Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển Ii: Vạn Linh Bảng Vạn Linh Bảng

5114 chữ

Nam Môn thị tộc, Tàng Thư Lâu.

Bạch Mộc Trần một mình đi vào bên trong thư phòng, đem một cuộn giấy da trải dài trên cả mặt bàn.

Đây là một tấm bản đồ đầy đủ về Phượng Lân Châu , bên trên chẳng những đánh dấu đầy đủ bảy mươi hai thành của Đông Phượng Lân và ba mươi sáu phủ của Tây Phượng Lân, mà còn ghi rõ tam đại tiên viện, ngũ đại tiên cung, đồng thời còn có phạm vi thế lực của các đại tiên tông. Trong đó, Đông Phượng Lân lấy Thiên Kiếm Tông, Ngự Khí Tông cùng Thiên Huyễn Tông tam đại thế lực cầm đầu, chiếm cứ một nửa động tiên cùng tiên duyên bí cảnh của Đông Phượng Lân, quan hệ với bảy mươi hai thành coi như hòa hợp. Mà Tây Phượng Lân lại là một mình Thái Nhất Tiên Tông độc đại, hơn ngàn tiên môn dựa dẫm vào, ngay cả ba mươi sáu phủ cũng phải kiêng kỵ ba phần.

Nhìn kỹ những điểm đánh dấu trên bản đồ, Bạch Mộc Trần bất giác khẽ nhíu mày, Phượng Lân Châu còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, hơn nữa thế lực khắp nơi đều có trao đổi lẫn nhau, quan hệ lợi ích phức tạp dị thường. Cho dù Nam Môn thị tộc có tam đại Tiên Phủ đến chống đỡ, muốn phát triển thế lực cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, Tử Tiêu Cung trên danh nghĩa chính là chính thống trong Tiên Giới, thiết lập phủ thành để quản lý nhất phương mới đúng, mà đánh giá tình hình hiện nay, phủ thành không những không thể nào đem cục diện ổn định lại, thậm chí rất có thể trở thành nơi châm ngòi cho hỗn loạn. Dù sao, quyền lợi phân tán đồng nghĩa với việc ích lợi cũng bị phân tán, tại thời điểm hỗn loạn phát sinh, vì lợi ích của riêng mình, chuyện gì cũng có thể phát sinh.

Nhưng mà, Nhất Trung Thiên thủy chung là căn cơ của Tiên Giới, Bạch Mộc Trần không tin Tử Tiêu Cung sẽ để cho các thế lực kia tùy ý làm loạn. Cho dù Tử Tiêu Cung không thèm để ý, tứ đại tiên giáo cũng không thể không can thiệp. Như vậy, việc mà Nam Môn thị tộc hiện tại muốn làm, chính là thừa dịp hỗn loạn mà quật khởi, chiếm càng nhiều tài nguyên càng tốt.

Dĩ nhiên, mặc dù hiện tại Bạch Mộc Trần đã tính toán toàn bộ mọi chuyện , nhưng không thể không suy nghĩ tới một nhân tố bất ổn khác, đó chính là hắc thủ một mực đứng phía sau thôi động tràng chiến loạn này.

Rốt cuộc đó là thế lực như thế nào? Lại có thể đem Thái Nhất Tiên Tông ngăn cản.

Mục đích của bọn hắn đến cuối cùng là cái gì? Chiến loạn có thể mang đến lợi ích gì cho bọn hắn?

...

Đang lúc Bạch Mộc Trần trầm ngâm suy tư, một thanh âm từ ngoài cửa truyền đến.

"Tiên sinh... Khách sãnh Văn Dương chấp sự cầu kiến."

Người đứng ngoài cửa chính là Tư Đồ Hôi, Bạch Mộc Trần liền thu hồi bản đồ, sau đó đi ra khỏi thư phòng.

...

Thư lâu thanh tịnh, trừ thời điểm đầu tháng có chút náo nhiệt, còn lại bình thời đều vắng lặng yên tĩnh.

Nam Môn Văn Dương yên lặng chờ ở một bên, không có nửa điểm vội vàng.

Hôm nay thân phận địa vị của Bạch Mộc Trần có thể nói là xưa đâu bằng nay, tộc nhân bình thường có lẽ không hiểu được nguyên nhân, nhưng thân là chấp sự của khách sãnh, Nam Môn Văn Dương há có thể không biết nội tình.

Nghĩ tới cảnh tượng ban đầu lúc gặp mặt Bạch Mộc Trần, Nam Môn Văn Dương cũng cảm khái vô cùng... Thế sự quá mức vô thường a, ai có thể nghĩ đến một tiên nô nho nhỏ như vậy , lại có bản lĩnh lớn đến thế. Cũng may lúc đấy mình không làm gì không phải với đối phương, nếu không chỉ sợ cuộc sống của mình sau này sẽ khổ sở vô cùng.

Vừa nghĩ đến đây, Nam Môn Văn Dương lại nghĩ tới một thời gian ngắn trước, kết cục của tam phòng cùng tứ phòng. Hai phòng này ban đầu có mưu đồ bất chính, ức hiếp hai mẹ con Ôn Nhã, mặc dù đã ra sức bồi bổ, nhưng cuối cùng vẫn bị Gia chủ đuổi ra khỏi thị tộc. Chẳng qua lúc đuổi đi vẫn còn giữ một chút thể diện, nói là khuếch trương thế lực, đòi hỏi có người trong thị tộc quản lý... Những lời như vậy, có ai tin a?

"Văn Dương chấp sự đã đợi lâu rồi."

Bạch Mộc Trần đi tới, lễ phép cười cười.

"Đâu có đâu có..."

Nam Môn Văn Dương vội vàng làm lễ ra mắt, ngay sau đó nói thẳng vào vấn đề: "Bạch tiên sinh, ngươi bảo ta tìm tới linh vật đã tìm được rồi, mang đến cho ngươi xem một chút."

Vừa nói, Nam Môn Văn Dương lấy ra một vật từ trong túi trữ vật, là một viên tinh thạch lớn cỡ nắm tay, tỏa ra ánh sáng thất thải xa hoa sặc sỡ, trông rất đẹp mắt.

"Nga? Đây là gì?"

"Loại linh vật này gọi là thất sắc lưu ly thạch, còn có tên là hải mã não..."

Nam Môn Văn Dương giới thiệu nói: "Chỉ bất quá, hải mã não tuy là linh vật trong thiên địa, nhưng ngoại trừ vẻ ngoài rực rỡ, độ cứng mạnh mẽ ra, cũng không có tác dụng gì đặc biệt, không thể luyện khí cũng không cách nào luyện đan, bình thường thường dùng làm trang sức trong đình viện hay động phủ."

"Hải mã não sao..."

Bạch Mộc Trần nhận lấy tinh thạch, cầm trong tay quan sát rất cẩn thận.

Vật này nhìn qua có chút bất phàm, linh tính thông thấu, thiên thiên linh động...

Tiếp theo, Bạch Mộc Trần lấy ra một thanh phi kiếm sắc bén , mạnh mẽ chém xuống, vẫn không hề có dấu vết nứt vỡ.

Thấy tình hình này, trên mặt Bạch Mộc Trần lộ ra vẻ mừng rỡ: "Hải mã não này xuất xứ từ địa phương nào? Giá tiền ra sao?"

"Hải mã não là đặc sản của Doanh Châu Thất Vân Hải, giá tiền vốn cũng không đắt, mỗi cân đại khái cần khoảng một trăm tiên thạch, chỉ bất quá phải vận chuyển giữa các châu, nên giá bán ra tự nhiên cao hơn chút ít, khoảng chừng ba trăm tiên thạch, nếu như mua nhiều, còn được ưu đãi không ít."

Nghe thấy câu trả lời của Nam Môn Văn Dương, Bạch Mộc Trần nhất thời trầm mặc.

Mà bên kia, Tư Đồ Hôi nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, thân thể khẽ run lên, trong lòng hiện lên một chút phỏng đoán .

Thiên địa linh vật... Độ cứng bền bỉ...

Chẳng lẽ đây là... Đây là thứ mà Tán Tiên dùng để trọng kiến tiên căn? !

Tư Đồ Hôi càng nghĩ càng cảm thấy có thể, kích động khó có thể kìm nén.

...

Trầm ngâm trong chốc lát, liền nghe Bạch Mộc Trần nói: "Văn Dương chấp sự, vật này có thể rất hữu dụng đối với ta, kính xin giúp ta thu mua một chút ... Mặt khác, để cho Tán Tiên trong tộc đều đến chỗ của ta, ta cần bọn họ giúp đỡ một chút."

"Chuyện này không có vấn đề gì, xin Bạch tiên sinh yên tâm."

Nam Môn Văn Dương lập tức đồng ý, những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, đường đường là một chấp sự, hắn tự nhiên có thể làm được.

"Vậy thì tạ ơn chấp sự ."

"Không cần tạ ơn không cần tạ ơn, Bạch tiên sinh khách khí rồi."

Hàn huyên mấy câu, Nam Môn Văn Dương vội vã rời đi.

Bạch Mộc Trần để cho Tư Đồ Hôi đưa tiễn, mà chính mình thì ra khỏi Tàng Thư Lâu, đi tới biệt viện lầu các.

...

————————————

Đi tới trước lầu các, Bạch Mộc Trần dừng chân mà đứng, ánh mắt nhìn về phía gian phòng của Vân Tố.

"Vân Tố cô nương có nhà không?"

"Có việc gì?"

"Phải, có một số chuyện, ta muốn trao đổi một chút với Vân Tố cô nương."

"Chờ."

...

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng mở ra, Vân Tố mặc một bộ thanh sa chậm rãi từ trong nhà đi ra.

Khác với dĩ vãng lạnh lùng, giờ phút này mặc dù sắc mặt Vân Tố vẫn mang theo vẻ lãnh đạm, nhưng trên trán lại thêm vài phần thanh tú và linh động, quanh thân trên dưới có một tia khí thức siêu phàm thoát tục, làm cho người ta cảm thấy uyển chuyển tao nhã .

"Xem ra, Vân Tố cô nương đã hồi phục rất tốt..."

Bạch Mộc Trần khẽ thất thần, sau đó lộ ra vẻ mặt tươi cười nói: "Vân Tố cô nương tỉnh lại đã lâu, nhưng lại chẳng đi ra ngoài bao giờ, không bằng để tại hạ đưa Vân Tố cô nương đi dạo một chút thế nào?"

"..."

Vân Tố nhìn Bạch Mộc Trần một chút, sau đó nhàn nhạt gật đầu.

...

————————————

Phía bắc Vọng Thiên Phong có một thanh tuyền, chảy xuống róc rách, hội tụ thành bích đàm.

Bích đàm trong suốt như gương, thảo mộc dạt dào, phản chiếu lại sinh cơ bừng bừng chung quanh, thỉnh thoảng chim cá hân hoan, tăng thêm mấy phần đẹp đẽ như trong thi họa.

...

Bạch Mộc Trần cùng Vân Tố sóng vai bước tới, yên lặng đi về phía bờ bích đàm, trên đường đi không nói một câu, làm cho không khí hết sức trầm mặc.

Đây là hai con người cô độc, mặc dù bọn họ ở dưới cùng một khoảng trời, nhưng lại sống trong thế giới của riêng mình.

...

"Ngươi đang suy nghĩ điều gì?"

Bỗng nhiên Vân Tố mở miệng, phá vỡ không khí trầm tĩnh.

Bạch Mộc Trần ngơ ngẩn mất mát nói: "Ta đang nghĩ tới những chuyện từ rất lâu trước."

"Chuyện từ rất lâu trước? Trước khi thành tiên hay sao?"

"Phải."

"Hạ giới có bộ dạng thế nào?"

"Chuyện này sao..."

Thấy Vân Tố hỏi, Bạch Mộc Trần nhất thời tới hăng hái: " Hạ giới chúng ta tên là Thần Châu đại địa, nghe nói do thượng cổ đại thần khai thiên tích địa mà thành, truyền lưu không ít thần thoại và truyền thuyết... Chẳng qua, Thần Châu rất hỗn loạn, tất cả quốc gia lớn nhỏ có vài chục cái, cứ cách một khoảng thời gian ngắn lại xuất hiện chiến loạn, thậm chí thay đổi triều đại..."

Vừa nói, Bạch Mộc Trần vừa đem đá vụn cùng chạc cây chung quanh vun lại, tạo thành một cái bếp đơn giản, sau đó bắt từ trong bích đàm ra hai con cá chép màu đỏ, xử lý một chút, chia ra dùng chạc cây đặt ở trên bếp...

Ngay sau đó, Bạch Mộc Trần đốt lửa lên, đem cá chép màu đỏ nướng ở bên trên.

Vân Tố không biết Bạch Mộc Trần đang muốn làm gì, chẳng qua chỉ yên lặng nghe hắn kể chuyện xưa.

"... Ta vốn là một cô nhi, từ nhỏ được sư tôn nhặt được ở trong phế tích, ôm về trong tông môn nuôi dưỡng. Sư môn trên dưới hòa thuận hữu ái, mọi người đối xử rất tốt với ta, nhất là sư tôn lão nhân gia, đối đãi với ta như con ruột, dạy cho ta tiên pháp, dạy ta cách làm người... Tông môn ấm áp như nhà của ta, ta chưa bao giờ nghĩ tới việc rời đi, cho dù từ bỏ tiên đạo, thân tử đạo tiêu cũng được..."

"... Sau đó, sư tôn bảo ta xuống núi lịch lãm, ta hướng lão nhân gia xin một cái họ... Sư tôn ta tên gọi là Bạch Diệu Tử, từ đó về sau, ta mang họ Bạch, Bạch trong bạch vân, Bạch Mộc Trần trở thành tên của ta..."

"... Hồng trần trăm năm, đến khi ta trở về sư môn, nơi đó đã biến thành một mảnh phế tích, đồng môn đã mất, sư tôn cũng... không còn ... Từ đó về sau, ta sống chỉ vì muốn trả thù... Bất luận kẻ nào, bất kể chuyện gì, cũng không thể ngăn cản quyết tâm báo thù của ta, cho dù phải hồn phi phách tán..."

"... Vì báo thù, ta mạnh mẽ độ kiếp, thậm chí phóng xuất âm hồn... Dưới thiên kiếp, đáng ra ta đã phải biến thành tro bụi, không nghĩ tới lại ngoài ý bước vào Tiên Giới, trở thành Tán Tiên, trở thành tiên nô..."

...

Bạch Mộc Trần yên lặng kể về cuộc đời của mình, từ tu tiên đến hồng trần, từ độ kiếp đến sống lại, hắn không hề giấu diếm bất cứ chuyện gì. Giống như chỉ muốn kể lại, lại giống như đang hồi ức. Cả đời này hắn đã trải qua rất nhiều khổ nạn, từng có thành công, cũng có thất bại. Cũng chính vì hắn đã từng mất đi, cho nên hắn hiểu được hai chữ trân trọng hơn bất cứ người nào.

"Nói ra cũng thật buồn cười, thuở đầu mới tu tiên, ta đã từng suy nghĩ, mọi người tu tiên hẳn phải là đồng đạo, cùng ông trời tranh mệnh, cầu được đại đạo trường sinh... Nhưng mà thực tế tàn khốc của Tu Tiên giới làm cho ta nản lòng thoái chí, nếu không phải không từ bỏ được mối thù của sư môn, ta tình nguyện tự phế tu vi, biến mất tại hồng trần... Sau đó, ta cửu tử nhất sanh, đi tới Tiên Giới, nơi này vốn phải là thánh địa mà tất cả tu tiên giả đều hướng tới, vậy mà Tán Tiên lại thành nô, trói buộc khắp nơi, làm sao cầu tới trường sinh?"

"Ha ha, xem một chút phân tranh chiến loạn không ngưng nghỉ, xem một chút tiên đạo tu sĩ tranh danh đoạt lợi đi... Đây chính là Tiên Giới mà ta hướng tới a."

...

Nghe xong chuyện cũ của Bạch Mộc Trần, trong lòng Vân Tố dâng lên cảm giác chua xót, đôi mắt bất giác có chút ướt át. Nàng chưa từng nghĩ tới, chính mình có một ngày lại rơi lệ vì một người đàn ông, đây không phải cảm động, càng không phải thương hại, mà là một loại cảm xúc đến chính nàng cũng không biết rõ.

Trong thoáng chốc, Vân Tố lại nghĩ tới một người, một nam nhân mà mẫu thân của nàng vừa yêu vừa hận... Nam nhân kia cũng cả đời lận đận, tuy thành tựu bất phàm, nhưng cuối cùng kết quả lại là hồn phi phách tán.

Nhìn vẻ mặt Bạch Mộc Trần bình tĩnh , Vân Tố không khỏi rung động, đó là siêu thoát sinh tử mà bình tĩnh, đó là khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo mà lạnh nhạt.

Đúng như, có người không quan tâm sinh tử, nhưng vẫn vì mục đích của mình mà sống.

Hoặc là, có người không biết có tương lai hay không, nhưng lại chưa từng từ bỏ hi vọng.

Bạch Mộc Trần, chính là một người như vậy.

...

"Ngươi, vì sao lại kể cho ta nghe những chuyện này? Chúng ta, thật giống như... không quen biết."

Vân Tố khống chế tâm tình của mình, hờ hững nhìn về phía nơi xa.

"Ách."

Bạch Mộc Trần không khỏi cười cười, nói thẳng: "Chính bởi vì không quen, cho nên mới không cần cố kỵ như thế... Như thế nào, Vân Tố cô nương nghe chuyện xưa của tại hạ, có phải cũng nên kể một chút chuyện xưa giữa ngươi cùng Cổ tiền bối hay không, như vậy mới công bình chứ?"

"..."

Vân Tố nghe thấy thế, sắc mặt bỗng nhiên chuyển sang lạnh lẽo: "Đủ rồi, chuyện giữa ta và hắn... không liên quan tới ngươi, nếu không..."

"Nếu không thì thế nào? Giết tại hạ, hay là làm cho tại hạ biến mất?"

Bạch Mộc Trần không hề khách khí cắt đứt lời nói của Vân Tố: "Vân Tố cô nương, mặc dù Cổ tiền bối chưa từng nói tới chuyện của mình, nhưng ta sống bên cạnh hắn ba mươi năm, hắn là người thế nào ta hiểu rất rõ ràng... Có lẽ hắn đã làm sai, có lẽ hắn có nỗi khổ tâm, nhưng ta tuyệt đối không tin hắn là một người vong ân phụ nghĩa, tuyệt tình quả tính. Mà ngươi thì sao? Ngươi đã từng nghĩ cho hắn hay chưa? Ngươi có chân chính hiểu rõ hắn hay không?"

"..."

Vẻ mặt Vân Tố lạnh như băng, phảng phất bị chuyện gì kích thích: "Ngươi thật không sợ ta giết ngươi sao, hay ngươi cho rằng ta không còn tu vi, không giết được ngươi..."

"Ha ha, đường đường là Đại La Kim Tiên, nếu muốn giết một tiên nô nho nhỏ như ta, tự nhiên có vô số thủ đoạn... Ta chỉ muốn nói cho Vân Tố cô nương biết, bất luận hạnh phúc nào, đều không phải tùy tùy tiện tiện đều có thể đạt được, cho nên chúng ta phải quý trọng mỗi cơ hội đạt được hạnh phúc, quý trọng mỗi một một phần hạnh phúc nho nhỏ."

Bạch Mộc Trần không hề có biểu hiện sợ hãi vì bị uy hiếp, tự mình cảm khái nói.

"..."

Vân Tố trầm mặc không nói, tâm tư chập chùng bất định.

Đang lúc ấy, một mùi thơm xông vào mũi, Vân Tố theo mùi thơm nhìn lại, hẳn là từ cá chép mà Bạch Mộc Trần đang nướng.

"Đây là cái gì?"

"Ách!"

Nghe thấy Vân Tố hỏi thăm, Bạch Mộc Trần thoải mái cười cười, ra vẻ đắc ý nói: "Vân Tố cô nương còn không biết, đây chính là cá nướng, là một dạng thức ăn ngon ở Hạ giới thế tục, ban đầu vì học lỏm, tại hạ chính là ở bên cạnh sư phụ chuyên nướng cá mấy tháng liền, đáng tiếc tới Tiên Giới không có đầy đủ gia vị và hương liệu... Cũng may thời gian trước ta mới nhờ Văn Dương chấp sự hỗ trợ, kiếm được chút ít hương liệu thay thế, thật tình nói đến, Vân Tố cô nương chính là vị thực khách đầu tiên của tại hạ..."

Vừa nói, Bạch Mộc Trần đem gia vị đã pha chế phết đều ở trên cá nướng, nhất thời mùi thơm phiêu dật, làm cho người ta thèm thuồng không dứt.

"Ngươi... Ngươi còn có thể chuẩn bị những chuyện này! ?"

Vân Tố lộ ra bộ dạng khó có thể tin, hiển nhiên là bị cử động của Bạch Mộc Trần làm cho giật mình, hiện tại nàng cực độ hoài nghi đối phương không phải người tu tiên. Người tu tiên chính nhi bát kinh, người nào lại đi nấu nướng? Ít nhất Vân Tố chưa từng thấy trong "Phi Thăng Điện" có người học chuyện này, chuyện này gọi là vô công rồi nghề có được hay không.

"Tu tiên mặc dù không ăn uống như thế tục, nhưng thỉnh thoảng thỏa mãn khẩu vị một chút cũng không phải việc gì sai trái... Vân Tố cô nương nếm thử xem mùi vị như thế nào, tin tưởng mùi vị này tuyệt sẽ không để cho ngươi thất vọng ."

"..."

Thấy Vân Tố không phản ứng gì, Bạch Mộc Trần nhẹ nhẹ cười cười: "Làm sao, đường đường là Kim Tiên còn sợ ta hạ độc hay sao ?"

"..."

Vân Tố lạnh lùng liếc Bạch Mộc Trần một cái, sau đó nhận lấy cá nướng nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi, rất thơm ...

"Ách!"

Tiếp theo, Vân Tố khẽ cắn một cái, thịt non trơn mịn, có chút vị cay trong miệng, hết lần này tới lần khác hương vị tràn đầy, thấm vào đầu lưỡi, làm cho người ta không nhịn được mà nuốt xuống. Cảm giác như vậy, còn ngon hơn so với tiên trân, trong mát hơn so với linh quả, giống như rất nhiều mùi vị kết hợp với nhau, vừa phong phú vừa pha trộn với nhau. Vân Tố thề, chính mình chưa bao giờ nghĩ tới trên thế gian còn có mỹ vị như thế.

"Mùi vị như thế nào?"

"Còn... Tốt sao."

Vân Tố chỉ đáp một tiếng, sau đó đem cá nướng ăn hết. Mặc dù không tỏ vẻ gì, nhưng hai bên lông mày của nàng giãn ra đã nói rõ hết thảy.

"Ha ha."

Bạch Mộc Trần thấy thế cũng không nói ra, chẳng qua chỉ thiện ý cười cười, cũng bắt đầu ăn.

...

Nhìn bộ dạng Bạch Mộc Trần thư giãn thích ý, Vân Tố không khỏi mở miệng: "Ngươi thật sự không giống Tán Tiên bình thường."

"Vân Tố cô nương nói sai rồi, ta chính là một Tán Tiên bình thường ..."

Bạch Mộc Trần lắc đầu nói: "Đồng dạng yếu đuối, giống như trước thân phận hèn mọn , giống như trước vẫn đang đau khổ giãy dụa... Chỉ bất quá, ta có lý tưởng của mình, ta chưa từng tuyệt vọng đối với tương lai, ta biết ý nghĩa tồn tại của mình, ta hi vọng có thể sống vui vẻ, ta hi vọng người bên cạnh ta vui vẻ... Cho nên, ta sẽ vì ý nghĩ đó mà tiếp tục cố gắng. Nếu như có thể, ta còn hi vọng tự do, tự do chân chính, cực vu ngã, cực vu tâm..."

Dừng một chút, Bạch Mộc Trần tay trái vuốt ve lồng ngực, ngẩng đầu nhìn lên tinh không vô tận: " Theo đuổi lực lượng, để cho ta không bị ngoại lực trói buộc, buông thả tâm linh, để cho ta có can đảm đối mặt với hết thảy trắc trở, bất khuất không phục, tự do tự tại... Ta hi vọng, dưới trời sao, chúng sanh mịt mờ, đều có thể tự do ."

Thật khí phách! Tâm cảnh thật cường đại!

Cái này... Chính là ý chí nam nhi sao?

Vân Tố cơ hồ tâm thần thất thủ, cảm nhận được ý chí cùng tín niệm cường đại của Bạch Mộc Trần, tựa hồ ngay cả tinh thần cũng hơi rung động. Điểm này cùng tu vi cảnh giới không có nửa điểm quan hệ, mà hoàn toàn là tâm tính cùng cảm ngộ của một người đối với nhân sinh .

...

Vân Tố cúi đầu trầm mặc, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Không lâu lắm Bạch Mộc Trần lại tiếp tục nướng cá, hai người tất nhiên vui vẻ ăn uống không khách khí.

"Được rồi, cũng đã ăn xong rồi, hiện tại Bạch đạo hữu có thể nói được rồi, ngươi cố ý tìm ta, là muốn nói chuyện gì?"

Vân Tố ăn uống xong xuôi, vẻ mặt lại đạm mạc như cũ, chẳng qua cũng không lạnh lùng như lúc ban đầu.

Nói đến chánh sự, Bạch Mộc Trần thu liễm nụ cười nói: "Nam Môn thị tộc đã đi vào quỹ đạo, nơi này đã không cần ta làm gì nữa, cho nên ta tính toán qua một thời gian ngắn nữa sẽ rời đi."

"Rời đi? Ngươi muốn đi sao?"

"Phải."

Bạch Mộc Trần thận trọng gật đầu nói: "Ta có một cừu nhân, hắn là đệ tử của Thái Nhất Tiên Tông, hơn nữa địa vị rất cao... Ta ở lại Nam Môn thị tộc, sẽ mang đến vô tận phiền toái cho nơi đây. Dĩ nhiên, ta vốn cũng nghĩ đến việc đi tới bên ngoài, lịch lãm một phen, ta cần phải làm cho mình cường đại nhanh hơn... Dù sao, cừu nhân của ta ở Hạ giới chính là thiên chi kiêu tử, nhất phương cự phách, nếu không dựa vào ngoại lực, sẽ rất khó để đuổi kịp hắn, chứ đừng nói tới việc báo thù."

"Ngươi nói, cừu nhân của ngươi là đệ tử của Thái Nhất Tiên Tông?"

"Phải."

"Địa vị còn rất cao?"

"Phải."

Nhận được câu trả lời khẳng định của Bạch Mộc Trần , Vân Tố im lặng thật lâu, hiện tại nàng đã hiểu, vì sao đối phương cố gắng như thế, cũng khó trách đối phương không tiếc tất cả để trợ giúp Nam Môn thị tộc.

Tình huống của Thái Nhất Tiên Tông, Vân Tố ở trên thượng giới cũng đã nghe qua, không hề đơn giản giống như bề ngoài, bởi vì ... Thái Nhất Tiên Tông vốn từ thượng giới truyền thừa xuống, nghe nói còn có cả Kim Tiên trấn giữ, thế lực có thể nói thâm căn cố đế.

"Vân Tố cô nương..."

Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: "Sau khi tại hạ rời đi, hi vọng vân Tố cô nương có thể thay tại hạ, chăm sóc cho Ôn phu nhân cùng Ức Khổ tiểu thư các nàng."

"Tốt, ta đồng ý."

Lần này, Vân Tố đáp ứng không hề do dự, thứ nhất hai mẹ con Ôn Nhã có ân với nàng, thứ hai chính mình hiện tại còn không khôi phục, cần một địa phương thanh tịnh để tu dưỡng, nếu không có chỗ nào để đi, còn không bằng lưu lại nới đây, ít nhất... nàng không ghét nơi này.

Đối với câu trả lời của Vân Tố , Bạch Mộc Trần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cho nên khẽ mỉm cười.

...

Đem mọi chuyện nói xong, trong lòng Bạch Mộc Trần dễ dàng hơn bội phần.

Đang lúc hắn chuẩn bị đứng dậy rời đi, Vân Tố đột nhiên gọi lại: "Ngươi, thật muốn biết... tung tích người này?"

"Ách? !"

Bạch Mộc Trần đầu tiên khẽ sửng sốt, nhưng ngay sau đó tinh thần đại chấn: "Vân Tố cô nương có thể nói ra, tại hạ vô cùng cảm kích!"

"Hắn, ở chỗ này!"

"Xuy!"

Vân Tố mi tâm tiên ấn sáng ngời, từ đó bay ra một vật rơi vào trong tay, chính là một ngọc trụ màu đen.

Ngọc trụ màu đen chỉ cỡ lòng bàn tay lớn nhỏ, trên đó khắc vô số thần bí văn ấn, trong đó tử khí tràn ngập, một thân ảnh nhỏ bé lúc sáng lúc tối, phảng phất tùy thời có thể biến mất. Mà tại tầng bên ngọc trụ , hiện lên ba cái ấn ký tử kim sắc, nhìn qua thâm ảo thần bí.

"Đây là... Cổ tiền bối? !"

Bạch Mộc Trần ánh mắt ngưng tụ, trầm giọng nói: "Vân Tố cô nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vân Tố tựa hồ không muốn nhiều lời, chẳng qua thản nhiên nói: "Ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra, cũng không biết hắc ngọc này là thứ gì... Hắn chẳng qua chỉ đem nó giao cho ta, bảo ta nhất định phải đem nó luyện hóa, sau đó... Sau đó hắn hủy đi thân thể, đem thần hồn rót vào bên trong hắc ngọc."

"Ngươi... Ngươi muốn nói? Cổ tiền bối đem thần hồn của mình rót vào hắc ngọc, để cho ngươi đem nó luyện hóa?"

"Phải."

"Ngươi..."

Bạch Mộc Trần thanh âm có chút run rẩy, trong mắt lộ ra bi thiết nồng đậm: "Vậy... Vân Tố cô nương, vì sao không đem hắc ngọc này luyện hóa?"

"Ta... Ta không biết."

Vân Tố kinh ngạc thất thần, trong lòng có dự cảm xấu.

"Ngươi có biết, thời Thượng Cổ, có một loại luyện khí chi pháp, tên là... hồn tế."

Bạch Mộc Trần nhìn qua Vân Tố thật sâu, cổ họng khô khốc nói: "Lấy sinh hồn lực, tế luyện thiên địa chi bảo... Hiện tại, Vân Tố cô nương đã biết dụng ý của Cổ tiền bối sao? Ha ha, hồn tế... Cổ tiền bối, ngươi vì sao phải khổ như vậy..."

"Không... không ..."

Vân Tố trong đầu chấn động ầm ầm, nhất thời tâm thần thất thủ, thân thể lảo đảo như muốn ngã.

Bạch Mộc Trần thấy vậy vội vàng bước lên phía trước đỡ lấy nàng, đồng thời thuận tay nhận lấy hắc ngọc.

"Đây là..."

Hắc ngọc ở trong tay lạnh như băng, Bạch Mộc Trần nhìn kỹ, ba cái thần bí ấn ký phía trên, chính là Thượng Cổ "tiên triện văn", tên là "Vạn Linh Bảng" .

"Ông!"

Mà đang lúc Bạch Mộc Trần chạm đến "Vạn Linh Bảng" một khắc kia, khối thần bí ngọc phiến sâu trong thức hải của Bạch Mộc Trần lại xuất hiện lần nữa.

Nồng đậm tử khí theo cánh tay của Bạch Mộc Trần chui vào trong thân thể, hội tụ ở thiên linh, cuối cùng bị ngọc phiến nhanh chóng cắn nuốt.

...

Cả quá trình kéo dài không tới mười tức, một đạo hiểu ra hiện lên trong lòng Bạch Mộc Trần.

"Chuyện gì xảy ra! ?"

Vân Tố cũng bị dị tượng đánh thức, nhưng còn chưa chờ nàng kịp phục hồi tinh thần, liền thấy ngọc trụ màu đen trong tay Bạch Mộc Trần hóa thành thuần trắng, trong đó tinh thần điểm điểm , quang hoa lưu chuyển, mà thân ảnh Cổ Thiên Hành liền bị màu trắng bao phủ.

...

Cùng lúc đó, trên chín tầng trời, tinh thần ngoại vực, hư không vặn vẹo , giáng xuống thanh khí nhè nhẹ.

Một cỗ uy thế huy hoàng, tràn ngập cả Tiên Giới.

...

————————————

【 bản cuốn kết thúc, chưa xong còn tiếp. 】

【 Tử Mộc: "Vạn Linh Bảng" là một kiện đồ vật trọng yếu phi thường trong quyển sách, cho nên bản cuốn coi đây là kết thúc, coi đây là bắt đầu, quyển sau chủ yếu viết lão Bạch trưởng thành , hi vọng sẽ không để cho mọi người thất vọng... Ách, thật ra thì Tử Mộc đã từng để cho mọi người thất vọng sao, ha ha. 】

Bạn đang đọc Tiên Ấn của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi test
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.