Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh Trăng Mênh Mông

Phiên bản Dịch · 1900 chữ

Mạnh Vân Hi lẳng lặng ngồi đọc sách ở vị trí của mình, hữu ý vô ý hướng bên này liếc mắt qua, nhìn thấy Trương Dật Đông dĩ nhiên được các sư huynh đệ hoang nghênh như vậy, trong lòng không có tư vị.

"Phu tử trở lại rồi, phu tử trở lại rồi, nhanh ngồi trở lại vị trí." Một tiểu nam hài canh chừng tại cửa vào, sợ phu tử nghe thấy nên cố ý đem thanh nói nhỏ tới mức thấp nhất.

Bọn hài tử vội vàng chạy về vị trí của mình, bên trong khôi phục yên tĩnh, "Chi nha" một tiếng vang lên, Mạnh phu tử đẩy cửa đi vào, bộ dáng trang trong nói:

"Buổi học sáng nay kết thúc, các ngươi đều trở về đi, nhớ ngày mai đến sớm một chút."

Những lời này không biết mạnh phu tử đã nói qua bao nhiêu lần, học sinh bên dưới đều nghe đến chán rồi, theo thói quen thi lễ đối với phu tử một cái sau đó liền náo nhiệt cả lên. Bọn họ tựa như chim sổ lòng, trong lòng người nào cũng xúc động vui vẻ. Mạnh phu tử mỗi lần nhìn thấy tràng diện như vậy lúc nào cũng lắc đầu thở dài, chỉ trong chốc lát, người liền đi hết, ngôi nhà tranh triệt để an tĩnh lại.

Sau buổi sáng đó, cũng không thấy hình bóng Mạnh Vân Hi, Mạnh Yên Phi hô tên của hắn vài tiếng, cũng không có nghe ai đáp lại, nàng liền nắm tay Trương Dật Đông chậm rãi đi về nhà, bọn họ mới vừa đến trước cửa nhà, phía hậu viện liền truyền đến tiếng thét chói tai.

"Con gà con của ta đâu, gà con ở đâu, tới cùng chạy đi nơi nào? Nương, mau lên, con gà con của con không thấy đâu nữa rồi."

Tiếng kêu la kia không phải của Mạnh Vân Hi thì còn có thể là ai, đúng lúc này nghe được Vương Tiểu Ngưng nói: "Con gà con không phải là không thấy, mà là ta đem giết đi rồi."

"Giết?." Mạnh Vân Hi mở to hai mắt, sắc mặt trắng bệch.

"Nương, người không phải là không biết, nhà của chúng ta cũng chỉ còn lại một con gà nhỏ như vậy, chúng ta còn trông cậy vào nó sau này đẻ trứng nữa. . ." Mạnh Vân Hi càng nói càng cảm thấy khổ sở, mũi cay cay lệ rơi đầy mặt, "Ô ô" khóc rống lên.

Lần trước đàn gà bị mắc bệnh, trong thôn gà chết mất một mảng lớn, ôn dịch qua đi, gà trong thôn còn dư lại không có mấy, nhà Mạnh phu tử lúc đầu cũng nuôi trên dưới mười con gà, ôn dịch qua đi còn sót lại một con gà con như thế, người nhà nguyên bản định lưu lại làm giống, căn bản không hề nghỉ đến việc giết nó ăn thịt, không nghĩ tới Trương Dật Đông vừa đến, Vương Tiểu Ngưng dĩ nhiên liền đem nó đi nấu cháo.

Trong lúc bệnh dịch gà tàn phá, trong nhà liền chết hết chỉ thừa lại một con gà con như thế, lúc đó nó sớm đã hấp hối, mắt thấy không được, đối với việc này, người nhà sớm chán nản, không còn bất kỳ hy vọng gì, để mặc nó tự sinh tự diệt, là Mạnh Vân Hi vẫn kiên trì, thật vất vả mới đem con gà con cứu sống lại, có thể nói là không có công lao cũng có khổ lao, chưa từng nghĩ tới sau cùng đến cả một ngụm canh gà cũng không có uống, làm hắn thương tâm gần chết.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc, ngươi nói nương đều biết. . ." Vương Tiểu Ngưng nhẹ nhàng vuốt ve đầu Mạnh Vân Hi, bất đắc dĩ lắc đầu, yếu ớt thở dài.

Mạnh Yên Phi cùng Trương Dật Đông vẫn đứng ở một bên ngơ ngác nhìn, nói như vậy cháo gà mà lúc sáng nay ăn chính là nấu từ con gà của Mạnh Vân Hi.

"Di, không nghĩ tới ca ca cũng sẽ khóc nha?" Mạnh Yên Phi đôi mắt sáng nhấp nháy, rất là hiếu kỳ, trong lòng nàng chính là chưng từng thấy ca ca của mình khóc mà lúc nàng khóc còn bị hắn pha trò chọc ghẹo.

Đang có một bụng ủy khuất, chảy nước mắt, nghe nói như thế liền giận tím mặt, Mạnh Vân Hi quát: "Nhìn cái gì, còn không mau cút đi, lăn xuống a!"

Mạnh Yên Phi cùng Trương Dật Đông đều bị tiếng khóc thê thảm không gì bằng dọa, lại càng hoảng sợ, chẳng biết nên làm thế nào cho phải.

"Dật Đông ca ca, đi mau, đi mau." Mạnh Yên Phi cố ý hạ thấp giọng nói, lôi kéo Trương Dật Đông xám xịt rời đi, chỉ nghe được sau lưng tiếng khóc không ngừng, Vương Tiểu Ngưng đang an ủi Mạnh Vân Hi.

Lúc ăn cơm tối, không ai nói gì, thức ăn trên bàn chỉ có vài đạo rau xanh, dầu mỡ rất ít, thế nhưng là ăn rất ngon.

Mạnh Yên Phi tay cầm lấy chiếc đũa, liên tục đưa cơm vào trong miệng, trên mặt trắng nõn dính rất nhiều hạt gạo, thoạt nhìn như con mèo nhỏ, bỗng nhiên, cảm thấy hình như cái gì, đặt chén cơm xuống, đôi mắt sáng của nàng nháy nháy, nói: "Thế nào không có ai nói chuyện nha?"

Mạnh Vân Hi nhân cơ hội nhìn lướt qua Trương Dật Đông, thấp giọng mắng: "Thùng cơm."

Vương Tiểu Ngưng nhíu mày, môi di chuyển một cái, dường như nói ra suy nghĩ của mình.

Từng ngụm từng ngụm ăn cơm Mạnh Yên Phi chậm rãi dừng chiếc đũa lại, đôi mắt đẹp mở tròn trịa, trong lúc vô tình lẩm bẩm hai chữ, "Thùng cơm?"

Mắt nàng chớp chớp, dường như trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên hình như hiểu được, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vương Tiểu Ngưng, như bị thiên đại ủy khuất vậy, hai mắt đẫm lệ dịu dàng, từ từ chảy xuống nói: "Nương, con bình thường ăn ít nhất, con không phải là thùng cơm."

Nhìn thấy mạnh Yên Phi điềm đạm đáng yêu, rất là dáng vẻ vô tội, Vương Tiểu Ngưng tựa cười mà không cười nói: "Đúng nha, Yên Phi bình thường ăn ít nhất, Yên Phi không phải là thùng cơm, nhanh ăn đi."

Nghe lời này, Mạnh Yên Phi nhất thời cảm thấy trong lòng dễ chịu đi rất nhiều, lại bắt đầu từ từ ăn cơm, Mạnh Vân Hi hung hăng liếc mắt nhìn nàng, nói lầm bầm: "Ta vừa không có nói ngươi, mắc mớ gì tới ngươi."

"Nương, ca hắn. . ." Đang khi nói chuyện Mạnh Yên Phi chỉ vào Mạnh Vân Hi đang muốn nói, lại nghe thấy có người cắt đứt.

"Ăn cơm không được nói chuyện." Mạnh phu tử phụng phịu.

Trương Dật Đông vẫn cúi đầu, cũng không dám nhìn ai, thật giống như làm trộm, mỗi động tác đều thấp thỏm lo lắng, sợ bị người tóm lấy cho ăn một trận đòn.

Trương Dật Đông đến nơi này chưa đến vài ngày, cuộc sống không quen, khó tránh khỏi lo lắng trước sau, bị người khi dễ, bị ủy khuất chỉ có thể để trong lòng, hắn vẫn đang miên man suy nghĩ, buồn bã thất lạc.

"Đói bụng liền ăn nhiều một chút." Vương Tiểu Ngưng gắp lấy một miếng rau đặt vào trong bát Trương Dật Đông.

Nhất thời, vành mắt Trương Dật Đông đỏ lên, mạnh mẽ gật đầu, bắt đầu động đũa, len lén liếc nhìn Mạnh Vân Hi một cái, thấy người ta hung hăn trừng lại, làm bộ dáng hùng thần ác sát hù hắn sợ đến mức không dám ăn. Đúng lúc này, Vương Tiểu Ngưng nổi giận trừng mắt nhìn Mạnh Vân Hi một cái, Mạnh Vân Hi vội vàng đem khuôn mặt chuyển qua chỗ khác.

Bỗng nhiên, bên tai truyền đến thanh âm ngọt ngào củaMmạnh Yên Phi.

"Nương, ta ăn no rồi."

Vương Tiểu Ngưng thấy mạnh Yên Phi trên mặt đều là hạt cơm, bộ dáng rất là đáng yêu, vì vậy mỉm cười nói: "Đến, nương giúp ngươi lau một chút."

"Nga." Bàn tay nhỏ chùi chùi khuôn mặt xinh xắn vừa cười ra tiếng.

Vương Tiểu Ngưng giúp Mạnh Yên Phi lau mặt, từng hạt cơm rơi xuống đất, Mạnh phu tử thấy, trong lòng đau đớn, không khỏi cảm khái nói: "Thiên hạ chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó nuôi."

Vương Tiểu Ngưng mặt đỏ lên, bất mãn liếc Mạnh phu tử một cái, trên mặt Mạnh phu tử có một tia đắc ý khó mà phát hiện.

Sau bữa cơm chiều, Trương Dật Đông cùng Mạnh Yên Phi ngồi trong viện tử nói chuyện phiếm, cùng ngắm sao, cảm thấy đêm nay sắc trời thật đẹp . Một vòng trăng sáng treo thật cao tại phía đông sân nhỏ, những chấm nhỏ không ngừng phá ra ánh sáng lấp lánh trên màn trời đêm.

"Ánh trăng đêm nay thật đẹp, không biết vì sao chúng nó không rơi xuống đây?" Mạnh Yên Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời nói.

"Ta cũng không biết." Trương Dật Đông cười khúc khích.

"Nghe nói trên trời có rất nhiều rất nhiều thần tiên, bọn họ dũng mãnh phi thường, thần thông quảng đại, có thể phi thiên độn địa, trường sinh bất lão." Mạnh Yên Phi mắt không chớp nhìn bầu trời.

"Ha ha." Trương Dật Đông không biết nên nói như thế nào.

"Dật Đông ca ca, ngươi muốn làm thần tiên sao?" Mạnh Yên Phi đôi mắt sáng dịu dàng.

"Làm thần tiên?" Trương Dật Đông cười khúc khích lắc đầu.

Hai người không có tiếp tục nói chuyện, Mạnh Yên Phi dường như cảm thấy có chút mệt mỏi, liền lặng lẽ đem đầu tựa vào trên người Trương Dật Đông, nàng tươi cười ngọt ngào, bên tai truyền đến thanh âm yếu ớt, lại nghe rất rõ ràng.

"Ngươi muốn làm thần tiên sao?" Trương Dật Đông vẫn nghĩ đến vấn đề thần tiên, theo bản năng lẩm bẩm một câu.

"Muốn nha!" Mạnh Yên Phi mang sắc mặt vui mừng, tâm trí đã sớm hướng về việc đó.

Bỗng nhiên phát hiện tiếng bước chân, không khỏi nhìn lại, chỉ thấy một tiểu nam hài, dáng người cao hơn Trương Dật Đông một chút, chỉ vào Trương Dật Đông lạnh lùng nói: "Ngươi đi ra cho ta."

Trương Dật Đông rùng mình một cái, cảm giác mát lạnh từ đầu tới chân, dưới ánh trăng mênh mông, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, ẩn ẩn mang theo một tia sợ hãi, đang muốn đi tới thì cảm thấy phía sau có thứ gì lôi kéo y phục của mình lại, nắm chặt không buông.

Mạnh Yên Phi đứng dậy, nói: "Ca, nếu mà ngươi dám khi dễ Dật Đông ca ca ta đi ngay nói cho nương."

"Sẽ không, muội muội, ngươi về trước đi, ca ca có mấy lời muốn nói với hắn." Mạnh Vân Hi nặn ra một nụ cười cứng nhắc.

Bạn đang đọc Tiên Hiệp Càn Khôn (Dịch) của Mực Nghệ Phong Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.