Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A vẫn chưa có tiêu đề

Phiên bản Dịch · 1606 chữ

Vu Hoan hừ nhẹ một tiếng, "Không hứng thú."

Linh La: "..." Không hứng thú ngươi làm gì phải đi đoạt? Động kinh à?

"Nhìn không thuận mắt." Vu Hoan bình tĩnh bồi thêm một câu.

Thân thể Linh La mềm nhũn, xém chút là từ trong không khí rơi xuống.Ngươi mẹ nó thấy ngứa mắt liền liều mạng lên đoạt?

Thật đúng là...

Tùy hứng a!

Vu Hoan có chút đắng nhìn Phong Khuynh Dao điên cuồng, nói như vậy, loại tình tiết hủy diệt thế giới như vậy, hẳn là nên có một đấng cứu thế.

Hiển nhiên đấng cứu thế này không phải là cô, vì cô không có vĩ đại như vậy.

Như vậy...

Tầm mắt Vu Hoan rơi vào Sở Vân Cẩm, lúc này sắc mặt Sở Vân Cẩm có chút trắng bệch, Linh Lung kiếm trong tay hiện ra ánh sáng nhàn nhạt. Tầm mắt của nàng ta vẫn chưa có nhìn qua bên phía bên này của Vu Hoan, mà là nhìn vào khói đen phía dưới.

Vu Hoan cũng thuận mắt nhìn theo, khói đen phía dưới càng ngày càng nhiều, tòa nhà đều sắp không nhìn thấy nữa.

Đủ loại tiếng thét chói tai từ trong khói đen truyền ra, trong thanh âm mang theo sự tuyệt vọng, giãy dụa, thống khổ, hy vọng, kinh hoàng.

Trong đầu Vu Hoan liền lóe lên mấy hình ảnh, cô bỗng nhiên run rẩy, hàm răng khẽ cắn cánh môi, hô hấp rối loạn.

Những âm thanh kia giống như bị người khuếch đại ra vô số lần, không ngừng luẩn quẩn trong đầu cô.

Dung Chiêu đưa tay vỗ lên bờ vai của Vu Hoan, khí tức lạnh buốt liền từ bả vai truyền vào trong cơ thể cô.

Vu Hoan liền giật mình, trái tim trong lồng ngực mãnh liệt nhảy lên ...

"Thế nào?" Dung Chiêu có chút kỳ quái, một giây trước vẫn còn tốt...

Vu Hoan chớp chớp mắt, thu liễm lại cảm xúc trong mắt, lắc đầu, "Không sao..."

"Ha ha ha , chết đi, chết đi, đều chết hết đi, đều đi chôn cùng đi!"

Tiếng cười điên cuồng của Phong Khuynh Dao cắt ngang lời Vu Hoan, cô có chút bực bội trừng mắt nhìn Phong Khuynh Dao một chút, đáy mắt liền dâng lên một cỗ lệ khí, đột nhiên lách mình qua.

Sở Vân Cẩm cũng đồng thời động, chỉ là nàng ta hướng xuống phía dưới, dư quang Vu Hoan quét đến, hơi kinh ngạc một chút.

Nhưng vẻn vẹn chỉ là kinh ngạc, Sở Vân Cẩm muốn làm cái gi, đó cũng không phải chuyện của cô.

Vu Hoan lật cổ tay, đầu lâu đen như mực nhanh chóng xuất hiện trong không khí.

Tại thời điểm đầu lâu sắp hình thành, Vu Hoan cắn nát ngón tay của mình, hướng ngay mi tâm của đầu lâu điểm xuống.

Trong phút chốc đầu lâu màu đen liền bị hồng quang chiếm cứ, vầng sáng từng vòng từng vòng khuếch tán ra xung quanh.

Thanh âm thảm thiết giống như từ phía chân trời truyền tới,trong vầng sáng màu đỏ có bóng đen xuất hiện.

Một cái...

Hai cái...

Ba cái...

Đến đằng sau liền vô số bóng đen .

Sắc mặt Vu Hoan có chút trắng bệch, quả nhiên vẫn là nhịn không được?

Không được, cũng đã triệu hồi ra, chỉ còn lại một bước.

Ánh mắt hơi trầm xuống, lóe lên vẻ kiên định, mang theo ngón tay dính máu, tại trong không khi cực nhanh viết ra một chữ quỷ.

"Thành!"

Mang theo một tiếng a, chữ quỷ đỏ như máu, phút chốc phóng đại, biến thành bụi phấn màu đỏ tản mát lên trên thân những bóng đen kia.

Cơ hồ đồng thời bột phấn rơi xuống, bóng đen liền vặn vẹo bắt đầu bành trướng, một cỗ lực lượng đáng sợ từ trên người bọn chúng bộc phát ra.

Vu Hoan cấp tốc rới khỏi phạm vi của đầu lâu, cánh tay vung lên, "Đi!"

Sắc mặt Vu Hoan tái nhợt nhìn vào những bóng đen kia, điên cuồng hướng về phiá Phong Khuynh Dao đem nàng ta bao phủ bên trong.

Dung Chiêu lẳng lặng không tiếng động bay tới bên cạnh Vu Hoan, dùng tay đỡ lấy cô, đáy mắt có một vệt u ám, "Linh hồn chi lực hoà vào bên trong máu tươi, cô nghĩ qua hậu quả của việc này chưa?"

Vu Hoan thở một hơi, thờ ơ mở miệng, "Thì làm sao." Cô dừng một chút, cười như không cười nhìn về hướng Dung Chiêu,

"Ngươi vừa rồi nếu muốn ngăn cản ta, sẽ có biện pháp. Thế nhưng ngươi không làm, rõ ràng ngươi có biện pháp bảo đảm ta vô sự, vậy ta còn sợ cái gì?"

Dung Chiêu so với chính cô còn coi trọng cái mạng này hơn.

Biểu lộ Dung Chiêu nghiêm túc, vẻ âm u nơi đáy mắt càng được khuếch tán ra không ít, giọng lạnh lẽo như được kết băng."Cho dù ta có biện pháp, cũng có khả năng sẽ thất bại, cô không sợ sao?"

Thất bại rồi hậu quả là gì, bọn hắn đều biết rõ trong lòng, cô tuyệt một chút cũng không lo lắng sao?

Linh hồn chi lực quá cường hãn, cô đem nó dung nhập vào trong máu tươi, nếu chỉ có một sai sót, liền sẽ hồn phi phách tán.

"Ngươi đã từng nhìn thấy ta sợ chưa?" Cô chưa hề biết sợ, chỉ có cô không thể.

Dung Chiêu nhíu mày, cánh tay ôm Vu Hoan chặt thêm mấy phần, đáy lòng cỗ cảm giác kỳ quái kia lại tới.

"Chủ nhân..." Thanh âm yếu ớt cắt ngang bầu không khí quỷ dị của hai người.

Vu Hoan hít sâu vào một hơi, quay đầu về phía phát ra âm thanh.

Hai bóng đen đang nắm Liu Hồng Kiếm chậm rãi bay tới, đằng sau bọn hắn là Phong Khuynh Dao đang điên cuồng tấn công vào những bóng đen kia, muốn xông phá vòng vây, hướng về phía bên này.

"Linh La." Vu Hoan gọi Linh La đang ngẩn người ở cách đây không xa, "Qua đây giùm ta cầm Liu Hồng kiếm."

Linh La dùng ngón tay chỉ chỉ vào mình, mê mang hỏi, "Vì sao? Tự ngươi không thể cầm sao?"

Vu Hoan cắn răng, một giây sau liền nở nụ cười ôn hòa, "Ngươi dáng dấp xinh đẹp, ngươi cầm đẹp hơn."

"Thật sao?" Linh La lắc mình đến trước mặt Vu Hoan, vẻ mặt ngây thơ hỏi:" Ta rất xinh đẹp sao?"

"Ừm, đẹp, so với tinh linh trên trời còn đẹp hơn. Mau nắm lấy Liu Hồng kiếm," Vu Hoan chịu đựng xúc động muốn hành hung Linh La, tiếp tục lừa dối.

"Được." Linh La mừng rỡ đem Kinh tà đao giao lại cho Vu Hoan, cánh tay nhỏ nắm lấy Liu Hồng kiếm.

So với Kinh tà đao, Linh Hồng kiếm xinh xắn hơn nhiều, nắm trong tay nàng ta, cũng không có cảm giác không hài hòa, chỉ là thân kiếm có hắc khí quanh quẩn, tạo cho cảm giác rất không tốt.

Linh La sờ lên mũi kiếm, khí đen lập tức tiêu tán đi không ít.

Con ngươi Vu Hoan âm trầm thêm mấy phần, để Kinh Tà đao đưa mình bay lên, lúc này mới kéo theo Linh La, "Đi thôi, bọn chúng không chống đỡ được bao lâu nữa."

"Sao? Cứ đi như thế sao? Phía dưới không quản sao? Những người kia không quản sao?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn  của Linh La hoàn toàn là kinh ngạc, "Những bóng đen kia là gì? Lợi hại...như vậy bỏ mặc bọn chúng không quản sao?"

"Cái này cùng ta có quan hệ gì? Về phần những bóng đen kia tới giờ bọn chúng liền tự mình biến mất, ngươi có đi hay không." Vu Hoan hận không thể đập ngất tên loly này, lúc nào cũng có vấn đề.

Quỷ được gọi đến, căn cứ theo năng lực của người triệu hoán mà quyết định thời gian lâu dài. Nếu là trước đây, duy trì mười ngày nửa tháng cũng không có vấn đề.

Thế nhưng hiện tại, cô liều mạng đem linh hồn chi lực dung nhập vào trong máu tươi để cho bọn hắn sức mạnh, cũng vẻn vẹn chỉ duy trì nửa giờ đồng hồ.

"Sao, đừng kéo ta, ta biết đi." Linh La dùng sức vỗ vào tay Vu Hoan.

"Mau đi." Vu Hoan không để ý tới Linh La, quay đầu đối diện với Dung Chiêu.

Dung Chiêu thu hồi ánh mắt đang rơi trên người Linh La, ôm lấy Vu Hoan hướng ngoài thành bay đi.

Vu Hoan cúi nhìn những bóng đen phía dưới, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc lóe qua, cô tập trung nhìn lại , laị không nhìn thấy nữa.

Nhìn lầm sao?

Sử dụng linh hồn chi lực dạng này, làm cho thân thể xuất hiện ảo giác sao?

Vu Hoan có chút mệt, cô đem Linh La đang liều mạng giãy dụa ném ra, hai tay vòng lấy eo Dung Chiêu, khuôn mặt dáng lên lồng ngực của hắn.

Linh La bị ném ra, nơi nào đứng vững, bị xung kích mấy lần mới có có thể đứng vững thân thể. Đang muốn thảo phạt một chút, lại nhìn thấy Vu Hoan mệt mõi hai mắt nhắm nghiền, nàng ta bĩu bĩu môi, quay đầu sang quan sát Liu Hồng kiếm đang nắm trong tay.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.