Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không phải cùng một kịch bản

Phiên bản Dịch · 1613 chữ

Linh la ôm lấy Liu Hồng kiếm quay về căn phòng của mình, Vu Hoan ngồi trên giường, nhìn vầng trăng ngoài cửa, có chút xuất thần.

"Ăn chút đi." Dung Chiêu lại lần nữa từ ngoài cưa tiến vào, trong tay đang bưng mấy món điểm tâm tinh xảo, còn bốc hơi nóng.

"Trễ thế này, phòng trọ vẫn còn làm điểm tâm sao?" Vu Hoan tiếp lấy, kỳ quái hói.

Mi mắt Dung Chiêu rũ xuống, thản nhiên nói:" Vì khách phục vụ, là trách nhiệm của bọn hắn."

Mà lúc này dưới lầu, đầu bếp trong phòng bếp đang khóc bù lu bù loa.

Hơn nữa đêm còn nhất định bắt hắn làm điểm tâm, quả thật là mất trí.

Đợi cô ăn uống no đủ, sắc trời bên ngoài đã gần sáng.

Thời tiết của thành Từ An cũng không có bị ảnh hưởng, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, xua đi đêm tối lạnh lẽo.

Vu Hoan dựa người vào cửa sổ, ánh mắt tùy ý rơi vào phía dưới đường phố.

So với thành Phong Tuyết tiêu điều, thành Từ An náo nhiệt hơn nhiều, lúc này mới sáng sớm, phía dưới liền có không ít người đi lại.

Bất quá... an bình của thành Từ An sẽ sớm không duy trì thêm được nữa.

"Diệp gia ở phía nam." Thanh âm Dung Chiêu lãnh đạm từ phía sau truyền tới.

Việc cô muốn làm, hắn ngăn không được, nếu ngăn không được...

Vậy chỉ có thể giúp cô hoàn thành trong thời gian ngắn nhất.

Vu Hoan quay đầu quái dị đánh giá Dung Chiêu một phen, con hàng này cũng hữu dụng rồi?

Bị Vu Hoan nhìn như vậy, toàn thân Dung Chiêu đều không tự nhiên. Cau mày đen mặt lách qua một bên, đáy lòng lại rất nghi hoặc, mình đây là thế nào?

"Đợi một chút rồi đi. Vu Hoan đóng cửa sổ, lại quay lại giường nằm.

Đợi tin tức từ thành Phong Tuyết truyền tới...

Tới lúc đó thành Từ An sẽ rất loạn, Diệp gia tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.

"Tiểu Hoan Hoan, không hay rồi, thanh kiếm kia không thấy nữa." Linh La hấp tấp chạy tới, mi tâm Vu Hoan nhảy lên, cọ một chút rồi ngồi dậy.

"..." Vu Hoan trầm mặc nhìn Linh La, ánh mắt lạnh đến muốn kết sương, thế nhưng người kia lại không hề hay biết.

Linh La bĩu cái miệng nhỏ, phô bày ra vẻ phi thường vô tội, "Ta rõ ràng đã ngăn chặn khế ước liên hệ, thế nhưng khi ta tỉnh lại nó liền không thấy nữa..."

"Ngươi hôm qua bỏ ra bao nhiêu thời gian tịnh hóa Liu Hồng kiếm?"Vu Hoan đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

Linh La ngẩn ngơ, "Ừm...một canh giờ." Nói xong khuông mặt nhỏ của Linh La liền trắng bệch.

Cô có chút luống cuống nhìn về phía Vu Hoan: "Tiểu Hoan Hoan...thanh kiếm kia..."

Từ sau khi cô bị giam vào trong không gian kia, cô liền không có dùng tới lực lượng tịnh hóa. Hôm qua trong lúc nhất thời vậy mà không có phát hiện ra thời gian ngắn như vậy, căn bản không thể tịnh hoa được Thần khí đã bị luyện hóa qua.

"Thôi được rồi." Vu Hoan thở dài, "Mục đích của ta lúc đầu cũng không phải nó, hiện tại ta cũng không có thời gian quản nó."

"Thế nhưng... thế nhưng, thanh kiếm kia nó có linh trí, hơn nữa còn biết ngụy trang, nhất định sẽ làm hại đại lục.' Vẻ mặt Linh La hối hận.

Cô căn bản không có nghĩ tới Liu Hồng kiếm thông minh như vậy, lại có thể ngụy trang ra vẻ bị cô tịnh hóa rồi.

Vào lúc đó, cô hoàn toàn không có cảm nhận được Liu Hồng kiếm có tà khí, đủ để nhìn ra bí mật của Liu Hồng kiếm không chỉ có những thừ này.

"Ta lại không phải đấng cứu thế, đại lục bị nguy hại tự sẽ có người thu thập." Vu Hoan trừng mắt, cô không phải đến đây để cứu thế được chứ!!

Trong mắt Loly chết tiệt kia cũng chỉ có hối hận, căn bản không có lo lắng. Cô không chút nào lo lắng đại lục này sẽ như thế nào, cô chỉ là hối hận bản thân vậy mà lại bị thanh kiếm lừa.

Vu Hoan lười nhác vạch trần Linh La, đem đầu chôn ở trong chăn, không muốn nói tiếp.

Dung Chiêu trực tiếp đem Linh La đang không ngừng lảm nhảm ném ra ngoài cửa.

"Cô làm sao đột nhiên đối với Liu Hồng kiếm không hứng thứ nữa rồi?" Nữ nhân này thay đổi cũng quá nhanh đi.

Lúc trước thế nhưng là liều mạng để lấy nó về, lúc này vậy mà không chút nào quan tâm...

Thanh âm Vu Hoan khó chịu từ bên trong truyền ra, "Nếu Liu Hồng kiếm đã thông minh như vậy, ta còn đụng vào không phải là đi tìm chết sao?"

"..." Nữ nhân này sợ chết cũng rất ky quái, thời điềm không sợ chết, càng là dọa người, hiển nhiên chính là hai thái cực.

Nói cho cùng, bản thân cô không phải là đang tồn tại hai thế cực sao?

Cô mâu thuẫn như vậy mới là Vu Hoan mà hắn quen thuộc.

Vu Hoan vén chăn lên, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào Dung Chiêu, môi đỏ khẽ mở, "Kinh Tà đao, Phượng Minh Cầm, Nhiếp Hồn Địch, Trường Sinh Tiêu, Bát Hoang Linh, Uyên ương Kính, U Minh Cung, những cái này đều là những thứ ngươi muốn tìm sao?"

Đáy mắt Dung Chiêu ngưng tụ lên một tầng hàn băng, nhưng một giây sau lại tiêu tán đi.

Hắn gật đầu, "Đúng."

Hắn đã nói, cô rất thông minh, chỉ cần nói Kinh tà đao và số lượng, cô liền sẽ đoán ra mình muốn tìm cái gì.

"Bảy thanh thần khí này chính là những tác phẩm đỉnh cao của Quyết Yến, nghe đồn Thần sáng thế từng điểm hóa qua bọn nó." Vu Hoan ngồi xếp bằng, thần sắc vẫn như cũ, ngữ khí chậm rãi nói,

"Nói cách khác, trong cơ thể bọn chúng ẩn chứa thần lực.Nếu là người bình thướng lầy được bọn nó, lợi dụng những thần lực kia, mặc dù không thể trở thành thần, thế nhưng trở thành chúa tể ở trên thế gian này không phải là không được.

Vu Hoan dừng một chút, ánh mắt có chút tan rã, một hồi lâu cũng không có nói chuyện.

Ngay tại thời điểm Dung Chiêu chuẩn bị mở miệng, cô lại chậm rãi nói, "Ta biết Sở Vân Cẩm đang tìm cái gì..."

Hóa ra là như vậy, nàng ta có thể đứng ở trên đỉnh, chính là vì những vật kia.

"Nàng ta đang tìm cái gì?" Đáy mắt Dung Chiêu hiện lên một tia nghi hoặc, nói nói làm sao lại nhảy lên trên thân Sở Vân Cẩm rồi?

Vu Hoan ngáp một cái, có chút không yên lòng nói:" Kết cục của thân thể này ngươi cho ta xem, nàng ta muốn tìm cái gì ngươi không phải rất rõ ràng sao?"

"Ta chỉ có thể dự đoán kết cục, quá trình ta cũng không rõ."

"..." Khó trách cô chỉ thấy hình ảnh ngắn gọn như vậy, không phải con hàng này ăn bớt nguyên vật liệu, mà là căn bản không có cách nào dự đoán a.

"Nàng ta muốn tìm cái gì cùng ta thì có quan hệ gì, hiện tại không cần nàng ta trêu chọc vào ta là được."

Các cô cũng không phải chung một cái kịch bản, cô mới lười cùng Sở Vân Cẩm chơi.

"Cô biết cái này là không thể nào." Sở Vân Cẩm đối với cô là có hận ý, tuyệt đối là muôn đẩy cô vào chỗ chết.

Vu Hoan thở dài, "Vậy thì tránh nàng ta thôi, ngay từ đầu ta nên tránh nàng ta, liền sẽ không có xuất hiện những chuyện này, còn không phải ngươi cho ta xem cái gì ngoạn ý. Từ ngày đó chiếm lấy thân thể này, kết cục của thân thể này đã thay đổi, ta không phải Bách Lý Vu Hoan."

Đáy lòng Dung Chiêu sững sờ, lúc đó hắn chỉ là muốn vì Vu Hoan lựa chọn con đường tốt nhất tránh phiền phức, ai biết tới hiện tại lại mang thêm nhiều phiền phức như vậy.

Mà lúc đó, hắn cũng không biết bản thân cô có việc mình muốn làm...

"Chuyện này là ta không có cân nhắc kỹ." Dung Chiêu không có cách nào bác bỏ lại lời của Vu Hoan, từ lúc bắt đầu, cô cũng không phải Bách Lý Vu Hoan.

Vận mệnh của Bách Lý Vu Hoan, cũng không phải vận mệnh của cô.

Vu Hoan lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Dung Chiêu.

Tên kiếm linh này lại tinh điểm ra một thứ mới?

Làm sao lại cảm thấy quái quái.

Lúc trước Dung Chiêu lạnh lùng, nào sẽ nói ra lời như vậy, nhiều lắm thì hừ lạnh một tiếng sau đó biến mất.

Vậy mà hiện hắn lại xin lỗi?

Đậu xanh rau muống, cô quá mệt, nên xuất hiện ảo giác sao?

Không được, không được, ngủ thêm một giấc.

Khóe miệng Dung Chiêu hung hăng kéo ra, ánh mắt cuối cùng kia, cô rốt cuộc là đang nghĩ chuyện kỳ quái gì.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.