Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng ta đã từng yêu nhau

Phiên bản Dịch · 1651 chữ

Tầm mắt Vu Hoan vẫn cứ luôn nhìn vào hoa sen khô héo trong cái hồ kia, nghe thấy Phong Vân gọi mình, lúc này mới chớp chớp mắt, quay người liền chọn cái ghế ngồi xuống.

Dung Chiêu chuyển tới phía sau lưng cô đứng, ánh mắt cũng đang nhìn chằm chằm vào hồ nước tiêu điều bên ngoài.

"Phủ thành chủ này dường như có trận pháp, con gái của ngươi đang ở hướng tây bắc, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" Phong Vân lòng nóng như lửa đốt, Dao nhi rơi vào trong tay Diệp Lương Thần, nếu hắn ta là thật tâm thích Dao nhi, hắn cũng sẽ không lo lắng như vậy.

Thế nhưng bị Vu Hoan phân tích như vậy, hắn chỗ nào còn yên tâm được, hận không thể lập tức đi tìm Dao nhi.

"Trận pháp ở đó chấn động rất lợi hại, cấp cũng không thấp, ngươi tốt nhất là đi tìm những người có thế giải trận đi."

Phong Vân bỗng chốc liền mê mang rồi, trên đại lục ngày hiện tại người có thể giải trận pháp càng rất ít, hắn phải đi đâu tìm người đi giải trận pháp?

Trận pháp ở phủ thành chủ này vẫn luôn tồn tại, người của thành Phong Tuyết đều biết tới, thế nhưng làm sao để mở ra, lại làm sao đóng laị, chỉ có thành chủ các đời mới biết được.

Vu Hoan cũng biết bây giờ trên đại lục, người giải được trận pháp không nhiêu, thế nhưng cô cũng không biết a, cô chỉ biết lý thuyết, cho nên, cô cũng bất lực a.

Những thứ này là điều mà Phong Vân cần cân nhắc.

"Diệp Lương Thần dường như không có ở đây." Vu Hoan hướng về phía Dung Chiêu, "Thế nhưng... Sở Vân Cẩm lại ở đây."

"Sở Vân Cẩm?" Lần trước sau khi gặp được Sở Vân Cẩm, Dung Chiều liền đem tên của người này nhớ kĩ, cho nên nghi hoặc của hắn lúc này chính là, vì sao nàng ta lại ở chỗ này?

Vu Hoan tựa hồ có thể hiểu được suy nghĩ của Dung Chiêu, khẽ lắc đầu, "Không biết, Đông Phương Cảnh và nàng ta không ở cùng một chỗ."

Đông Phương Cảnh bị cô dày vò như vậy, cũng không biết còn sống hay không,

Ánh mắt Vu Hoan không có tiêu cự, môi đỏ mấp máy, thanh âm yếu ớt khẽ nói," Vẫn còn nửa năm nữa là thời điểm Tù Linh Cốc mở ra, thời gian không còn nhiều nữa."

"Ngươi nói cái gì?" Thanh âm Vu Hoan nói quá nhỏ, Dung Chiêu không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được hai chữ mở ra.

Mở ra cái gì?

"Ta nói thời gian của chúng ta không còn nhiều." Cô dừng một chút, "Kinh Tà Đao có đặc trưng gì, ta phải nhanh chóng xác định thanh thần khí trong tay kia của Phong Khuynh Dao có phải là thứ ngươi cần tìm hay không, nếu không phải, lấy được ly hồn thạch, chúng ta liền tới nơi khác."

"Rất qua trọng sao?" Dung Chiêu hiểm khi thấy được biểu tình ngưng trọng như thế của Vu Hoan, đáy lòng không khỏi có chút hiếu kì.

Vu Hoan gật đầu, nghiêm túc nói: "Rất quan trọng, chí ít... là đối với ta."

Dung Chiêu nhìn cô, ám quang trong con ngươi lưu động, ngữ điệu bình tĩnh: "Kinh Tà Đao, có thể dẫn lôi điện."

"Hết rồi?"

Dung Chiêu lắc đầu, hắn chỉ nhớ lại được nhiêu đó.

Lực lượng phong ấn trên người hắn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, kí ức cũng vì vậy mà chịu ảnh hưởng

"Cần ngươi làm gì a." Vu Hoan thở dài một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ.

Có thể dẫn được lôi điện thì linh khí và tiên khí có rất nhiều, thứ này dẫn được lôi gì mới là mấu chốt!

Nhưng mà, điểm mấu chốt này lại không có.

Không có

Vậy làm sao xác nhận?

Coi như thanh thần khí trong tay của Phong Khuynh Dao kia có thể dẫn lôi điện, thế nhưng vạn nhất chỉ là có công năng tương tự thì sao?

Cuộc sống này thật không có cách nào sống qua ngày được a!

Phong Vân bên kia đang vắt hết óc suy nghĩ bản thân có quen biết người có thể giài trận pháp, thế nhưng đem những người bản thân quen biết ở trong đầu đều lần lượt loại bỏ, cũng không tìm thấy người biết giải trận pháp.

"Vu Hoan cô nương... không thể cưỡng ép phá vỡ trận pháp sao?"

"Có thể a."

Phong Vân chưa kịp vui mừng, thì nghe thấy Vu Hoan cười trên nỗi đau của người khác mà nói:"Nếu ngươi có thể đạt tới thực lực Thánh chủ, cưỡng ép phá trận cũng không hẳn là không thể."

Thánh chủ...

Trái tim Phong Vân nhịn không được run rẩy, thánh chủ trên đại lục huyền huyễn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hắn đi đâu tìm a??

"Phong gia chủ, cố lên, ngươi có thể a." Vu Hoan vỗ vai Phong Vân cổ vũ.

Trong lòng Phong Vân cay đắng khó nhịn, mơ hồ còn có chút thất vọng.

Đáy lòng hắn nhận định Vu Hoan là đang giúp hắn, cho nên vừa rồi cũng không có đặc biệt lo lắng.

Nhưng đến lúc này,nụ cười trên mặt của nữ nhân kia, không khấc gì đang nói cho hắn biết, lúc trước lời nàng nói đều là thật.

Cô thật sự không phải là đang giúp hắn.

Dung Chiêu có chút đồng tình nhìn Phong Vân, mặc dù gfghkj;l trước hắn cũng cho rằng Vu Hoan là đang giúp hắn, hoặc là nói đang giúp Phong Khuynh Dao.

Thế nhưng hắn chưa hề một lần đoán được tâm tư của cô, có lẽ lúc trước cô thật sự chỉ là vì ly hồn thạch, giúp đỡ Phong Vân cũng chỉ là cảm thấy thú vị.

Tâm tư nữ nhân này, không ai có thể đoán được.

Thật ra Vu Hoa rất nhiều việc thật sự chỉ là tùy theo tâm tình mà làm ra, một khắc trước có thể giúp ngươi, khắc sau liền có giết chết ngươi.

Tâm tư của cô cũng không cần quá phỏng đoán, chỉ cần dỗ dành cho tâm tình cô tốt hơn là được.

Đương nhiên, Dung Chiêu lúc này vẫn chưa nhìn thấu được đạo lý này.

Hứa Bác chậm rãi bước tới, bên cạnh hắn là một nam một nữ, nữ thì Vu Hoan rất quen thuộc.

Sở Vân Cẩm nhìn thấy Vu Hoan, đáy lòng cực nhanh lướt qua một tia ghen ghét, nhưng lập tức, lại khôi phục thần sắc nhu hòa như cũ.

"Phong gia chủ, đã đợi lâu rồi, ha ha, người tới nhiều quá, thật sự là không dứt ra được." Hứa Bác tươi cười bước tới Phong Vân.

Nhưng Phong Vân không có tâm tình cùng Hứa Bác vật lộn, vừa nghĩ tới nữ nhi nhà ình vẫn còn trong tay Hứa Nguyên Thanh đáy lòng liền dâng lên một trận lửa giận.

Vu Hoan tiến lên một bước, ngăn lại trước mặt Phong Vân, giọng điệu trêu tức nói:"Sở Vân Cẩm, Đông Phương Cảnh làm sao không ở cùng với ngươi?"

Sở Vân Cẩm cho rằng Vu Hoan sẽ làm ra vẻ không quen biết mình, không nghĩ tới cô sẽ không đếm xỉa tới Thành chủ, trực tiếp khiêu khích, nhất thời có chút ngây người.

Cho đến khi nam tử bên cạnh nhỏ giọng gọi nàng một tiếng, nàng mới hoàn hồn, bày ra vẻ thanh tao cao quý," Vị cô nương này, ta biết ngươi sao?"

"Này nha, ngươi quên rồi sao? Chúng ta cũng đã từng tương thân tương ái, hoa tiền nguyệt hạ, ta biết tình cảm của chúng ta là không cho phép tồn tại, thế nhưng..." Vu Hoan nói nói liền bắt đầu nghẹn ngào, "Thế nhưng, ta đối với ngươi là một tấm chân tình, ngươi vì Đông Phương Cảnh vứt bỏ ta, ta đều không so đo, ngươi vì sao... ngươi lại phải làm bộ không quen biết ta?"

Tràng diện hoàn toàn yên tĩnh

Bao gồm kể cả Dung Chiêu bên trong, tất cả mọi người đều biểu lộ vẽ kinh hãi.

Đây là đang phát triển theo chiều hướng nào đây?

Dung Chiêu nhẹ nhàng bước về sau, hắn không quen biết nữ nhân này.

"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó." Sở Vân Cẩm tức giận nói

Biểu tình của cô lúc này càng giống như bị người vạch trần chuyện khó xử.

Thêm nữa vì câu nói mở màn châm chọc kia của Vu Hoan, càng khiến người ta cảm thấy Sở Vân Cẩm thay lòng đổi dạ.

"Ngươi không cần hung dữ với ta... ta không phải... cố ý, chỉ là, chỉ là ..." Vu Hoan khóc thút thít, thanh âm dần dần vang lên.

Giống như thật sự bị người phản bội.

Thần sắc Sở Vân Cẩm từ đỏ chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang trắng.

Thời điểm nàng nhìn thấy Vu Hoan, trong đầu phân tích ra vô số lời nói cùng với Vu Hoan, duy chỉ có không nghĩ tới loại này.

Cái này làm sao cô nói tiếp?

Nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Cô thích chính là nam nhân, làm sao lại có thể thích nữ nhân?

Càng đừng nói cô trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ nữ nhân này.

Sở Vân Cẩm gấp đến độ sắp chửi mẹ, nữ nhân này thật là có bệnh a!!!

Vu Hoan lại không ngừng phát ra những thanh âm nghẹn ngào, trên thực tế,trên khuôn mặt đang cúi xuống đều muốn cười đến nở hoa luôn rồi.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.