Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tinh điểm là cái quỷ gì a

Phiên bản Dịch · 1612 chữ

Sở Vân Cẩm xém chút phun ra một ngụm máu tươi, cô đương nhiên biết Bách Lý Vu Hoan không thích mình.

Nam nhân này rốt cuộc là từ chỗ nào xuất hiện, giúp đỡ tiện nhân kia...

Đáy lòng Sở Vân Cẩm nộ khí xung thiên, thế nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, trước mặt nam nhân này, nàng ta cảm giác bản thân nhỏ bé như cát sỏi.

Sở Vân Cẩm nhìn về phía sau Dung Chiêu , sắc mặt càng lo lắng, làm sao bây giờ...

"Ầm!" Lôi điện đột nhiên vang lên.

Trên tầng mây, lần nữa lóe lên tia sáng tử sắc.

Một thân ảnh đỏ chót nhỏ nhắn đột nhiên từ phía dưới vọt lên, khiêng một thanh đại đao so với thân thể nàng ta còn to hơn.

Bao trùm lên trên đại đao kia có thể nhìn thấy dòng điện, thế nhưng những lôi điện kia lại đối với đứa bé kia một điểm thương tổn cũng không có, vô cùng quỷ dị.

"Tiểu Hoan Hoan, thật xin lỗi a, cái này linh khí ở bên ngoài không thuần, sử dụng có chút tốn thời gian." Linh La khiêng Kinh Tà đao vọt vào hướng phía Vu Hoan cùng Phong Khuynh Dao.

Lôi điện hướng phía cô đang đứng đùng đùng bổ xuống.

Vu Hoan xạm mặt, ngón tay đã sờ đến Liu Hồng kiếm liền rút lại, vội vàng tránh khỏi phạm vi đánh xuống của lôi điện.

Con hàng này nhất định là tới quấy rối!

Mẹ nó, kém chút nữa cô đã cướp được Liu Hồng kiếm.

Phong Khuynh Dao vừa vặn bị bổ vào, từng sợi tóc đều dụng đứng, nhìn qua có chút...

Ừm...Thật vui mắt.

Linh La hoàn toàn không chú ý thấy Vu Hoan đen mặt, liền vung Kinh Tà đao hướng phía Phong Khuynh Dao chém tới.

Hai đạo lôi điện đồng thời đánh xuống, theo từng đao của Kinh Tà đao cùng nhau bổ về phía Phong Khuynh Dao.

Hóa ra Kinh tà đao có thể dùng như vậy?

Coi như Phong Khuynh Dao có thể né được Kinh tà đao, thế nhưng hai bên lại có thêm hai đạo tốc độ, lực lượng không kém lôi điện, nàng ta cũng không có cách nào đống thời tránh đi.

"A----" Vu Hoan một thân tê rần, một dòng điện từ chân lên đầu,

Tóc phân tán dựng thẳng, trong không khí theo mùi gió tung bay, Vu Hoan ngửi thấy một mùi thịt...

Mẹ nó, loly chết tiệt, ngươi nói công kích này không phân biệt địch người a!!

Cô làm sao lại có đồng đội ngu xuẩn như vậy?

"Tiểu Hoan Hoan, nàng ta đang qua đó." Thanh âm Linh La đột nhiên nổ tung.

Vu Hoan lập tức hoàn hồn, một cố khí tức lạnh lẽo từ đỉnh đầu rơi xuống, Phong Khuynh Dao mặt mũi dữ tợn đang đứng trước mặt cô.

Ta nhổ vào, tránh không kịp!

Vu Hoan có tâm muốn chết, nhưng vẫn giãy dụa dùng linh lực ngưng kết cho mình một kết giới.

Kết giới vẫn chưa ngưng tụ xong, Liu Hồng kiếm liền bổ xuống, kết giới ba một chút liền biến mất

"Keng!"

"Cô ở đây là chờ chết sao?" Thanh âm trêu tức từ bên cạnh vang lên, Vu Hoan trơ mắt nhìn Phong Khuynh Dao bị một đạo khí đánh bay, "Cô chết rồi, coi như không có cái gì nữa."

Vu Hoan quay đầu, hung tợn trợn mắt nhìn Dung Chiêu tinh điểm.

Trên khuôn mặt kia của Dung Chiêu không có nhân khí, mặt mày hơi cong, khóe môi nở nụ cười yếu ớt, con ngươi trước kia lãnh đạm, nay đều là ánh mắt tà mị. Trong ánh mắt nhìn cô có hi vọng, có tìm tòi, cũng có...có cảm xúc Vu Hoan nhìn không hiểu.

Nhìn thấy bộ dạng này của Dung Chiêu, Vu Hoan lập tức kinh sợ. Chẳng biết tại sao, cô rất sợ bộ dạng này của Dung Chiêu.

Không sai, chính là sợ

Thời điểm hắn lạnh lùng cái gì cũng không nhìn vào trong mắt, cô không cảm giác trên người hắn có bất kỳ khí tức nguy hiểm nào.

Thế nhưng bộ dạng tà mị yêu dã này của Dung Chiêu, giống như là vương giả hắc ám tới từ địa ngục, Vu Hoan cảm giác được hắn tùy thời có khả năng hủy diệt thế giới.

"Dung Chiêu...ngươi..." Vu Hoan nuốt một ngụm nước bọt, trên trán rịn ra tầng tầng mồ hôi lạnh.

"Đừng sợ, ta cần cô, sẽ không để cô như vậy." Nụ cười của Dung Chiêu lại sâu thêm mấy phần, ngay cả đôi mắt kia cũng tràn đầy ý cười.

Thế nhưng loại ý cười kia, khiến Vu Hoan không cảm giác được một chút nhiệt độ,giống như...nhìn thấy con mồi cực kì hứng thú.

Vu Hoan bị chính suy nghĩ này của mình làm cho giật mình.

Lần trước là cô không có chính diện đối đầu với bộ dạng này của hắn, không biết biểu tình của hắn lúc đó như thế nào, thế nhưng hiện tại, cô rất vững tin, ánh mắt Dung Chiêu nhìn mình, chính là đang nhìn con mồi...

Thần sắc Vu Hoan cứng ngắc lui về phía sau một bước, thân hình không thể khống chế lung lay, bàn tay nắm lấy Thiên Khuynh kiếm vô thức rút lại.

Khí tức âm hàn lại lần nữa từ phía sau truyền đến, Vu Hoan vẫn luôn đặt trên thân Dung Chiêu, lúc này mới phát hiện, Liu Hồng kiếm đã đâm qua vai cô.

Đau nhức từ trong cốt, khiến Vu Hoan trong nháy mắt thanh tỉnh. Cô nhìn thấy tia sáng trong mắt Dung Chiêu dần dần tán loạn, vẻ yêu dã đã bị sự lạnh lùng thay thế, nụ cười trên mặt từng chút biến mất.

"Dung Chiêu..." Dung Chiêu cao lãnh mẹ nó thuận mắt hơn.

Hù chết cô, lại tinh điểm thêm mấy lần, cô cam đoan bản thân sẽ bị treo.

Dung Chiêu lách mình tiến lên, đem Vu Hoan ôm vào trong ngực, "Không sao chứ?"

Không sao, có thể không sao sao?

Cô là bị dọa chết, ngươi mẹ nó tinh điểm rốt cuộc là đồ chơi gì a!

Vu Hoan khịt khịt mũi, dùng tay vuốt bả vai một chút. Có chút tức giận đẩy Dung Chiêu, sau đó lấy Thiên Khuynh kiếm thẳng hướng kẻ đầu sỏ gây chuyện.

Dung Chiêu có chút mờ mịt, hắn lại làm sao?

"Ha ha ha, thân thể ngươi vậy mà lại có năng lực chữa trị cường đại như vậy. Cho ta đi, cho ta đi." Thanh âm Phong Khuynh Dao quái khí khó nghe mở miệng, ánh mắt nhìn Vu Hoan mang theo sự tham lam.

"Cho ngươi? Hử, ta dám cho, ngươi dám lấy sao?" Vừa rồi nếu không phải bị Dung Chiêu hù dọa, làm sai lại bị một rác rưởi như vậy đâm tới?

Không rửa đi sự sĩ nhục này, cô làm thế nào làm quỷ... người?

Vu Hoan ra tay càng hung ác, thế nhưng cô liền phát hiện, linh lực trong cơ thể cung ứng không đủ, có lòng không đủ lực.

Cô quên mất, thực lực của thân thể này chỉ là địa huyền trung cấp.

Lại mẹ nó bị hố!

"Tiểu Hoan Hoan, ta tới giúp ngươi!" Linh La vừa rồi không biết đang làm chuyện gi, lúc này mới mang theo Kinh tà đao xông tới.

Mặt mũi Phong Khuynh Dao dữ tợn, đều là điên cuồng , hắc khí quanh quẩn trên con ngươi nhiễm lên một tầng huyết sắc.

"Chết, đều phải chết, cùng chôn đi. ha ha ha!"

Khói đen giống như thủy triều từ dưới đất tràn ra, thành Phong Tuyết đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Vu Hoan nhíu mày, cúi đầu hướng nhìn về phía mặt đất. Những khói đen kia cùng với ở nơi kia cô nhìn thấy đồng dạng giống nhau, mang theo một hương vị buồn nôn.

"Đây là oán khí." Linh La lách mình tiến đến bên cạnh Vu Hoan, con ngươi màu đỏ lóe lên sự chán ghét.

"Oán khí?"

"Oán khí nồng đậm như vậy, sợ là muốn thực thể hóa." Linh La lung lay kinh tà đao trong tay, mấy đạo lôi điện chém xuống, rơi vào bên trong khói đen kia.

Khói đen bị bổ ra, lộ ra. Nhưng rất nhanh khói đen lại tràn ngập, lấp vào những khoảng đất trống.

Thân ảnh Linh La nhỏ nhắn nhún nhún, "Phiền phưc, nếu oán khí khuếch tán, chỉ sợ toàn bộ đại lục đều sẽ bị hủy diệt."

Vu Hoan nhìn chằm chằm vào Phong Khuynh Dao đang cười như điên, Liu Hồng kiếm trong tay, đối với lời Linh La vừa nói căn bản không có để trong lòng.

Đại lục bị hủy diêt cùng cô có quan hệ gì?

Sáng thế chi kiếm ở phía sau xử lý, có việc cũng hẳn là trên người hắn, lại có nữ chính Sở Vân Cẩm có thể cứu vớt đại lục, cô nên an tĩnh đi đoạt lấy Liu Hồng kiếm thì tốt hơn.

Linh La nói tới nửa ngày mới phát hiện người ta căn bản không nghe, khuôn mặt nhỏ không khỏi đen lại, "Ngươi đối với Liu Hồng kiếm rất có hứng thú sao?"

Trên tay nàng ta mẹ nó cũng là Thần khí Kinh tà đao, cô không phải cũng tùy tiện ném loạn? Cũng thấy cô không có hứng thú lắm a!

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.