt được các khâu rườm rà.

Bảy ngày trôi qua, Phương Minh luôn bế quan trong mật thất, Thạch Đại nhờ Trúc Cơ đan Phương Minh luyện chế đã bước sang Trúc Cơ kì, hắn tại Định Hải thành chỉ làm hai việc, đó là thu mua nguyên liệu luyện khí và cập nhật mọi tin tức trong Định Hải thành cũng như tu chân giới, Thạch Đại đương nhiên là cũng có một vài đàn em, chứ mình hắn thì cũng không làm nổi. Cửa hàng của Phương Minh thì trở thành một nơi đặc biệt, những đồ hắn bán ra không tìm thấy một nơi thứ hai bán tại Định Hải Thành, vì vậy nhân khí cũng dần tăng lên. Duy chỉ có Thanh niên tóc đỏ thì hơi chán nản, hắn bắt đầu có vẻ nhớ tông môn và sư phụ, điều mà không thể xuất hiện tại một tên giết người như ngóe như vậy được, suốt ngày trông cửa hàng cho Phương Minh, hắn không biết bao giờ mới được trả tự do. Tu vi thì bị phong ấn, người ngoài nhìn vào vẫn thấy Nguyên Anh hậu kì thực lực hùng hậu, nhưng chỉ hắn mới biết giờ một tên Luyện Khí kì cũng có thể ra tay với hắn, cho nên hắn cũng không thể mạo hiểm bỏ trốn hay nhờ ai giúp đỡ, bởi chỉ cái tên Thiên Sát tông đã có quá nhiều người căm thù rồi.

Hôm nay Phương Minh xuất quan, hắn bước ra đứng ngoài cửa hiên, bầu trời có vẻ sắp mưa. Mưa! Mưa luôn mang một ấn tượng đặc biệt đối với hắn, hòa vào dòng người đông đúc, lấy tâm thái như một người bình thường như bao người khác, hắn bỗng giật mình nhận ra, mình cũng chẳng khác gì một con kiến nhỏ bé, kể cả đại năng mạnh nhất, kể cả Thiên Quỷ. Tâm thái quyết định tầm nhìn, vậy kẻ có tư cách coi Thiên Quỷ như kiến hôi là vị nào, là đấng sáng thế nào…hay chỉ là ta lúc này. Hắn với tay lên không trung như muốn nắm lấy cái gì, ánh mắt dần mê man nhìn lên bầu trời như muốn nhìn thấu tinh không vô tận, hắn lúc này tuyệt nhiên không hề biết chuyện gì xảy ra xung quanh. Bỗng dưng thiên địa biến đổi, mây đen cuồn cuộn kéo đến, trên tầng mây dần dần xuất hiện một áp lực khó hiểu khiến những tu sĩ trong Định Hải thành hô hấp khó khăn. Một số đại năng Đại Thừa Kì cũng cảm nhận trời đất thay đổi hướng ánh mắt về phía Định Hải Thành, thần sắc ngưng trọng vô cùng.

Đúng lúc ấy, bên ngoài tinh không Thiên Vũ đại lục, có một đoàn tinh vân trôi dạt ngang qua, nhưng dường như có một vật chất vô hình nào ngăn cản lại nó, khiên nó đành tán ra trượt qua bề mặt vật thể ấy mà tiếp tục bay đi, nhưng chính đoàn tinh vân trượt qua vật thể ấy mà ta có thể lờ mờ nhận ra vật vô hình khổng lồ kia có hình dáng của một người, người này đứng lặng trong tinh không, ánh mắt mờ mịt xa xăm vươn tay về hướng Thiên Vũ đại lục như muốn nắm trọn lấy thế giới.

Ở một nơi vô cùng xa xôi, cách xa Thiên Vũ đại lục không biết bao nhiêu ngàn tỉ năm Đại Thừa tu sĩ phi hành. Nơi đó tại một khoảng không gian tối đen như mực, có một bóng người đang ngồi trên một bệ đá, xung quanh có khói bụi lượn lờ, mà đám khói bụi đó có vô số chấm sáng nhỏ đủ loại sắc màu rất đẹp mắt. Dường như cùng lúc Phương Minh thực hiện động tác vươn tay kia, đôi mắt sau bao nhiêu năm tháng chậm rãi mở ra, nhìn về vô tận tinh không:

-Đạo cảnh sao?

Hắn chỉ lẩm bẩm trầm thấp mà âm thanh vang vọng như âm hưởng của đại đạo, như tiếng nói tự nhiên của vũ trụ, cảm giác như chỉ cần có thể nghe hắn nói dù phải chết ta cũng cam lòng vậy. Nếu có tu sĩ Đại Thừa ở đây mà muốn lại gần để nhìn rõ thân ảnh này nhất định sẽ tốn vài vạn năm phi hành, đến lúc đó vị Đại Thừa nhất định sẽ nhận ra Thiên Vũ đại lục chỉ là một viên sỏi văng vãi xung quanh bệ đá mà thôi. Có thể tưởng tượng vị ngồi trên kia là một tồn tại khủng bố biết nhường nào.

Bạn đang đọc Tiên Mộng sáng tác bởi QuỳnhTương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuỳnhTương
Thời gian
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.