Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khu rừng cổ xưa và những bóng mờ

Tiểu thuyết gốc · 2103 chữ

Ba người lại tiếp tục đi, nắng sớm mai phủ xuống khu rừng hòa cùng làn mưa, dưới thảm lá vang lên những thanh âm sột soạt nho nhỏ.

“Có một cổng nữa, hai người đi theo ta.” Hoàng nói và đạp trên thân cây, đi thẳng lên những tán lá cao tít.

“Lần này cổng lại ở trên cao ư, em chưa thấy cổng ở trên cao bao giờ.” Trường nói, cậu cảm thấy khó chịu, dường như có những sinh vật kì quái đang lén lút trong bóng tối và ngước đôi mắt nham hiểm nhìn chằm chằm vào cậu cùng những người đồng hành.

Cả ba lên đến nơi, dẫm trên những tán lá cao chót vót, cao đến mức không khí loãng ra làm họ cảm thấy khó chịu. Trước mặt họ là khoảng không rộng mênh mông, không gian vặn vẹo và cuộn lại, không cần đợi Hoàng đụng vào chúng đã xé rách ra, lộ ra một vùng sáng mông lung to lớn làm Hoàng ôm đầu, đầu cậu nhức lên khi nhìn vào đấy. Và khi cả ba còn bất ngờ, từ "cánh cổng" dường như có lực hút bắt lấy họ, cuốn vào trong cổng.

Trời về chiều, những mạo hiểm giả lác đác lui ra khỏi rừng Hoán Vũ. Nhưng ở một nơi nào đó, sâu trong rừng, một tiếng chim vang lên khó chịu và tiếng nó vỗ cánh bay đi khi ba người lữ khách bỗng nhiên xuất hiện, phá hỏng kế hoạch săn mồi của nó.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chúng ta đang ở đâu đây?” Trường lên tiếng sau một lúc im lặng.

“Anh không biết, anh nghĩ mình đã cảm nhận được cánh cổng đúng nhưng tự dưng lại thành thế này. Đầu anh đau quá!” Hoàng đáp và hai tay vẫn ôm đầu, mặt nhăn lại đau đớn. Rồi cậu đứng im, vận công, dường như việc này khiến cậu dễ chịu hơn.

“Em nghĩ đêm nay chúng ta nên nghỉ lại đây.” Trường lo lắng.

“Có thể. Nhưng phải có người canh gác, ta cảm nhận được trong mảnh rừng này có quái thú, rất nhiều quái thú.” Tuấn nói.

“May mà anh nhắc, em còn định nhóm lửa lên.” Trường đáp.

“Dù không có cũng không nên, ai biết lửa sẽ đưa đến điều gì? Có thể là lũ quái, những bóng mờ ma quái hay những sinh vật bí ẩn sống trong khu rừng. Dù sao nơi này đã rất lâu rồi không có ai đặt chân đến. Dường như chúng vẫn được giữ nguyên từ lúc hình thành đến giờ, nó làm ta có cảm giác mọi thứ đều y nguyên và không xê dịch, giống như được dấu trong một căn phòng đóng kín, tất cả đều được sắp xếp, để nguyên và đóng bụi qua vô số năm. Mà chúng ta là những kẻ vô tình lạc vào trong căn phòng ấy, mọi thứ đều mờ ảo và ngột ngạt.” Tuấn nói và ngả người ra tựa vào một thân cây lớn.

Lời của Tuấn làm Trường cảm thấy rùng mình, cậu nhớ lại cảm giác lúc sắp bước lên trên những ngọn cây cao vút và bị cuốn đến đây. Cậu không sợ những kẻ địch có thể nhìn thấy mà sợ những điều bí ẩn không thể nắm bắt được - điều mà Hoàng lại rất thích.

Trường nhận ca canh gác đầu tiên, cậu ngồi im dựa vào một cành cây và cẩn thận đưa mắt nhìn chung quanh, họ đang ở trên một tầng tán lá rậm rạp, cách mặt đất 30 đến 45 mét. Trên đầu họ vẫn còn những thân cây phủ đầy địa y vươn lên rất cao, che đi cơn mưa nặng hạt cùng màu nắng cháy của buổi chiều tà. Nhưng không cần màu nắng, lá cây ở đây cũng đã cháy đến mức trở nên héo tàn và xám xịt như thể chúng đã tồn tại từ nhiều năm trước cho đến bây giờ. Mọi thứ làm Trường nghĩ đến lời của Tuấn nói, cậu lại rùng mình ngồi sát Hoàng và đợi ánh nắng tắt dần, làm khu rừng càng trở nên cũ kĩ và ngột ngạt.

Nhìn những cành cây khổng lồ ở đây làm Trường liên tưởng đến lũ cây ở Vũ Phố, chúng cũng to lớn và vươn dài như thế này nhưng mỗi lúc một cơn gió thổi qua, lũ cây không có tiếng reo vui vẻ như khi còn ở Phố mà lại va vào nhau mang theo thanh âm xào xạc thê lương trong gió đêm.

“Trời hình như càng ngày càng rét, hay em đang nhầm lẫn và mệt mỏi, một cơn gió cũng làm em lạnh quá.” Trường nói, cậu co người lại, chạm phải những lớp địa y ẩm ướt chảy dài từ trên cây.

“Không đâu, thời tiết ban đêm ở đây thật kì quái, anh cũng cảm thấy lạnh, dường như nó đang báo một điều chẳng lành.” Hoàng đáp, cậu vừa tỉnh lại trong khi vận công vì cái lạnh, đã lâu lắm rồi từ lúc bắt đầu học công pháp cậu mới cảm nhận được cơn lạnh của thời tiết.

Tuấn vẫn ngồi im, đôi mắt nhìn ra xa như đang suy nghĩ và lấy ra những bộ lông dày.

“Ta lấy được nó từ lũ thú khi lang thang trong rừng, có lẽ nó sẽ có ích trong đêm nay.” Tuấn nói và nhìn Hoàng và Trường ước lượng sau đó bắt đầu dùng pháp lực xử lí bộ lông, làm sạch và cắt chúng ra và cẩn thận ép chúng chồng lên nhau rồi nối liền lại.

“Anh ta còn là thợ may nữa, mắt quan sát cũng rất tinh tế, thảo nào có thể sinh tồn ở sâu trong rừng, nhưng nếu biết sử dụng trận pháp phối hợp thì sẽ nhanh và đẹp hơn nhiều.” Hoàng thầm nghĩ.

Tuấn dễ dàng hoàn thành ba chiếc áo lông có mũ trùm đầu, cả ba mặc vào và cảm thấy ấm hơn nhiều.

“Giá như có lửa thì tốt, chưa bao giờ em mong được ngồi gần đống lửa như lúc này, ước gì trời mau sáng hơn chút.” Trường nói, cả ba đều đã thức cậu cũng không cần canh gác nữa nên bắt đầu mơ mộng.

“Mọi người cứ nghỉ ngơi đi, để tôi canh gác cho, Trường em cũng đừng mơ màng quá, kẻo những bóng mờ lại kéo đến như trong những câu truyện ta hay nghe ở Vũ Phố.” Hoàng nói và kéo chiếc mũ trùm đầu đội lên, vươn vai bước ra trước.

“Nó không phải chỉ là sự tích thôi sao?” Trường nói.

“Những bóng mờ đó là thật đấy, khi con người ta bất ổn chúng sẽ kéo đến, vô hình nhưng mang theo cái lạnh thấu xương, gặm nhấm tâm hồn, thổi vào những luồn khí lạnh khiến loài người trở nên sợ hãi, lo lắng làm chúng dần rõ ràng hơn, hiện ra những bóng mờ…” Tuấn chầm chậm nói.

“Lẽ nào mình đã bị bóng mờ ám sao, từ lúc sắp lên tán cây nên mới khiến quanh đây lạnh đến vậy?” Trường tự nhủ. “Có lẽ mình nên mặc kệ, chẳng thể nào mà đối đầu được với những thứ bí ẩn này, càng lo lắng lại càng làm mọi thứ thêm khó khăn mà thôi.”

“Chúng ta rời đi cũng được một tháng rồi, chỉ còn lại 5 tháng…” Trường nói nhỏ trong vô thức, Hoàng cũng nghe thấy, cậu không nói gì nhưng trên khuôn mặt dưới lớp mũ trùm lại hiện lên nét lo lắng.

“Xin lỗi mọi người, là lỗi của tôi khi kéo tất cả vào chuyện này.” Hoàng nói, cậu bước ra đứng một mình canh gác, nhìn vào bóng tối sâu thẳm của khu rừng.

“Không sao, ta đã lưu lạc trong rừng suốt nhiều năm tháng, chuyện này chỉ làm mọi việc phức tạp hơn chút mà thôi.” Tuấn nói, hắn vẫn trầm lặng tựa vào một thân cây lớn.

“Em thật tò mò về những thứ đang xảy ra, anh có thể kể thêm về khu rừng không, anh Tuấn?” Trường hỏi, chiếc áo làm cậu ấm lên và cảm thấy tốt hơn, cậu ngồi thoải mái, thả đôi chân xuống và khua khoắng chúng trong không khí.

“Ta đã đi trong khu rừng rất lâu, nhưng chưa bao giờ lại lạc vào một chốn kì lạ như thế này. Cả rừng Hoán Vũ đều rất già cỗi, hãy nhìn nhừng cành cây to lớn đâm xuyên và bò khắp Vũ Phố. Nhưng nơi này, chỉ cần nhìn vào màu của lá đã thấy được sự cổ xưa của những thời đại đã biến mất từ rất lâu, ngay cả trên những trang sách sử cũng không còn ghi chép về những thời đại ấy, nhưng không khí cổ xưa và cảm giác về các thời đại cổ lại ẩn hiện khắp nơi này, dường như mảnh rừng đang ẩn dấu bí mật nào đó của riêng nó. Nhưng ta không mong muốn khám phá bí mật này, không chỉ vì sự ngột ngạt của không gian mà còn vì mỗi khu rừng ở sâu trong Hoán Vũ đều có những lũ quái, những sinh vật huyền bí sinh sống, chúng ở tít trên những tầng cây cao nhất, hoặc xuyên trong mây vì dường như vẫn có những khu vực dấu kín trong lớp mây cao trên kia để chúng sinh sống. Một số loài lại ưa thích lẫn sâu trong những hang động thiếu thốn ánh mặt trời, đào sâu dưới những vách núi và đi thẳng vào trong lòng đất. Nhưng chúng không sống đơn độc mà tụ tập lại thành bầy, cho dù là không cùng loài, chỉ cần có một con thủ lĩnh mạnh mẽ để cả bầy có thể nghe theo và chung sống. Một khi có một con nào đó tách ra, chúng phải gia nhập vào một bầy hoặc nhanh chóng chiếm lấy một vùng rừng từ những bầy có con thủ lĩnh mạnh ngang với nó, nếu không nó sẽ bị khu rừng đào thải và tiêu diệt.” Tuấn nói. “Lúc sáng lũ quái đuổi theo chúng ta vẫn còn còn là những đợt quái nhỏ nhất, sinh sống trong những mảnh rừng phía ngoài mà thôi. Ta e rằng nơi chúng ta đang đứng đã ở rất sâu trong rừng rồi, những bầy quái mạnh hơn rất nhiều sẽ xuất hiện nếu chúng ta không cẩn thận.”

“Ra đó là lí do mà khi sáng chúng không đuổi theo chúng ta nữa. Nhưng anh làm sao để lũ quái lại trở nên đau đớn và gục xuống vậy?” Trường hỏi sau một lúc im lặng, lời của Tuấn làm cậu suy nghĩ rất nhiều.

“Mọi thứ đơn giản lắm, chỉ cần quan sát chúng một cách kĩ càng, lũ quái mạnh lên nhiều nhờ vùng đất mà kĩ năng con thủ lĩnh để lại, nhưng đó không phải là sức mạnh mà con thủ lĩnh truyền cho chúng, đó chính là sức mạnh của chúng, chỉ là thay vì dùng dần dần và phát triển, con thủ lĩnh lại khiến sức mạnh của chúng tập trung lại và bộc phát. Đồng thời, những sợi khói làm chất kích thích, ngoài việc kích thích sức mạnh còn kích thích các cơ quan kiềm chế, khiến chúng không cảm thấy đau đớn thể xác do việc kích phát sức mạnh nữa.” Tuấn nói say mê. “Ta chỉ cần sáng tạo và thi triển ra kĩ năng tiếp tục bộc phát sức mạnh cho lũ quái lần nữa, sức mạnh bộc phát bị dồn lại quá lớn sẽ khiến những con yếu ớt không chịu nổi và nổ tung, với lũ quái còn lại, kĩ năng của ta sẽ ức chế đi các cơ quan kiềm chế, khiến chúng cảm thấy đau đớn, đến mức không thể di chuyển.”

Hoàng đang đứng ở xa canh gác nghe thấy Tuấn nói cũng rùng mình, hình như không gian vừa lạnh thêm đôi chút. Trường cũng im lặng, cậu không nói gì nữa, bắt đầu khép hai mắt lại ngủ một giấc. Mọi thứ cứ như vậy từ từ trôi qua trong bóng đêm tĩnh lặng, đôi lúc lại vang tiếng sột soạt khi ba người đổi ca canh gác cho nhau, thay phiên thức qua một đêm dài im ắng, chỉ có tiếng lá xào xạc thê lương.

Bạn đang đọc Tiên Chủ sáng tác bởi removed_4yGjh3Cjd4
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi removed_4yGjh3Cjd4
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.