Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn nhờ ở đậu

Phiên bản Dịch · 1925 chữ

"Không, ta muốn cùng Dật Đông ca ca một chỗ, ngươi mơ tưởng khi dễ hắn." Mạnh Yên Phi vẻ mặt quật cường.

"Ta nói rồi sẽ không khi dễ khi dễ hắn, Dật Đông ngươi nói ta có khi dễ qua ngươi sao?" ánh mắt Mạnh Vân Hi di chuyển đến người Trương Dật Đông, thu lại vài phần hung ý.

"Không có." Trương Dật Đông hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Đầu hơi ngẩng lên, Mạnh Vân Hi mặt mang vẻ đắc ý nói: "Thấy không, hắn đều nói không có. Nếu như ngươi nhìn thấy ta khi dễ hắn, ngươi lại đi nói cho nương cũng không muộn nha, ta tìm hắn thật là có lời muốn nói, nói vài câu rất nhanh thôi."

"Có chuyện gì ở trong nơi này nói thẳng, tại sao phải gọi hắn đi ra ngoài với ngươi?" Mạnh Yên Phi vẻ mặt không vui.

"Ta tới là muốn cùng hắn làm bằng hữu, không phải là để khi phụ hắn. Dật Đông, ngươi theo ta tới đây một chút, muội muội, ngươi trước ngồi ở đây đi, nếu mà nhìn thấy ta khi dễ hắn ngươi lập tức đi nói cho nương." Mạnh Vân Hi sắc mặt nghiêm túc, thái độ trở nên cực kỳ thành khẩn.

Do dự một chút, mạnh Yên Phi rất là không tình nguyện nói: "Vậy được rồi. Nhớ kỹ, nhất đính không được nhân cơ hội khi dễ Dật Đông ca ca nha."

"Đã biết." Mạnh Vân Hi có chút không nhịn được, thuận miệng nói một câu.

Trương Dật Đông lo sợ bất an đi theo phía sau Mạnh Vân Hi tới một góc viện tử, Mạnh Yên Phi nhìn từ xa, cẩn thận vểnh lỗ tai lên nghe ngóng nhưng cũng không nghe được cái gì.

Mạnh Vân Hi hướng Mạnh Yên Phi cười cười, sau đó xoay người lại bộ mặt chợt dữ tợn, hung hăng nói: "Nơi này là nhà của ta, ta không chào đón ngươi ở lại nhà của ta, thức thời cũng nhanh cút đi, nếu không ngươi chờ xem."

"Không phải là ta muốn tới nơi này, là gia gia đem ta mang tới nơi này. Nếu có một ngày gia gia tới rồi, ta liền cùng hắn rời đi, tin chắc ngày này sẽ rất nhanh đến." Trương Dật Đông cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, cũng không có nói ra.

Thấy hắn bô dạng thảm thương như bị oan khuất lớn lắm vậy, Mạnh Vân Hi trong cơn tức giận, liền động thủ động đẩy một cái, nói: "Có nghe rõ chưa!!! thức thời thì nhanh cút đi, nếu không sẽ cho ngươi biết tay, đồ thùng cơm."

Đã bị đối xử như vậy, trong lòng rất là ủy khuất, Trương Dật Đông sớm đã mắt nước mắt lưng tròng.

Thấy bộ dáng của Dật Đông đáng thương, không hề có ý muốn rời khỏi, Mạnh Vân Hi phát hỏa, trong lòng nghĩ: "Xem ra hắn quyết tâm ở lại đây ăn uống chùa, không cho hắn thấy một chút lợi hại là không được rồi." Hắn càng nghĩ càng nóng, cuối cùng nội tâm không kìm được xúc động nhất thời vung tay lên.

Ngực bị trúng một kích nặng nề, Trương Dật Đông đau đến nước mắt chảy ròng, suýt nữa thất thanh kêu to.

Đã bị như thế còn có thể nhịn, xem bộ dáng là sống chết cũng không chịu đi rồi, Mạnh Vân Hi nghĩ đến đây liền hận đến nghiến răng nghiến lợi nói.

"Có dũng khí."

Nói xong sau đó vẻ mặt càng thêm dữ tợn, hú lên quái dị

"Tốt "

Ngón trỏ đâm đâm trên người Trương Dật Đông một chút, nói: "Ta mỗi ngày sau này đều đối ngươi như vậy, ta không tin không chỉnh chết ngươi."

Bị khi dễ cùng đe doạ như vậy, Trương Dật Đông trầm mặc như trước không nói. Mạnh Vân Hi thấy Trương Dật Đông có dũng khí như vậy, xa xa lại có Mạnh Yên Phi gắt gao nhìn chằm chằm chuẩn bị đi báo với mẫu thân, trong lúc nhất thời hắn đúng là không còn cách nào, bất quá ngẫm lại một quyền vừa rồi hung hăng đánh xuống, trong lòng cảm thấy thoải mái, rất thoải mái, phi thường thoải mái.

"Mau lau mấy giọt nước mắt giả dối của ngươi đi, việc mới vừa rồi chỉ cần ngươi dám tiết lộ một chữ thì đừng trách ta đối với ngươi không khách khí." Mạnh Vân Hi một bên xoa tay một bên đắc ý nói.

Trương Dật Đông đem nước mắt trên mặt lau khô, Mạnh Vân Hi vỗ vỗ bờ vai của hắn, mặt mang theo mấy phần đắc ý nói: "Như thế mới đúng, sau này chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời của ta, ta sẽ không đối đãi với ngươi như vậy nữa, được rồi, muội muội đang còn chờ ở kia, chúng ta mau trở về đi thôi."

Nhìn thấy bọn họ yên ổn trở lại, Mạnh Yên Phi khuôn mặt tươi cười chào đón, tâm tình của Mạnh Vân Hi giờ khắc này cũng là cực kỳ vui sướng, tay phải gắt gao ôm lấy cổ Trương Dật Đông cười nói: "Ta không có lừa ngươi chứ?."

Người ngoài nhìn vào cử chỉ thân mật của bọn họ tựa như hảo huynh đệ nhiều năm không gặp vậy, kích động nhân tâm, cảm động lòng người, Mạnh Yên Phi lại bày ra bộ dạng nghi vấn quay đầu hừ lạnh một tiếng nói: "Không biết."

"Được rồi, các ngươi trò chuyện đi, ta về phòng trước." Mạnh Vân Hi chột dạ, nụ cười có chút gượng gạo .

Mới vừa rồi mạnh Yên Phi chỉ thấy được Mạnh Vân Hi đối với Trương Dật Đông quơ tay múa chân, cũng không rõ ràng lắm bọn họ đang nói chuyện gì liền biến chiến tranh thành tơ lụa, nàng không kìm chế được lòng hiếu kỳ, hỏi: "Mới vừa rồi ngươi cùng ta ca ca nói chuyện gì vậy? Nói cho ta nghe một chút."

Mới vừa rồi đâu đâu phải nói chuyện phiếm, là bị người ta chỉnh cho một cái hiện tại ta đang rất ủy khuất, Trương Dật Đông đem cúi đầu, che giấu nói: "Không có nói gì."

Mạnh Yên Phi thấy Trương Dật Đông không muốn nói cho nàng biết, vừa nghĩ tới mình bình thường đối với hắn tốt như vậy, trong lòng tức giận, nàng nhẹ nhàng một quyền nện xuống, Trương Dật Đông thất thanh kêu to.

"A!"

Mạnh Yên Phi cực kỳ kinh ngạc nhìn quả đấm của mình, dường như phát hiện ra kỳ trân dị bảo, đôi mắt sáng mở thật to, miệng anh đào nhỏ hơi mở ra lâu chưa khép lại, nàng cho rằng nắm tay nhỏ của mình như có thần lực liền một quyền nhẹ nhàng đem nàng Dật Đông ca ca đánh cho đau nhức kêu lên, hai mắt đẫm lệ giàn giụa, nàng thấp giọng hỏi: "Rất đau sao, ta giống như còn không có dùng lực đâu?"

Trương Dật Đông gật đầu lên tiếng.

"Xin lỗi nha, ta không biết nắm tay mình lợi hại như vậy, ngươi như vậy không chịu nổi một..." Mạnh Yên Phi trong lúc vui vẻ không để ý suýt nữa nói lỡ.

" Chuyện không liên quan tới ngươi, là ca của ngươi..." Trương Dật Đông biết rõ lợi hại liền đem lời nói nuốt xuống.

"Ca của ta... Chẳng lẽ không phải quả đấm của ta sao?" Mạnh Yên Phi nhìn quả đấm nhỏ của mình, đôi mắt mở to, vẻ vui mừng vừa rồi mất sạch, tiếp đến chính là thất lạc vạn phần, đột nhiên tỉnh ngộ quát to một tiếng.

"Nương."

Đang muốn nói tiếp thì một bàn tay gắt gao che miêng mình lại,trong lúc kinh hoảng nàng ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Trương Dật Đông, Mạnh Yên Phi vừa tức vừa không suy nghĩ được, rất muốn quát to một tiếng.

"Ngươi làm gì nha?"

"Ta không muốn nói, ngươi hãy đáp ứng ta." Trương Dật Đông tâm thần hoảng loạn, thanh âm nói rất nhỏ.

Thấy ánh mắt hắn cầu khẩn, dường như không muốn đem chuyện này nói ra, huống hồ miệng cùng cái mũi bị người ta gắt gao che lại rồi cũng không thở nổi, Mạnh Yên Phi không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.

Chậm rãi buông tay ra, Trương Dật Đông vẻ mặt áy náy nói: "Xin lỗi, ta không phải là cố ý."

Gật đầu một cái, thở dốc vài hơi, mạnh trên mặt Yên Phi cũng không có trách cứ ý, hô hấp từ từ bình ổn.

Từ trong nhà đi ra, Vương Tiểu Ngưng rất nhanh thì đi tới bên cạnh bọn họ, đạo: "Chuyện gì?"

"Không có chuyện gì." Mạnh Yên Phi vẻ mặt tươi cười nói.

"Không có việc gì vì sao gọi nương?" Vương Tiểu Ngưng làm ra vẻ tức giận , trên mặt mỉm cười.

"Ha ha." Mạnh Yên Phi cười mà không nói.

"Không có việc gì thì nương liền về phòng trước đây." Vương Tiểu Ngưng vẻ mặt bất đắc dĩ, thản nhiên nói.

"Ân." Mạnh Yên Phi cười gật đầu.

Sau khi Vương Tiểu Ngưng trở về phòng, Mạnh Yên Phi lập tức tức giận, hỏi: "Vì sao không cho ta nói với nương?"

"Đây chẳng qua là một hiểu lầm nhỏ, ta thấy cứ quên đi, ta không muốn bởi vì chuyện này mà khiến mọi người không thoải mái." Trương Dật Đông ủ rũ cuối đầu nói.

"Quên đi? làm sao có thể quên đi như vậy? Nếu như ngươi vẫn như vậy, hắn liền sẽ cảm thấy ngươi mềm yếu liền càng lấn tới." Mạnh Yên Phi vừa tức vừa bực, bênh vực kẻ yếu.

"Nếu mà ngươi đem chuyện này nói cho cho nương của ngươi, lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn thấy ca của ngươi bị nương của ngươi trách phạt sao? Rồi lại nói ta chẳng qua là một cái..." Trương Dật Đông cũng không có nói hết, trong lòng hắn rõ ràng, chính bản thân hắn chẳng qua là một ngoại nhân, mà Mạnh Vân Hi mới đúng là con trai ruột của Vương Tiểu Ngưng, nàng như thế nào sẽ thực sự nhẫn tâm trách phạt hắn đây, cho đến cuối cùng hắn vẫn phải cuốn gói rời đi.

Mạnh Yên Phi lắc đầu, xem bộ dáng là không muốn nhìn thấy ca ca chịu trách phạt, Trương Dật Đông nhìn thấy liền cảm thấy bản thân thật may mắn vì không có nói ra chuyện này.

"Rồi lại nói ngươi chẳng qua là một cái gì?" Mạnh Yên Phi rất là hiếu kỳ hỏi tới.

"Không có gì." Trương Dật Đông ánh mắt né tránh, không muốn trả lời.

"Chẳng qua là một ngoại nhân, đúng không?" Mạnh Yên Phi thẳng tắp mà nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn.

Trương Dật Đông gật đầu, bên tai thanh âm thanh thúy dễ nghe, tình cảm ấm áp nồng đậm.

"Ngươi không là người ngoài, chí ít ở trong mắt ta ngươi không phải là."

Trương Dật Đông ngơ ngác nhìn nàng, nhất thời cảm thấy nàng rất đẹp, tuyệt đối là một cái mầm mỹ nhân, ngày sau so với mẹ nàng,chắc chắn còn rung động hơn vài lần.

Bạn đang đọc Tiên Hiệp Càn Khôn (Dịch) của Mực Nghệ Phong Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.