Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi lại run thì cô ta liền chết

1713 chữ

Thiên Khuyết kiếm cho dù không có kiếm linh, thực lực của bản thân cũng vô cùng cường đại, Vu Hoan không hề rót thêm linh lực, cứ thế chém qua, Sở Vân Cẩm vân cảm nhận được một cỗ lực lượng đáng sợ như cũ.

Thân thể phản ứng nhanh hơn so với đầu óc, đợi nàng phản ứng lại, cô đã đứng ở đằng xa, mà Đông Phương Cảnh đã bị cô quên đi.

"Cảnh." Sở Vân Cẩm trong lòng khẽ động, hét lớn một tiếng, lại phi thân phóng tới Đông Phương Cảnh.

Vu Hoan nhắm chuẩn thời cơ, trong tay ngưng tụ linh lực đánh về phía Sở Cẩm Vân, chặn giữa hai người.

Sở Vân Cẩm vì tự vệ, cần rút về phía sau.

Cô khẽ động, Thiên Khuyết kiếm trực tiếp đâm vào ngực của Đông Phương Cảnh.

Đông Phương Cảnh trừng lớn mắt, chậm rãi cúi đầu nhìn thanh kiếm cắm vào ngực, một cỗ đau đớn từ ngực lan tràn ra.

Đây là chuyện gì??

"Cảnh, huynh thế nào rồi??" Sở Vân Cẩm bổ nhào về phía trước mặt của Đông Phương Cảnh, luống cuống tay chân tiếp được hắn.

Vu Hoan đem Thiên Khuyết kiếm triệu hồi về, thấy trên thân nó vẫn còn vết máu, liền ghét bỏ đem nó hất ra.

"Cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái?" Vu Hoan đứng cách vài mét, Đông Phương Cảnh chính là muốn giết Bạch Lý Vu Hoan như thế.

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi..." Sở Vân Cẩm tức giận mắng vài câu, thế nhưng nghĩ tới Đông Phương Cảnh đang ở bên cạnh, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, chỉ lãnh đạm nói câu,"Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Thật sợ nha".Vu Hoan một mặt khinh bạc nhìn Sở Vân Cẩm, dư quang quét đến Thiên Khuyết kiếm muốn nhích lại gần, con ngươi lập tức sáng ra:"Không bằng hiện tại giết chết các ngươi, chấm dứt hậu hoạn."

Kết cục của thân thể này cũng không quá tốt, tại thời điểm mở đầu liền đem kịch bản thay đổi, kêt cục không phải là sẽ thay đổi sao?

Cô thật sự là quá cơ trí, càng ngày càng thích mình a!!

Nhưng mà Vu Hoan quên mất, nữ chủ vĩnh viễn bất tử, cái này là chân lý.

Cô còn chưa động thủ, Sở Vân Cẩm đột nhiên không thấy, ngay cả Đông Phương Cảnh cũng không thấy.

Vu Hoan:”…”

Vu Hoan khóe miệng co quắp mấy cái, trong đầu hiện lên mấy tin tức, một hồi lâu trên mặt mới bình tĩnh trở lại.

Móa!! Có hack đúng là không tầm thường nha!!

Bực bội, đi lòng vòng tại chỗ, xác định bản thân nghĩ không ra biện pháp đem Sở Vân Cẩm cùng Đông Phương Cảnh từ trong không gian của Linh Lung kiếm đém ra xử lý, cô mới hơi không tự nguyện rời đi.

Thiên Khuyết kiếm bị ghét bỏ lung la lung lay đi theo phía sau cô.

"Ngươi vì sao lại buông tha cô ta? Vu Hoan nhìn dòng chữ trước mặt.

Thoáng nhìn qua, nhếch môi không lên tiếng.

Dòng chữ kia liền đậm lên không ít, mắt Vu Hoan có thể đụng vào những dòng chữ lắc lư.

Vu Hoan bị dòng chữ kia là cho mất kiên nhẫn, dẫm chân tức giận nói:"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta buông tha cô ta? Cô ta có không gian, ta có cách gì chứ?"

"Ngươi có thể."

Vu Hoan đột nhiên cười lạnh, hoàn toàn không áp chế cơn giận dữ," Ngươi mẹ nó đem tu vi của ta áp chế, ngươi là muốn ta tay không phá không gian sao? Cảm ơn ngươi đã coi trọng ta!"

Bên trong Thiên Khuyết kiếm, Dung Chiêu chắp tay đứng đấy, không gian tối tăm mù mịt, gió bạo càn quấy nhưng hắn đứng ở nơi đó ngay cả góc áo đều không có nhúc nhích chút nào.

Dung Chiêu cứ cảm giác lời nói của Vu Hoan có chút không đúng, thế nhưng chỗ nào không đúng hắn lại không thể nói ra được.

Thật chẵng lẽ là vì năng lực của cô đã bị áp chế rồi??

Vu Hoan nhìn trong không khí không xuất hiện chữ nữa, trên mặt liền khôi phục vẻ tươi cười, như xuân về hoa nở.

Trước sau tương phản quá lơn, dọa đến Thiên Khuyết kiếm lập tức rớt từ trên không trung xuống...

Phập!!!

Âm thanh cắt vào da thịt.

Thiên Khuyết kiếm:"...'

Vu Hoan: "..."

Thiên Khuyết kiếm run rẩy lợi hại, nó dường như đã cắm vào cái gì ghê gớm....

Vu Hoan quay đầu nhìn về phía Thiên Khuyết kiếm đang run rẩy có chút lợi hại, ánh mắt chậm rãi dời xuống đống cỏ.

"Ngươi lại run,cô ta liền phải chết" Vu Hoan bỉu bỉu cái cằm, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.

Thiên Khuyết kiếm liền không dám động nữa, nó thực sự đã cắm vào cái gì khủng khiếp, thế giới nhân loại thật đáng sợ.

Vu Hoan đưa đầu hướng về phía bụi cỏ thăm dò một chút, Thiên Khuyết kiếm chỉ là cắm vào tay của người kia, nhiều lắm là bị thương ngoài da, cũng không nghiêm trọng lắm.

Người kia nằm trong bụi cỏ, Vu Hoan cũng không nhìn rõ diện mạo, chỉ là từ phục sức với dáng người thì có thể đoán được là nữ.

Bị Thiên Khuyết kiếm chém xuống, không biết có phải tỉnh không, toàn bộ cơ thể đều cuộn rút lại.

Vu Hoan đưa tay rút Thiên Khuyết kiếm ra, thành công nghe được một trận hít thở.

Sau đó lại hoàn toàn tĩnh mịch, đoán chừng là lại ngất rồi.

Buổi tối ở núi rừng, gió lạnh từng cơn, tiếng gầm gừ của các loại linh thú đan xen vào nhau, khiến đêm tối thêm phần cô tịch.

Bóng người màu đỏ tươi ngồi dựa vào gốc cây, dưới chân là thanh trường kiếm bình thường đang run rẩy kịch liệt dường như muốn thoát khỏi trói buộc.

Bên cạnh là đống lửa sắp tàn, bị gió thổi lệch sang một bên, độ nóng một chút cũng đều không có.

Phong Khuynh Dao lúc tỉnh lại liền thấy một cảnh như thế.

Thích ứng một lát, cô mới nhìn rõ, tướng mạo của bóng người màu đỏ.

Dung mạo không thể nói là tuyệt sắc, nhưng là loại đẹp kinh diễm, cô cũng không nói rõ cảm giac kia.

Giống như vật kia rõ ràng giản dị, không có gì đặc sắc, thê nhưng chính là khiến cho người ta không thể rời mắt, đáy lòng rung động, rất kinh diễm.

"Này nha, ngươi tỉnh rồi." Vu Hoan giẫm lên Thiên Khuyết kiếm, vẫn là thần sắc kinh diễm như cũ, cơn ngươi dưới ánh lửa nổi bật rực rỡ, nhưng Phong Khuynh Dao nhìn vào trong lại không thấy nửa điểm nhiệt độ

Tựa như trong mắt cô chỉ là một vật phẩm, không có một chút giá trị.

Vu Hoan đem Thiên Khuyết kiếm nhặt lên, cắm tới cành cây bên cạnh, lúc này mới hai ba bước bước tới chỗ Phong Khuynh Dao, trên cao nhìn chằm chằm vào bụng của nàng.

"Máu vẫn còn chảy, quần áo đều dơ rồi, ngươi phải thay y phục?" Vu Hoan nhìn y phục bị máu tươi nhiễm đỏ, ghét bỏ nhíu mày.

Lúc trước Phong Khuynh Dao chỉ chuyên chú nhìn Vu Hoan, lúc này lại bị Vu Hoan nhắc nhở như vậy, liền cảm nhận một trận đau đớn.

Bên hông đang tuôn ra từng luồng nhiệt, mùi máu tanh tràn ngậm trong không khí.

Phong Khuynh Dao, đè lại miệng vết thương, đáy lòng đã đem sự kinh diễm vừa rồi ép xuống, cô nương này cũng không biết băng bó lại cho nàng sao?

"Cô nương..." Phong Khuynh Dao nhịn đau lên tiếng, "Ngươi có thể băng bó giúp ta có được không?"

Cô hiện tại chỉ động một cái cũng cảm giác toàn thân như đang bị người dùng dao cắt, một chút khí lực cũng đều không có.

Vu Hoan hạ mắt, chậm rãi ngồi xuống, Phong Khuynh Dao cho là cô là muốn giúp mình băng bó vết thương, trong mắt hiện đầy sự cảm kích.

Hiển nhiên là cô quá ngây thơ rồi.

Vu Hoan hai tay chống lấy mặt, cặp mắt to trừng lớn, một bộ dạng thuần khiết,"Trên người ngươi bẩn như vậy, ta lại có bệnh sạch sẽ, cho nên không muốn băng bó cho ngươi."

Phong Khuynh Dao: "..."

Phong Khuynh dao xém chút một hơi cũng không đi lên được, cô nương này là quân địch phái tới à?

Nhất định là như vậy.

Cô cắn răng, vận chút khí lực mới có thể xé một đầu của làn váy còn sạch, dùng sức chín trâu hai hổ để quấn trên vết thương.

Thế nhưng máu tươi vẫn ngăn không được, rất nhanh liền đem miếng vải kia thấm ướt.

Phong Khuynh Dao sắc mặt trắng bệch, trong con ngươi lóe lên sự không cam lòng cùng kinh hoảng, cô thật sự sẽ phải chết ư??

Nguyên Thanh...

"Ngươi?" Phong Khuynh Dao bỗng nhiên cảm nhận bên hông mát lạnh, ngẩng đầu liền thấy cô nương vừa rồi còn ngồi xổm trước mặt mình lúc này đang giơ thanh trường kiếm, mũi kiếm đang chống đỡ bên hông nàng.

Quả nhiên là quân địch phái tới mà...

Đáy lòng Phong Khuynh Dao tựa như bị người thả một khối hàn băng xuống, đôi mắt chậm rãi khép lại, cô không còn sức lực để phản kháng, lần này cô thật sự phải chết rồi, đáng tiếc không thể gặp lại Nguyên Thanh lần cuối.

Vu Hoan một mặt ghét bỏ dùng kiếm cắt đứt vãi, dùng lực đạo không lớn nhưng Phong Khuynh Dao lại cảm thấy eo đều sắp không phải của mình nửa rồi.

Nàng là muốn tra tấn cô??

Cảm giác lạnh lẽo bỗng nhiên biến mất, ngay sau đó là một trận ấm áp, Phong Khuynh Dao có chút không thể tin mở mắt.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.