Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn thì tự mình đoạt a!!

Phiên bản Dịch · 1631 chữ

Vu Hoan đang ngồi xốm trước mặt nàng, ngón tay trắng nõn nhiễm lên một tầng huyết hồng, giữa hai hàng lông mày đều lộ vẻ ghét bỏ, động tác lại rất thành thục, bôi thuốc, băng bó, tựa như đã làm qua vô số lần.

Những thuốc kia đều là thảo dược bình thường, cũng không có được luyện chế qua, thê nhưng vừa đắp lên vết thương, cô liền cảm giác đau đớn đang từ từ biến mất, từng trận ấm áp lan tràn trong cơ thể nàng.

"Đều tại ngươi, nếu không phải vì ngươi, lão tử làm sao lại phải giúp cô ta bôi thuốc, lần sau thêm chút tâm, nhắm chuẩn chút đâm vào, đâm chết coi như xong, này không chết không phải là gây phiền phức cho ta sao?"

Vu Hoan một bên băng bó cho Phong Khuynh Dao một bên trách mắng Thiên Khuyết kiếm.

Phong Khuynh Dao:"..."

Phong Khuynh Dao khóe miệng co rút, đầu óc của cô nương này có phải là không được bình thường?

Cùng thanh kiếm nói chuyện coi như xong, lại ngại phiền phức muốn đem người giết chết?

Thuốc tốt, Vu Hoan nhìn máu tươi dính đầy tay, trên thân một trận khó chịu, trước ánh mắt kinh hãi của Phong Khuynh Dao, như một làn gió biến mất tiêu...

Đợi nàng xuất hiện lại, tay không những rửa sạch, mà cả y phục trên thân cũng đều ướt sũng, rõ ràng đã tắm qua.

Phong Khuynh Dao: "..."

Phong Khuynh Dao cả người đều đang ngổn ngang, cô nương này là ghét bỏ cô đên mức nào???

"Ngươi tên là gì? Bị người đâm thành dạng này cũng không chết, vận khí thật tốt, dĩ nhiên gặp được ta chính là vận khí lớn nhất, may mắn là thanh kiếm đâm vào cánh tay của ngươi, ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn nó đi!"

Phong Khuynh Dao:"..."

Thiên Khuynh kiếm phối hợp run lên, nhưng nó lại nghĩ, lần sau nhất định phải đem người đâm chết, chủ nhân của nó hiện tại thật đáng sợ...

Phong Khuynh Dao tự nhận bản thân bình thường không chế rất tốt, thế nhưng vì cái gì mà hiện tại cô lại có cái loại xúc động muốn đánh chết cô?

Nụ cười cứng ngắc, thanh âm khàn khàn nói:"Ta tên Phong Khuynh Dao, đa ta cô nương... đa ta kiếm huynh."

Cho dù như thế nào, cô nương này cũng đã cứu mình một mạng.

Vu Hoan không quan tâm nhún vai, dùng chân đá đá đống lửa, đem ánh mắt hướng về khu rừng tối tăm trước mặt.

Phong Khuynh Dao cũng không dám nói nhiều, cô thật rất sợ cô nương này một lời không hợp liền đem người chém chết tại vùng hoang dã.

Đợi đến khi hừng đông, sự lo lắng dưới đáy lòng của Phong Khuynh Dao mới thả xuống, vết thương bênh hông so với tưởng tượng của cô tốt hơn rất nhiều.

Thảo dược kia cũng không biết là cái gì, so với đan dược bình thường hiệu quả còn tốt hơn.

"Cô nương, đa ta ơn cứu mạng, ta vẫn còn chuyện quan trọng nếu cô nương có việc cần giúp đỡ có thể đến Phong Tuyết thành tới Phong Gia tìm ta." Phong Khuynh Dao vịn vào thân cây để đứng vững, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.

Vu Hoan đứng trước đống lửa đã tàn, từng làn khói xanh vòng quanh cô, che lại sắc mặt của cô.

"A, tốt." Vu Hoan nửa ngày mới thốt ra hai chữ.

Phong Khuynh Dao chần chừ nhìn cô một lát, cuối cùng chậm rãi bước đi.

Cho đến khi thân ảnh của nàng biến mất, Vu Hoan mới xoay người, một bộ dáng buồn ngủ, mê mang nhìn đế chỗ đã không còn người nữa.

"Ong..."Thiên Khuynh kiếm bay đến trước mặt Vu Hoan, thân kiếm lắc lắc thể hiện sự tồn tại.

Vu Hoan tâm tình tốt không có hất nó mà trực tiếp ném nó ra ngoài, lộn vài vòng trên không trung, rơi vào bên trong đống đá.

Thiên Khuynh kiếm tức giận, nó thế nhưng là Thiên Khuynh kiếm được người khác mơ ước!!

Vì cái lông mà chủ nhân của nó lại không yêu thương nó!!

"Cô muốn đi đâu??" Vu Hoan nhìn lướt qua dòng chữ xuất hiện trong không khí. nhấc chân hướng về phía Phong Khuynh Dao vừa rời đi.

Dòng chữ lớn cũng không buông tha theo cô, ánh mắt cô tới đâu nó liền bay tới chỗ đó.

Vu Hoan tức giận, không thể không dùng tay đánh vào mấy chữ lớn kia" Ngươi xong chưa hả, lão tử còn có thể đi đâu, lão tử là đang đi tìm Thần khí cho ngươi!!"

"Ngươi làm sao biết trên người nàng ta có Thần khí?"

"Lão tử chính là biết, ngươi không phục thì tự mình đi tìm đi!!" Vu Hoan gào thét xong liền đi.

Cô làm sao biết Thần khí ở đâu, chẳng qua chỉ thuận miệng bịa chuyện.

Ỷ vào thực lực mạnh à, đừng để cô tìm thấy Thần khí, tìm thấy rồi cô nhất định hủy đi cho hả giận.

Dung Chiêu kỳ thật có chút lúng túng, hắn chỉ là muốn hỏi một chút...

Không nghĩ tới Vu Hoan lại đột nhiên tức giận.

Nếu không phải biết nữ nhân này là một dạng tính tình như vậy, nói tức giận thì liền tức giận, thì hắn liền cho rằng bản thân đã làm việc gì đại ác.

"Đừng để cô ta chạy thoát, bắt lấy cô ta."

"Ở bên kia, nhanh, nhanh ngăn cô ta lại."

Vu Hoan luôn cúi đầu mà đi, đi đến chỗ nào cô hoàn toàn không biết, ai biết vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Phong Khuynh Dao lao đảo nghiêng ngã hướng về phía mình chạy tới, trên tay còn cầm một góc cây hiện lên ánh sáng tím của thực vật.

Con ngươi Vu Hoan có chút nheo lại, cái đồ chơi kia trên đại lục này vẫn còn tồn tại???

"Ta cần cái kia."

Vu Hoan:"..."

Vu Hoan xốc mí mắt, ngươi cần thì tự thân đoạt đi a, liên quan rắm gì cô !!

"Ta cần cái kia." Giọng Dung Chiêu đột nhiên vang lên bên tai cô, dọa cô một trận.

Vu Hoan mặt mày khẽ cong, cười tủm tỉm trả lời:"Ta lại không cần."

"Cô nương, chạy mau." Lời Vu Hoan vừa dứt, Phong Khuynh Dao đã đến trước mặt cô, lôi kéo cô chạy.

Vu Hoan bất động, ánh mắt nhìn bốn phía một vòng, cái này mẹ nó nhiều đường như vậy, ngươi chạy tới đường khác không được nhất định phải là đi đường này???

Đây tuyệt đối là có dụng ý!!

Phong Khuynh Dao sắc mặt tái nhợt, trên mặt toàn là mồ hôi, vết thương bên hông vốn gần như đã khỏi, lúc này lại bắt đầu chảy máu.

"Bao vây."

"Lão đạo, có một nữ nhân."

Người nói là một nam nhân, tuổi tác không lớn lắm bất quá lớn là bốn mươi mấy tuổi, trên mặt đều là hung thần ác sát, thực lực không thấp.

Trên đại lục tu luyện linh lực, từ nhục thể, luyện hồn,nhân linh, địa huyền, thiên tôn, chuẩn thánh, bán thánh, đến Thánh chủ.

Thiên phú của con người tới địa huyền liền xem như cuối cùng, thế nhưng những người này đều là Đại huyền trung cấp hoặc cao hơn, đủ để chứng minh thân phận không bình thường.

Phong Khuynh Dao thở hổn hển, nhìn đám người đã đem các nàng vây lại, đem vật trong tay giữ càng chặt.

"Cô nương, thật có lỗi, làm liên lụy đến ngươi rồi." Thanh âm Phong Khuynh Dao tràn đầy sự áy náy.

Kỳ thật vừa rồi, cô hoàn toàn không cần chạy về phía này, cũng không biết vì sao cô cảm thấy nữ nhân này có thể lại cứu cô thêm một mạng, cho nên mới sửa lại phương hướng,

Cô không sợ chết, chỉ là bây giờ cô không thể chết...

"Nói xin lỗi thì có ích lợi gì?" Vu Hoan ngữ khí lạnh như băng khiến cho nét mặt áy náy vừa rồi của Phong Khuynh Dao đông cứng lại.

Người ta vốn là đã cứu mình một mạng, lúc này cô lại bị mình làm liên lụy, đổi lại người khác thì cũng sẽ đều tức giận...

"Tôi biết cô nương tức giận, nhưng nếu như.."

"Ta không có hứng thú cứu ngươi." Vu Hoan cắt ngang lời nói của Phong Khuynh Dao, cô hiện tại còn khó bảo toàn, nào có rảnh quản vào việc của người khác.

ĐemThiên Khuynh kiếm cắm bên cạnh cô, cầm trong tay ước lượng một chút, những người kia đều cho rằng Vu Hoan muốn động thủ, bầu không khí lập tức khẩn trương.

Vu Hoan bĩu bĩu môi, cô cũng không phải là loại người bạo lực như vậy.

Thân hình thoáng rung nhẹ, trong vòng vây liên không thấy thân ảnh của Vu Hoan.

"Ân oán của các người không liên quan gì đến ta, tốt nhất đừng đụng vào ta, nếu không..." Vu Hoan đứng sau lưng bọn họ, đáy mắt lóe lên một tia lệ khí, cô cũng không phải hạng người lương thiện gì.

Những người nghe kia được thanh âm, đồng thời quay lại nhìn, trên mặt mọi người đều là một mảnh mơ màng, trước sau bất quá một cái hô hấp, nữ nhân này làm thế nào thoát ly khỏi vòng vây??

Không có ai nhìn thấy, cũng không có ai biết cô làm thế nào.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.