Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

11 năm tiểu sử: Chiếc hài & cánh tay

Tiểu thuyết gốc · 1325 chữ

Rừng rậm còn ở lại dáng vẻ u tĩnh, cảnh và vật xung quanh đổ nát. Chỉ thấy gần một mảng máu đã khô, có hài tử nằm sấp mình trên mặt đất, mặt mũi lấm lem cùng vẻ ngoài quần áo xộc xệch.

Ánh nắng chói chang song hành với gió lớn mang theo hơi nóng lùa qua cánh rừng thổi sượt trên mặt hài tử khiến nó không khỏi nhíu nhíu mắt. Tỉnh lại từ cơn mê với cảm giác rất khó chịu. Uể oải như vừa chạy quãng đường dài, hắn bỗng nhớ về giấc mơ kinh dị đêm qua, trong giấc mơ hắn thấy cha mẹ mình bị hung thú nuốt mất. Hắn còn nhớ rõ lúc cánh tay cha hắn bị cắn rời lại còn vương vãi trên nền đất nhiều vệt máu đỏ, hình ảnh đáng sợ khiến cơ thể nhỏ bé khó tránh rùng lên một cái.

Vẫn còn mơ hồ sau khi tỉnh giấc, hài tử vừa dụi mắt theo thói quen vừa cất tiếng gọi “Tỷ Tỷ..Chaa..Mẹe, mọi người đâu rồi…” Một cánh tay..một chiếc hài nhuốm máu lồ lộ trước tầm nhìn làm người hắn không khỏi cứng đờ. Không còn là vẻ dại đi như đêm qua, giờ đây trạng thái của hắn ngẩn ngơ giữa mộng và thực tại đâu mới là đúng, vừa thức dậy mà thấy cảnh như vầy khiến cho hài tử không khỏi suy đoán đến bản thân còn đang nằm mộng. Mặc dù tiểu hài còn nhỏ bé nhưng thực tế từ thiếu nhi tuổi tác đầu óc lại rất phong phú, đã có những lần tiếp tục nương theo hoàn cảnh trong mộng mà chỉ hắn có ấn tượng đến bất ngờ tỉnh lại. Như nhận ra điều đó nó bước đi về phía chiếc hài, mặc dù còn nghi hoặc nhưng cánh tay run rẩy không ngừng chậm rãi nhặt lên chiếc hài, lại chuyển hướng vài ba bước như cũ cầm lên cánh tay lạnh ngắt mà hắn thấy trong ác mộng.

Bản thân tinh ý nên sáng tỏ mọi chuyện khiến cho cảm xúc chuyển biến cực sốc, âm thanh hai đầu gối hạ mạnh truyền đến cơn đau càng chứng thực hơn cảm giác thực tế xung quanh, đôi tay nắm lấy hai vật vừa nhặt lên cùng ôm vào trong lòng, cảm giác lạnh lẽo bởi cánh tay cha hắn truyền đến ban phát đả kích không thôi, cánh tay ấy đã mất đi sự ấm áp và bao dung mà hắn thường được ôm. Khuôn mặt nhỏ nhắn lăn dài hai hàng nước mắt giờ đây từng giọt nhỏ xuống, nhưng trái ngược với sự đau khổ không xiết ấy trên khuôn mặt lại một vẻ ngẩn ngơ như cũ ngụ lấy ánh mắt thất thần..vô định. Đang trong vẻ nghĩ ngợi gì đó, hắn đột nhiên đứng dậy ôm lấy cánh tay cùng chiếc hài chạy vội ra khỏi cánh rừng.

-Cưu tuy ngoại ô, ban trưa.-

Đêm trước, nơi này còn tràn ngập không khí náo nhiệt của lễ hội, không gian bao trùm một màu đỏ chủ đạo bắt mắt nhưng giờ đây nhường lại cho sự im ắng, nhiều vệt cào lớn hằn lên khắp kiến trúc có sự sụp vỡ vừa phải.

Từ xa có tiếng gọi cha mẹ tỷ tỷ vẫn liên tục vang lên, hiện thực tàn khốc dần hiện rõ trước đôi mắt. Vẫn ánh mắt ngẩn ngơ nhưng lệ thuỷ đã cạn hết.

Bước chân theo nhịp như tiếng lòng không nên lời của hài tử từ từ theo lối mòn tiến vào trong thôn trang, xộc lên mũi hắn mùi máu tanh có chút khó chịu dù cho đêm trước còn tiếp xúc qua. Gò đất phía cuối thôn khá xa chính là gia trang của hài tử, căn nhà tranh vẫn như vậy rợp lên mái lá ngả màu, dáng vẻ hơi cũ đi không có gì thay đổi, chỉ là lúc này trong nhà không có ai hoàn toàn im lặng. Hài tử ngồi trước thềm cuộn mình, buồn bã ôm lấy hai vật trong lòng.

Hắn không biết phải làm gì lúc này, suy nghĩ.. suy nghĩ và suy nghĩ liên tục lại dẫn tới trong đầu, đứa trẻ rất muốn đánh chết cái tên thối tha đã sát hại người thân. Sướt mướt u buồn cả canh giờ lấy đi nhiều sức sống của hắn, đôi mắt díu đi ngủ thiếp đi trên thềm trúc từ lúc nào chẳng hay.

Trời buông xuống màu đêm tối, Mặt trăng dường như không toả sáng mà chỉ lờ mờ ẩn hiện trên tầng mây xa xôi. Thế nhưng trên không trung tối đen chấn động như rung lắc, bất quá lại không có tiếng động nào phát ra. Không gian đêm tối bỗng dưng dừng lại, màu sắc vạn vật chuyển thành duy nhất sắc đen cùng xám trắng. Trong giữa thiên địa, đột nhiên một điểm đen cực đậm hình cầu nhỏ xuất hiện rồi chợt biến mất, thay vào đó là hai lão giả tóc trắng bạc phơ nhưng thân thể thẳng tắp tráng kiện, một vị ăn mặc giản dị nhìn như là phàm nhân tại thế, còn lại người mang lên bạch y sang trọng cùng các đường họa tiết kim tuyến.

“Hồng Trần a Hồng Trần..chúng ta nên là may mắn hay xui xẻo đây. Ngươi vừa ngộ ra đạo thuật thì thật sự tìm ra rồi, ta còn tưởng sẽ phải thi pháp đến buồn ngủ đây!” lão giả bạch bào cất tiếng nhẹ cùng đôi mắt giễu mình “Ngũ Nguyên, mặc dù vận của hắn rất mạnh, nhưng 9999 kiếp thì quả thực ta không ngờ đến…”

“ chúng ta còn cách nào sao, dù cho có chờ thêm trăm ngàn năm nữa thì đã sao. Hắn sắp viên mãn vạn kiếp ngưng ra vạn diệp kim liên thì may ra phá nổi cái bình chướng đó!” bạch bào lão giả một vẻ chậm rãi nói ra nhưng chỉ nghe thấy người mang y phục bình phàm thở dài mở miệng.

*“Một vạn kiếp, ám dạ lại chỉ cần ít như vậy để phá diệt, ta thật sự rất tò mò.”

“Ngươi không thử sao”*

“Nguyênn, ngươi tới đi”

Cả hai thân ảnh vô thanh vô thức, thuấn di xuất hiện trước người tiểu hài. Bạch y lão giả chỉ tỏ vẻ lắc đầu cùng đưa nhẹ cánh tay ra, chợt cánh tay cùng chiếc hài mau chóng từ mặt đất bay lên trước mặt hai lão, một màu vàng sáng rực như tinh túy tinh hoa tỏa trùm xung quanh không gian chiếc hài và cánh tay rồi lại rút đi nhanh chóng thành từng luồng theo tứ phía tán nhạt dần.

"Ongggg" từ một vùng không gian kì lạ tối đen yên lặng lại xuất hiện hai con mắt mở ra ghê rợn tâm hồn. Đồng tử nhìn như có hai phần phân biệt vòng vàng bên ngoài bao bọc lấy phần đen bên trong. Con mắt tỏa ra khí vụ u ám có tím đen lại nhè nhẹ một ít lam nhạt thẫm. Ngũ Nguyên cùng Hồng Trần ngẩng đầu nhìn lấy không trung vẫn như cũ không có gì biến đổi, thế nhưng trong con mắt hai lão già thâm thuý như nhìn xa tận thiên không mênh mông vô tận, Ngũ Nguyên âm khởi trong cường độ có hơi lớn *“Thiên đạo! Quả nhiên là ngươi sẽ biết”.

Tiếng dứt không lâu, Hồng Trần một tay sau lưng một tay trước mặt, trong lúc đưa tới, lão chỉ dùng ba ngón tay chụm lại rồi mở ra hiện giữa đó là một điểm đen nhỏ mà vừa nãy đưa hai người bọn họ xuất hiện tại chỗ này. “phiếu xoẹtt” hắc điểm biến mất thân ảnh không còn, không gian Cưu Tuy nhanh chóng về như cũ.

Bạn đang đọc Tiên Luyện Trường Sinh sáng tác bởi dogiatieutu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dogiatieutu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.