Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dung Chiêu ngươi chưa uống thuốc a

Phiên bản Dịch · 1565 chữ

Bên ngoài truyền tới tiếng huyên náo, Vu Hoan mới chậm rãi từ trên giường bước xuống.

Cô đánh giá bốn phía, Dung Chiêu không có, chỉ có Linh La đang ngồi ở bàn bên cạnh, mặt chống lấy cằm không biết là đang nghĩ cái gì.

"Loly, Dung Chiêu đâu?" Vu Hoan từ trên giường bước xuống, lên tiếng hỏi thăm.

Linh La quay đầu trừng mắt nhìn Vu Hoan. Rõ ràng uốn nắn, "Đã nói ta không phải loly, ta tên Linh La!"

Vu Hoan khoát tay, "Tùy tiện, Dung Chiêu đâu?"

"Không biết, lúc ta đi vào không nhìn thấy hắn." Linh La quệt miệng nói nhỏ, "Ngủ như heo, cũng không sợ ta giết ngươi."

Vu Hoan tiến lên ôm lấy cổ Linh La, nhếch miệng âm trầm nói, "Ngươi có thể thử một chút."

Linh La rùng mình một cái, dư quang quét đến Thiên Khuynh kiêm còn đang ẩn thân ở trên giường, Đáy lòng bất đăc dĩ, nữ nhân này thật là có chỗ dựa nên không sợ a!

Đáy lòng Vu Hoan cảm ứng một chút, phát hiện vị trí của Dung Chiêu ở một chỗ cũng không xa, thế nhưng vẫn đang chậm rãi chuyển động.

"Ngươi đi đâu?" Vu Hoan trong đầu gọi Dung Chiêu.

Bên kia nửa ngày cũng không có trả lời, thời điểm Vu Hoan chuẩn bị đi tìm hắn, thanh âm Dung Chiêu lãnh đạm vang lên: "Ta đang ở gần Diệp gia, cô qua đây đi."

Sao?

Vu Hoan sửng sốt một chút, nam nhân này làm sao lại chạy đến Diệp gia rồi?

Ngủ một giấc, liền phát sinh chuyện gì ghê gớm rồi sao?

Vu Hoan vốn muốn gọi Linh La đi cùng, thế nhưng nghĩ tới cảnh tượng mà loly chết tiệt này giúp đỡ, cô quả quyết bỏ đi.

"Loly, ngươi ở nơi này đợi, ta đi tìm Dung Chiêu, rất nhanh sẽ quay lại."

Linh La đoán chừng là đối với Dung Chiêu không có hứng thú, phi thường bình tĩnh đáp ứng.

Vu Hoan lại dặn dò mấy câu, bảo cô đừng chạy loạn tìm mỳ nhân, lúc này mới ra khỏi phò trọ đi tìm Dung Chiêu.

Diệp gia chiếm diện tích rất lớn, Vu Hoan dạo một vòng, mới nhìn thấy Dung Chiêu rực rỡ gấm hoa ở nơi kia.

Hắn an tĩnh đứng ở nơi dó, ánh mắt nhẹ rủ xuống, vạt áo màu tím đong đưa trong gió, phía sau lại là vườn hoa khoe màu đua sắc.

Vu Hoan có chút ngưng thần, Dung Chiêu trước mắt cô và ngày trước tựa như không giống...

Gương mặt kia, giống như có thể phân biệt được...

"Tới đây." Vào lúc Vu Hoan xuất hiện Dung Chiêu đã phát hiện ra.

Vu Hoan vứt hình ảnh kỳ quái trong đầu, nhanh chóng đi đến bên cạnh Dung Chiêu, kỳ quái hỏi hắn, "Ngươi ở chỗ này làm gì?"

"Nơi này là nơi thủ vệ Diệp gia canh giữ lỏng lẻo nhất, đi vào thuận tiện nhất."

Sao?

Hắn đang nói cái gì, vì sao cô giống như nghe không hiểu?

"Dung Chiêu, ngươi là vẫn chưa uống thuốc?" Vu Hoan không có đầu óc quăng ra một câu.

Vẻ mặt vốn không thay đổi Dung Chiêu lúc này lại như đen đi mấy phần, hắn mới bịnh rồi mới muốn đi giúp cô.

Thân hình Dung Chiêu quay đi, trực tiếp biến mất trong không khí.

Chỉ lưu lại duy nhất Vu Hoan đang lộn xộn trong không khí.

Đúng, đây mới là Dung Chiêu, một người cao lãnh, một kiếm linh một câu không hợp liền biến mất.

Đáy lòng Vu Hoan bất an cuối cùng cũng tốt lên chút, đối mặt với Dung Chiêu trước đó, cô luôn cảm thấy rất quỷ dị, thật giày vò người...

Mà đối mặt với bộ dạng yêu dã kia của Dung Chiêu...

Vu Hoan rùng mình một cái, cô một chút cũng không muốn nghĩ tới bộ dạng đó của Dung Chiêu, hù chết quỷ!!

Bình phục lại tâm tình, Vu Hoan hướng phia tường cao nhìn một chút, đáy lòng có chút khó chịu. Ở dưới tường chuyển mấy vòng mới nhún người nhảy vào.

Nếu có thể, cô thích từ cửa lớn đánh vào.

Diệp gia có chút hỗn loạn, Vu Hoan nghênh ngang một đường đi vào, cũng không có ai đi lên ngăn cản cô.

"Thiếu gia sợ là không được, chúng ta đều phải cẩn thận hầu hạ, vạn nhất..."

"Xuỵt, lời này để gia chủ nghe được, chúng ta đều phải chết."

Vu Hoan ghé mắt nhìn hướng âm thanh đang nói, hai người ăn mặc như nha hoàn từ một đầu kia vội vã đi tới.

"Ngươi nói thiếu gia là bị ai đã thương thành cái dạng này? Diệp gia chúng ta thế nhưng là đại gia tộc trong bốn phương tám hướng dặm này, ai lại dám động đến thiếu gia của Diệp gia? Thật sự là rất to gan."

"Diệp gia rất lợi hại, thế nhưng bên ngoài còn có người càng lợi hại hơn. Vừa rồi ta ra ngoài phủ làm việc, nghe được trên đường có người ở thành Phong Tuyết bị một luồng khói đen bao phủ, người ở bên trong đều chết hết rồi." Thanh âm tiểu nha hoàn có chút run rẩy, trên mặt đều là kinh hoàng.

Một người khác cũng bị câu nói này dọa co phát sợ, "Thật hay giả?"

"Ta cũng không biết, dù sao hiện tại toàn bộ cả thành đều nói, vừa rồi gia chủ không phải cũng vội vàng bỏ đi sao? Ta tin tám chín phần là thật rồi."

"Vậy thành Từ An chúng ta...cũng sẽ không?

Hai tiểu nha đầu nhìn nhau, đột nhiên chuyển hướng, hướng một phương hướng khác đi.

Vu Hoan hip mắt nhìn phương hướng rời đi của hai tiểu nha hoàn, thiếu gia trong miệng bọn họ...không phải là Diệp Lương Thần chứ?

Thời điểm Diệp Lương Thần cũng cô tách ra, thế nhưng vẫn còn tốt...

Vu Hoan ở Diệp gia tìm một vòng, cuối cũng tìm thấy gian phòng của thiếu gia trong miệng của hai tiểu nha đầu kia?

Đoán chừng là nghe thấy tin tức phía ngoài, trước cửa chỉ có hai thủ vệ coi chừng, nhưng vẻ mặt cũng là lo lắng, tựa hồ muốn rời đi.

Vu Hoan sửa sang lại y phục, sải bước đi qua, hai tên kia vẫn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy thái độ ngạo mạng mở miệng, "Diệp thiếu gia là đang ở nơi này?"

Hai tên thủ vệ cảnh giác nhìn Vu Hoan một chút, một tên trong đó tiến lên, cẩn thận thăm dò, "Vị cô nương này, ngươi là?"

"Diệp gia chủ mời sư phụ ta qua xem bệnh cho Diệp thiếu gia, thế nhưng thành Phong Tuyết bên kia xảy ra chuyện, sư phu đã đi qua bên kia, bảo ta tới đây xem Diệp thiếu gia." Những lời này Vu Hoan nói rất trôi chảy,hù đền hai người kia sửng sốt một chút.

"Hóa ra là đồ đệ của Tấn Nguyên đại sư, cô nương mời vào trong." Gia chủ đi mới Tấn Nguyên đại sự chuyện này bọn hắn đều biết, Tấn Nguyên đại sư tính tình ngạo mạng, đồ đệ của hắn nhất định cũng như sư phụ. Mà biểu hiện ngạo mạn của Vu hoan rất không tệ, cho nên bọn chúng đối với Vu Hoan liền tin tưởng.

Chỉ có thế nói vận khí của Vu Hoan tương đối tốt.

Vu Hoan vừa bước vào phòng liền ngửi được mùi thuốc nồng nặc, cô cũng không thích loại mùi này, đặc biệt là mùi của đan dược, cô rất phản cảm.

Ngừng thở, Vu Hoan tiếp tục đi vào bên trong, lách qua một cái bình phong, liền là một cái giường lớn. Trên giường lớn có nam tử sắc mặt trắng bệch đang nằm, Vu Hoan cau mày đánh giá một lát, không có kết quả.

Nghĩ nghĩ, Vu Hoan tiến lên trực đem xốc chăn mền của nam tử lên. Thé nhưng trên thân nam tử kia chỉ mặc một bộ áo lót màu trắng, căn bản không có cách nào phân biệt.

Vu Hoan mày nhíu lại càng sâu, cái này mẹ nó có phải là Diệp Lương Thần hay không?

Hỏi Dung Chiêu? Con hàng kia lại dễ quên, đoán chừng là cũng không biết.

"Đánh thức hỏi một chút không phải là được rồi sao." Vu Hoan nói nhỏ một tiếng, tiến tới liền muốn đập vào gương mặt của nam tử kia.

Tay của cô kém chút nữa là chạm vào mặt của nam tử kia, nam tử kia đột nhiên mở mắt.

Con ngươi màu nâu cực nhanh co lại, cuối cùng lại biến thành nỗi kinh hoàng.

"Ngươi...ngươi còn muốn thế nào? Nơi này là Diệp gia, ngươi...ngươi chớ có làm loạn."

Thanh âm ghét đôi thành công.

Là Diệp Lương Thần không thể nghi ngờ.

Trong thanh âm Diệp Lương Thần mang theo sợ hãi, "Ta đã biến thành bộ dạng này, ngài hãy giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho ta lần này đi, ta cũng không dám bất kính với ngài nữa."

“...” Cái này là tình huống gì ?

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.