Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ham mê bất lương

Phiên bản Dịch · 1826 chữ

Hai người bốn mắt nhìn nhau không nói gì.

Không biết qua bao lâu, Mạnh Yên Phi rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, hỏi:

- Vì sao lại nhìn ta như vậy?

Trương Dật Đông mặt đỏ lên, úp mở nói:

- Ta. . . Vậy còn ngươi, vì sao ngươi cũng nhìn ta như vậy?

- Bởi vì ta cảm thấy thú vị, còn ngươi? Ngươi còn chưa có nói cho ta biết, vì sao lại nhìn ta như vậy?

Mạnh Yên Phi vẻ mặt hồn nhiên.

- Ta không nói có được không?

Trương Dật Đông trong lòng rối bời.

- Không được.

Mạnh Yên Phi kiên quyết nói.

Việc này đúng là rất khó nói, Trương Dật Đông rất thẹn thùng, bỗng nhiên linh quang chợt lóe nói:

- A, ta cũng giống như ngươi, cảm thấy thú vị.

- Hừ, không nói thì thôi, tại sao lại bắt chước ta.

Mạnh Yên Phi cảm thấy không vui, thậm chí có vài phần tức giận.

- Ta không có a.

Trương Dật Đông vội vàng giải thích.

- Còn nói không có, nếu không nói ta sẽ tức giận đấy.

Mạnh Yên Phi cắn cắn môi anh đào nói.

Trầm mặc một lúc, Trương Dật Đông nói:

- Được rồi ta nói, ta cảm thấy ngươi trông rất là dễ nhìn, sau khi lớn lên nhất định sẽ giống như mẹ ngươi, đều là đại mỹ nhân.

Còn chưa dứt lời, Trương Dật Đông đã cảm thấy khuôn mặt rất nóng rần, không cần nghĩ cũng biết bản thân mình đang đỏ mặt, càng lúc càng đỏ, có chút không biết phải làm sao.

- Y. . . Thiếu niên bất lương, còn tuổi nhỏ thì có những thứ ý nghĩ lưu manh này.

Mạnh Yên Phi mặt tươi cười, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ.

- Ta. . .

Trương Dật Đông muốn giải thích, thế nhưng lời nói mới vừa đến trên miệng lại nuốt trở vào.

- Được rồi, không trêu ngươi nữa, để ta nhìn vết thương của ngươi một chút xem có nặng không.

Mạnh Yên Phi giả vờ nghiêm túc, thu liễm vẻ cười nhạo.

- Nhìn vết thương, không cần a??

nụ cười Trương Dật Đông cứng ngắc che đậy sự ngượng ngùng trên mặt,tay che lấy ngực như sợ bị người cướp sắc.

- Làm gì thế, ngươi nghĩ lệch lạc đi đâu vậy, đừng tưởng rằng ta giống như ngươi có cái suy nghĩ lưu manh ấy. . .

hai gò má Mạnh Yên Phi ửng đỏ, hai chữ "Ham muốn" không có nói ra.

- Ngươi còn như vậy ta sẽ giận thật đấy.

Mạnh Yên Phi vội vàng nói sang chuyện khác, vừa tức vừa thẹn nói.

- Được rồi, ta cho ngươi xem là được chứ gì.

Trương Dật Đông vẻ mặt bất đắc dĩ, rất là không tình nguyện nói.

Sau khi cởi áo ra, trên ngực lộ ra một dấu nắm tay ứ hồng, hơi nhô lên, ánh mắt Mạnh Yên Phi mở thật to, không nháy mắt lấy một cái, nhìn rất là tỉ mỉ, không khỏi đau lòng nói một câu.

- Ca xuất thủ thực sự rất nặng.

Si ngốc nhìn vết thương trong ngực, Mạnh Yên Phi như sắc nữ vậy, dường như đang suy nghĩ một kế hoạch mờ ám nào đó trong đầu không thể để cho ai biết được vậy, Trương Dật Đông khép quần áo lại, rất là xấu hổ,nói:

- Được rồi, ngươi cũng đã xem rồi.

Trương Dật Đông giong nói là lạ, cứ như bị người ta nhìn trộm thân thể hắn vậy, thân là nữ hài nàng sao có thể không để trong lòng được, hai gò má ửng hồng kêu to lên.

- Ngươi có ý gì đây, xem ra ta phải giúp ngươi sửa đổi một chút cái ham mê bất lương này rồi.

Mạnh Yên Phi mặt đỏ rần, không biết có phải là thẹn quá hóa giận hay không.

Chỗ vết thương nhói lên một cái, Trương Dật Đông thất thanh kêu to, nước mắt thiếu chút nữa thì chảy ra.

Nhìn thấy một màn này, tức giận trong lòng đã mất hơn nửa, ngược lại còn có phần vui vẻ, Mạnh Yên Phi trên mặt hơi đắc ý, nói:

- Nhìn ngươi còn dám có những ý niệm bẩn thỉu này trong đầu hay không.

- Ta. . .

Trương Dật Đông vẻ mặt vô tội á khẩu không trả lời được.

- Không nên nói nữa, miễn cho ta lại phải. . .

Mạnh Yên Phi dáng vẻ tươi cười sáng lạn lộ ra chút trẻ con, khiến người khác có xúc động muốn bảo vệ nàng.

- Ta không có nói.

Trương Dật Đông cả giận nói.

- Không nghĩ tới ngươi nhỏ mọn như vậy nha, không nên tức giận, ta giúp ngươi đi lấy chút rượu thuốc đến xoa một chút, rất nhanh sẽ khỏi thôi, ngồi ở đây chờ ta nha, ta trở về rất nhanh thôi.

Mạnh Yên Phi mặt mỉm cười an ủi.

- Ân.

Trương Dật Đông gật đầu.

- Di, rượu thuốc cất nơi nào vậy ta?

Mạnh Yên Phi đang lục lọi, bỗng nhiên nghe được có người gọi tên của nàng.

- Yên Phi, đang tìm cái gì thế?

Mạnh Yên Phi nhìn lại, lúng túng cười cười, nói:

- Nương, ta đang tìm rượu thuốc, người biết nó để ở đâu không?

- Ngươi muốn lấy rượu thuốc làm gì?

Vương Tiểu Ngưng vẻ mặt nghi hoặc.

Nàng muốn lấy rượu thuốc cho Trương Dật Đông ca ca chữa thương, mà hắn lại không cho nàng nói ra, nàng cũng không muốn để cho mẫu thân của nàng biết chuyện này, trong lúc nhất thời chẳng biết như thế nào cho phải, sau khi trầm tư suy nghĩ, Mạnh Yên Phi âm thầm vui vẻ, giả vờ thương tâm, nói:

- Nương, ta mới bị muỗi cắn, muốn dùng chút rượu thuốc xoa một chút.

Bị muỗi cắn, muốn dùng rượu thuốc để xoa một chút, nữ nhi bảo bối này khi nào trở nên như vậy, Vương Tiểu Ngưng không nghĩ ra, hỏi:

- Trước đây ngươi bị muỗi cắn, cũng không có dùng rượu thuốc bôi? Không nên hồ nháo nữa, tới cùng muốn cầm nó dùng làm cái gì?

Mạnh Yên Phi sửng sốt, rất ủy khuất nói:

- Nương, trước kia là trước kia, lần này khác, không tin người xem một chút đi. . .

Nâng cánh tay nhỏ bé lên nhìn tỉ mỉ, không hề có vết muỗi cắn, Vương Tiểu Ngưng nghi hoặc hỏi:

- Tay ngươi không phải vẫn tốt sao? ngươi muốn ta nhìn cái gì?

Mạnh Yên Phi tùy tiện chỉ vào một nơi trên cánh tay, nói:

- Ách, ở chỗ này.

Chỉ chỗ trắng nõn nà, hoàn hảo không tổn hao gì, Vương Tiểu Ngưng thầm cảm thấy kỳ quái, ánh mắt liền mở thật to, vẫn không có nhìn ra đầu mối gì, dùng tay sờ sờ, mềm mại trơn tuột, không có chút nào khác thường, liền cho rằng Mạnh Yên Phi chẳng qua là bị muỗi cắn một cái, lưu lại vết thương rất nhỏ, mắt thường căn bản nhìn không thấy, bởi vì ngứa ngáy khó chịu nên nghĩ đến đem chút rượu thuốc xoa một chút.

Thấy mẫu thân không nhìn ra sơ hở gì, Mạnh Yên Phi liền thúc giục:

- Nương, người nhanh lên một chút, ta đang rất ngứa ngáy khó chịu đây.

- Ngươi trước hết chờ một chút, nương lấy cho ngươi chút rượu thuốc đến xoa.

Vương Tiểu Ngưng từ trên trên một cái nóc tủ cao lấy xuống.

- Rượu thuốc đặt thật là cao nha, khó trách ta tìm mãi không ra. Nương, nhiều một chút, rót nhiều một chút.

Mạnh Yên Phi không chớp mắt nhìn chằm chằm bát rượu thuốc.

- Côn trùng cắn chỉ cần bôi lên một chút liền tốt rồi, không được dùng nhiều như vậy.

Vương Tiểu Ngưng dè dặt cẩn thận đổ rượu thuốc ra, rất sợ lãng phí.

- Không, rót thêm một chút.

Mạnh Yên Phi rất là sốt ruột nói.

- Đủ chưa?

Vương Tiểu Ngưng đình chỉ rót rượu.

- Chỉ một chút ít này, không khỏi cũng quá ít đi.

Mạnh Yên Phi rất là mất hứng nói.

Vương Tiểu Ngưng lại đổ một chút rượu thuốc, nói:

- Được rồi, nương giúp ngươi bôi.

- Không cần, bản thân ta tự biết bôi, cảm ơn nương.

Mạnh Yên Phi bưng chén lên vội vã rời đi.

Mới vừa vừa đi đến ngoài cửa lại hoảng sợ, Mạnh Yên Phi thấp giọng nói:

- Ta không phải là gọi ngươi chờ ta ở đằng kia sao?

- Ta. . .

Trương Dật Đông ngơ ngác đứng.

- Còn lo lắng làm gì, đi nhanh.

Mạnh Yên Phi vội vàng kéo Trương Dật Đông ở đi đến gian phòng kia.

Về đến phòng che cánh cửa lại, Mạnh Yên Phi nói:

- Đem quần áo cởi ra, ta tới giúp ngươi xoa một chút.

- Không cần, ta. . . ta tự làm được a.

Trương Dật Đông lúng túng cười.

- Cái gì không cần, còn không mau cởi ra, nếu không ta sẽ không thèm quan tâm đến ngươi nữa.

Mạnh Yên Phi cố ý giả vờ tức giận.

Trương Dật Đông cho rằng Mạnh Yên Phi thực sự tức giận, rất miễn cưỡng sẽ lại đem áo cởi ra.

Mạnh Yên Phi thấy Trương Dật Đông vẻ mặt ngượng ngùng, âm thầm vui vẻ, nói:

- Kiên nhẫn một chút nha.

Trương Dật Đông gật đầu, nhắm hai mắt lại. Bàn tay nhỏ bé của Mạnh Yên Phi dính một chút rượu thuốc, nhẹ nhàng bôi lên trên ngực Trương Dật Đông. Trương Dật Đông cảm thấy ngực vừa đau lại nóng, tựa như bị hỏa thiêu, vô cùng khó chịu, sau khi cắn răng kiên trì, cảm thấy rất thoải mái, rất muốn ngủ một giấc.

Cả phòng tràn ngập thuốc mùi rượu, Trương Dật Đông bất tri bất giác nằm xuống, tiến vào mộng, bỗng nhiên cảm thấy ngực đau xót, đột nhiên tỉnh lại, nhất thời toàn bộ cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

- Ngươi làm gì thế?

Trương Dật Đông rất là tức giận, quát to một tiếng.

- Hừ, ngươi còn không biết xấu hổ nói, gọi ngươi ngươi cũng không nghe ta nói.

Mạnh Yên Phi vẻ mặt oán giận.

- Ta vừa rồi đang ngủ, làm sao lại biết ngươi gọi ta.

Trương Dật Đông thiếu chút nữa tức giận đến thổ huyết.

Mạnh Yên Phi cười ha ha, nói:

- Thật ngại quá, vậy ngươi liền nghỉ ngơi cho tốt đi. Ta cũng nên trở về phòng ngủ rồi.

Bạn đang đọc Tiên Hiệp Càn Khôn (Dịch) của Mực Nghệ Phong Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.