Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quốc Gia Lâm Nguy, Tất Có Yêu Nghiệt.

Phiên bản Dịch · 1609 chữ

Nghiêm Tung chết mất, đương nhiên là đại sự.

Gia Tĩnh đang tu đạo, cũng phải triệu kiến đương sự, hơn nữa xuất hiện hai cái Trương Cư Chính, Gia Tĩnh càng không thể chậm trễ.

Trên thực tế hiện tại thân thể Gia Tĩnh đã rất kém cỏi, bởi vì dùng đan dược lâu dài, thân thể hắn tối đa còn có thể chống đỡ chỉ hơn một năm.

Nhưng chính là bởi vì đại nạn buông xuống, cho nên Gia Tĩnh tu đạo càng thêm điên cuồng.

Nhìn trước mặt hai Trương Cư Chính giống nhau như đúc, còn có thi thể Nghiêm Tung nằm trên đất, Gia Tĩnh hô hấp càng ngày càng gấp rút.

Tề Lâm thật lo lắng hắn sẽ theo vết xe đổ của Nghiêm Tung.

Còn tốt là Gia Tĩnh vẫn tương đối cứng rắn, chỉ thấy hắn mở to hai mắt, hai tay siết lấy long ỷ, nhìn chung quanh một chút, dùng to giọng hô:

- Ai có thể nói cho trẫm đây là có chuyện gì?

Trương Cư Chính trực tiếp quỳ trên mặt đất:

- Bệ hạ, thần sợ hãi, thật không biết yêu nghiệt này tới cùng vì sao mà sinh? Dĩ nhiên hù chết Nghiêm Các Lão.

Hắn là kinh sợ thật sự.

Hiện tại Gia Tĩnh hạ quyết tâm thu thập Nghiêm Thế Phiên, nhưng đối với Nghiêm Tung, Gia Tĩnh vẫn muốn thả một mặt lưới.

Trương Cư Chính cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, dù sao Nghiêm Tung đã hơn tám mươi, không có uy hiếp gì.

Nhưng bây giờ Nghiêm Tung chết mất, Nghiêm Thế Phiên biến mất, còn một người giống bản thân như đúc.

Trương Cư Chính vang danh hậu thế lúc này đã triệt để rối loạn.

Gia Tĩnh nhìn về phía Tề Lâm, Tề Lâm hơi phân vân, tuy nhiên cũng không quỳ xuống.

Dù sao tên này tu đạo đã có chút điên rồ, có thể đứng nói chuyện liền đứng đi thôi, nếu như đổi thành Chu Nguyên Chương hoặc là Chu Lệ, đầu gối của Tề Lâm đã sớm mềm nhũn.

- Bệ hạ, thần là Nghiêm Thế Phiên.

- Ngươi nói cái gì?

Gia Tĩnh không có để ý hắn bất kính, trái lại thiếu chút nữa bị một câu nói của hắn hù chết.

Thái giám, thị vệ cũng đều hoảng loạn mà kêu lên.

- Bệ hạ, thần là Nghiêm Thế Phiên, mộng thấy tiên nhân truyền thụ, học tập một phần tiên thuật. Về phần gia phụ, do đại nạn buông xuống, hơn nữa bị Trương đại nhân mang Cẩm Y Vệ tới đe dọa, liền sợ hãi mà chết, thần không kịp giải cứu, đúng là không đáng làm con.

- Ngươi nói bậy, rõ ràng ta mới vừa đi vào, Nghiêm Các Lão đã chết.

Trương Cư Chính đương nhiên phải lớn tiếng kêu oan.

Gia Tĩnh trực tiếp giơ tay lên ngăn Trương Cư Chính, ánh mắt lấp lánh nhìn Tề Lâm, từ bên trong ánh mắt này, Tề Lâm thấy được khát vọng cuồng nhiệt.

- Ngươi nói ngươi là Nghiêm Thế Phiên? Có bằng chứng gì?

- Bệ hạ mời xem.

Tề Lâm niệm chú ngữ khôi phục thành Nghiêm Thế Phiên.

Tất cả mọi người bị dọa gần chết.

- Yêu nghiệt.

- Bảo hộ hoàng thượng.

- Mau tới hộ giá.

Bọn thái giám lớn tiếng kêu cứu, nhưng tất cả cấm vệ quân đều dừng chân không tiến lên.

Đây thật là hàng thật giá thật bảy mươi hai phép biến hóa, lừa gạt người thường không có áp lực chút nào.

Tại cổ đại, nhất là tại những năm Gia Tĩnh, người tin tưởng thần tiên vẫn là rất nhiều.

Ai bảo Hoàng Đế là người đầu tiên tin tưởng đâu nè.

Gia Tĩnh há mồm thở dốc vài cái, sau đó trực tiếp đi xuống long ỷ, nắm chặt hai tay Tề Lâm, kích động nói:

- Đông Lâu, ngươi quả thực nhận được tiên duyên?

Đông lâu là danh xưng của Nghiêm Thế Phiên.

Tề Lâm bình tĩnh gật đầu:

- Không dám lừa gạt hoàng thượng.

- Có phương pháp trường sinh?

Gia Tĩnh tim đập dồn dập.

Tề Lâm mắt không nháy mắt một cái, không chút do dự nói:

- Tự nhiên là có, thần đang định hiến cho bệ hạ, xin bệ hạ tha thứ cho khuyết điểm những năm qua của thần. Được tiên nhân chỉ dẫn, thần đã hiểu rõ mấy năm nay hành động quá mức hoang đường, ngày sau còn hi vọng Đại Minh lại tiếp tục thái bình.

Kỳ thực hắn không có thuật trường sinh, tính toán đâu ra đấy hắn hiện tại chỉ biết bảy mươi hai phép biến hóa, hơn nữa bởi vì không có tu vi, vẫn không thể biến hóa thời gian dài.

Nhưng mà Gia tĩnh không biết a.

Dù cho Gia Tĩnh đoán được Tề Lâm đang gạt hắn, nhưng đã dự cảm thấy đại nạn buông xuống, Gia Tĩnh cũng không dám đánh cuộc.

Tài trí của hắn thông minh tuyệt không thua gì Thái Tổ Thái Tông, nhưng hắn anh minh quả cảm thua xa bọn họ.

Cho nên Tề Lâm ăn chắc Gia Tĩnh.

Mà Gia Tĩnh lại xác thực như Tề Lâm sở liệu, xưng hô với Tề Lâm thật thân thiết.

- Đông Lâu, chỉ cần ngươi có thể dâng ra trường sinh thuật, mặc kệ ngươi có cái gì khuyết điểm, trẫm cũng có thể có xóa bỏ.

Gia Tĩnh lập tức nhận lời.

Tham dục đã che mất hai mắt của hắn.

Mà làm luật sư như Tề Lâm, am hiểu nhất chính là đem đen nói thành trắng.

Một phen lừa dối, Gia Tĩnh dĩ nhiên là tìm không ra đông tây nam bắc.

Tuy rằng bên người Gia Tĩnh không thiếu thông minh tháo vát thái giám, nhưng đối mặt một Hoàng Đế cuồng tu đạo, lại có thông minh hơn nữa cũng không có tác dụng.

Dưới sự lừa dối của Tề Lâm, Gia Tĩnh lập tức đặc xá tất cả tội của Tề Lâm, mặc dù không để cho hắn phục nguyên chức, nhưng đây cũng chỉ là vì Nghiêm Tung mới chết mà thôi.

Đại Minh quan trường có quy tắc ngầm, phụ mẫu tử vong, con cái nhất định phải giữ đạo hiếu ba năm, phiên dịch thành lời chính là nhất định phải từ quan ba năm về quê vì cha mẹ mà giữ đạo hiếu.

Gia Tĩnh đương nhiên không muốn cho Tề Lâm quê, nên hạ chỉ để Tề Lâm ở kinh thành tổ chức lễ tang cho Nghiêm Tung, đương nhiên trọng yếu nhất hay vẫn là luyện đan cho hắn.

Nắm được tâm lý của Gia Tĩnh, sau khi lừa hắn, Tề Lâm đưa ra mục đích trọng yếu nhất khi hắn đi tới thế giới này.

- Bệ hạ, tiên nhân trước đây chỉ đạo qua thần, Đại Minh hôm nay đã nguy cấp. Người có thể cứu Đại Minh chúng ta, chỉ có hai người.

- Người nào?

Gia Tĩnh là hiểu chuyện, mấy năm nay hắn chỉ lo tu đạo, Đại Minh triều thực tế ra sao, trong lòng hắn vẫn là tự hiểu.

Nếu mà có thể, hắn đương nhiên cũng hi vọng dân giàu nước mạnh.

Ngoài dự liệu của Gia Tĩnh, người đầu tiên mà Tề Lâm nói lại là Trương Cư Chính.

- Bệ hạ, tiên nhân nói với thần, Trương Các Lão thời gian tới sẽ là cột trụ của Đại Minh, hắn chủ đạo cải cách sẽ làm Đại Minh một lần nữa thắp sáng sinh cơ.

Gia Tĩnh thật bất ngờ, hắn biết Trương Cư Chính có tài hoa, nhưng hắn chuẩn bị lưu lại cho con trai mình dùng, cho nên cũng không có trọng điểm đề bạt Trương Cư Chính.

Nghiêm Thế Phiên vẫn luôn cùng Trương Cư Chính bất hòa, hiện tại Tề Lâm để cho hắn trọng dụng Trương Cư Chính, điều này làm cho Gia Tĩnh càng tín nhiệm Tề Lâm hơn.

- Còn có một người đâu?

- Còn có một người là chức quan nhỏ trong triều Đại Minh chúng ta tên là Ngô Thừa Ân, tiên nhân nói hắn làm quan không tốt, nhưng người này tài văn rực rõ, văn chương sẽ nổi tiếng về sau, cũng sẽ trở thành cương lĩnh cải cách tư tưởng của Đại Minh. Hiện tại Ngô Thừa Ân còn không có tỉnh ngộ, còn cần thần chỉ điểm một phen, xin bệ hạ cho gọi hắn vào kinh.

Gia Tĩnh căn bản không có nghe nói qua tên Ngô Thừa Ân, trên thực tế Ngô Thừa Ân chức quan cũng không cao, vẫn là quan thất phẩm tép riu, con đường làm quan sẽ không thuận lợi, bằng không cũng sẽ không mượn Tây Du Ký để châm chọc thời thế.

Thấy Tề Lâm nói hai người, đều không phải là hạng người vô năng tham ô hủ bại, Gia Tĩnh càng tin tưởng Tề Lâm hơn, liền đáp ứng.

Cứ như vậy, thánh chỉ vừa ra, Ngô Thừa Ân lập tức thúc ngựa chạy tới kinh thành.

Mà Tề Lâm thì tại Nghiêm phủ vì Nghiêm Tung cử hành lễ tang.

Phe phái của Trương Cư Chính muốn bắt Tề Lâm nhưng lại không có biện pháp nào.

Chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài:

- Quốc gia lâm nguy, tất có yêu nghiệt.

p/s: Tác phẩm dịch đầu tay, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người, chỗ nào dịch chưa tốt thì mọi người chỉ bảo thêm, mình xin cảm ơn.

Dịch giả: Cẩu ca :)

Bạn đang đọc Tiên Giới Luật Sư của Lương Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.