Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tết trùng cữu ngày 9 tháng 9

Phiên bản Dịch · 1647 chữ

Vu Hoan chơi tới vui vẻ, nhưng là khổ những người khác đang ở đây.

Đây rốt cuộc là thời điểm nào làm sao có thể nói đến tình yêu?

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi đừng quá đáng, ta và ngươi trong sạch, như vậy vui lắm sao?"

Thanh âm Sở Vân Cẩm có chút run rẩy, không phải là sợ hãi, mà là tức giận.

Cho dù là ở tình huống này, Sở Vân Cẩm vẫn duy trì được vẻ cao lãnh của mình, ưu nhã, thanh âm cũng chỉ là lên giọng, cũng không có khiến người ta có bất kì khó chịu nào.

Đáy lòng Vu Hoan yên lặng cho Sở Vân Cẩm hai trăm năm mươi điểm tán thưởng, không hổ là nữ chính.

"Chơi không vui." Vu Hoan ngẩng đầu, "Bất quá ngươi giả bộ không quen biết ta, ta đây không phải là đang phối hợp với ngươi sao." Vẻ mặt biểu lộ ' ta chính là vì ngươi muốn như vậy'.

Sở Vân Cẩm nghiêm mặt, giận cũng không được, không giận cũng không được.

Ngươi phối hợp như vậy sao?

Sở Vân Cẩm rất hối hận, hối hận nàng tại sao lại động kinh đi theo Hứa Nguyên Thanh tới nơi này!

Nếu không phải có người ngoài ở đây...

Bách Lý Vu Hoan, ngươi cứ tạm phách lối thêm thời gian, đến lúc đó nàng nhất định phải đem nữ nhân này chém thành muôn mảnh mới có thể giải trừ được cơn giận này trong lòng mình.

"Khụ khụ... vị cô nương này là vị cô nương đêm hôm đó." Hứa Bác biết Vu Hoan đang nói đùa, đáy lòng mặt dù có chút bất mãn, thế nhưng trước mặt lại là nở nụ cười, mảy may không nhìn ra tí bất mãn nào.

"..." Vu Hoan đem trên dưới Hứa Bác đánh giá một lần, trong đó không có người nào trùng với người này, bất quá trí thông minh của cô là vẫn có.

"Hứa gia chủ." Vu Hoan coi như là lễ phép chào một tiếng, ở địa bàn người khác, vẫn nên là nể mặt mũi.

"Ha ha, cô nương cũng không nên đùa giỡn loại chuyện như vậy, hai vị đều là nữ nhân, bị người hiều lầm sẽ không tốt."

Vu Hoan không để ý nhún vai, nụ cười trào phúng liếc Hứa Bác nói, "Đây là chuyện của ta, ngươi quản được sao?"

Hứa Bác sầm mặt lại, ánh mắt mang theo vài phần hàn ý.

Nữ nhân này quá không coi ai ra gì.

"Cô nương, bổn thành chủ chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, ngươi nếu để người ngoài nói lung tung có thể sẽ gặp nhiều thua thiệt."

"Vậy thì cảm ơn Hứa thành chủ rồi." Vu hoan vẫn là bộ dạng không coi ai ra gì, đưa mắt nhìn nam tử bên cạnh, khóe miệng hơi nhếch lên mấy phần, "Đây là người mà Phong Khuynh Dao coi trọng a... dáng dấp ..."

Ừm, rất phổ thông.

Thật ra dáng dấp của Hứa Nguyên Thanh người ta vẫn là chỗ tròn chỗ méo, khuôn mặt tuấn tú điềm đạm, ánh mắt tựa như được điểm xuyết, người gặp sẽ liền khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Hứa Bác hừ lạnh một tiếng, đối với Vu Hoan cũng không có sắc mặt tốt, quay đầu đồi với Phong Vân thanh âm lạnh lùng nói: "Phong gia chủ hôm nay đến chẳng lẽ không phải là tới để chúc mừng?"

Phong Vân vốn đang đè ép lửa giận, vừa rồi lời nói của Vu Hoan bị người ta cắt ngang, hắn mới tỉnh táo lại, lúc này lại bị Hứa Bác dùng giọng điệu này, liền không nhịn được.

"Hứa Bác, ngươi đã làm gì nữ nhi của ta!"

Phong Vân lời này vừa ra, Vu Hoan nâng trán nhẹ nhàng lắc đầu, hướng tới Dung Chiêu đang đứng bên cạnh, "Ngươi nói, lát nữa ai sẽ đánh thắng?"

"Ngươi làm sao biết bọn họ sẽ đánh nhau?"

Dung Chiêu kì quái nhìn Vu Hoan.

Vu Hoan khinh bỉ nhìn Dung Chiêu, "Phong Khuynh Dao đang ở trong phủ thành chủ, coi như không phải Hứa Bác làm ra, cùng với hắn cũng không thoát được có quan hệ, Phong Vân lại yêu thương con gái như vậy, vì sao lại không đánh nhau?"

Dung Chiêu nghĩ nghĩ, dường như cũng có lý.

"Căn cứ vào sức chiến đấu để phân tích, Hứa Bác là chiếm thượng phong, thế nhưng là cô động thủ, Phong Vân chắc thắng."

Vu Hoan nhẹ a một tiếng, lười biếng nói:" Ta vì sao lại phải động thủ? Đừng quên, mục đích của ta hiện tại không phải Phong Khuynh Dao."

"Vậy vì sao ngươi lại tới?" Tất nhiên cô biết Phong Khuynh Dao là đang ở đây, Sở Vân Cẩm cũng ở đây, vậy khẳng định cũng biết Diệp Lương Thần không có ở đây.

Hà tất không công chạy tới chỗ này?

"Phong Khuynh Dao ở đây, Diệp Lương Thần nhất định sẽ xuất hiện, ta chạy tìm hắn khắp nơi, không bằng ôm cây đợi thỏ?"

Dường như nói cũng rất có lý ...

Thế nhưng cứ thấy quái quái ở chỗ nào.

Bọn hắn nói chuyện một hồi, bên kia quả nhiên đã đánh nhau, Hứa Nguyên Thanh một bên khuyên, một bên giúp Hứa Bác đánh Phong Vân.

Sở Vân Cẩm đứng bên ngoài vòng chiến, ánh mắt băng lãnh khóa chặt lên trên thân Vu Hoan, tựa như chỉ cần cô khẽ động, nàng liền cũng sẽ nhào lên.

Vu Hoan ôm lấy cánh tay, hoàn toàn không có ý tứ muốn giúp đỡ, đến khúc sau thì liền là trực tiếp bảo Dung Chiêu đem đồ ăn vặt ra, vừa ăn vừa xem.

Tâm lý Sở Vân Cẩm tuy cường đại, đối diện với Vu Hoan ở thời điểm này, cuối cùng vẫn cảm giác tâm mình vẫn không đủ kiên định, nữ nhân này không chút nào đi theo sáo lộ bình thương, cùng người trong trí nhớ của nàng hoàn toàn không giống ...

Lẽ nào là vì nàng, kịch bản cũng phát sinh thay đổi?

Một thiên tôn lại đánh nhau với hai thiên tôn, kết quả không cần nghĩ cũng biết, Phong Vân thảm hại.

Phong Vân bị đánh thảm hại nằm qdưới đất cũng không quên nói lời hung ác, Hứa Bác miệt thị cười lạnh, "Phong Vân, những năm này Phong gia ngươi ở thành Phong Tuyết cũng phong quang đủ lâu rồi, hôm nay nếu ngươi không rối loạn, ta cũng sẽ không dộng thủ với Phong gia, Phong gia có kết cục ngày hôm nay, đều là một tay ngươi gây nên."

"Cha... ngươi... Phong bá bá dù nói thế nào cũng là..." Hứa Nguyên Thanh cau mày, có chút không tán đồng khuyên can.

"Im ngay, hôm nay nếu đổi lại là Phong Vân, hắn cũng sẽ đối với chúng ta như vậy." Hứa Bác nghiêm nghị cắt ngang lời Hứa Nguyên Thanh, ước chừng là cảm thấy ngữ khí của bản thân quá dọa người, lại hòa hoãn xuống một chút, "Nguyên Thanh, con đừng có lòng dạ đàn bà, cho dù con hiện tại có là thực lực thiên tôn, thì dạng này của con ra đường rất dễ dàng bị lừa gạt."

Hứa Nguyên Thanh sắc mặt biến đổi, nhìn Phong Vân đang nằm dưới dất, cuối cùng cũng không nói gì.

"Hứa Bác ... khụ khụ... Hứa Nguyên Thanh... ha ha ha...Dao nhi thích ngươi như vậy ... ngươi... " Phong Vân há miệng thở dốc, "Ngươi chính là đối đãi với nó như vậy?"

Nghe Phong Vân nhắc tới Phong Khuynh Dao, Hứa Nguyên Thanh lại có chút dao động, muốn nói đỡ cho hắn, thế nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo cứng rắn của Hứa Bác, hắn chỉ có thể hậm hực gục đầu xuống.

"Thật đúng là một trò hay." Vu Hoan vỗ tay, cảm thán, "Trước đây ta cảm thấy ta thật không có liêm sĩ, thế nhưng so với Hứa công tử đây, mới phát hiện ta cũng bất quá hơi vô liêm sĩ một chút, xem ra ta còn phải cố gắng hơn nữa mới được."

Khuôn mặt Hứa Nguyên Thanh nổi lên một tầng đỏ ửng, không biết là vì tức giận hay xấu hổ.

Tình cảm Phong Khuynh Dao đối với hắn, hắn biết bản thân không có cách nào trả lại cho nàng, thế nhưng, những năm gần đây, hắn một lòng một ý với nàng, tự nhận bản thân làm không ít việc mà những nam tử khác không làm được.

Dưới đáy lòng, Hứa Nguyên Thanh cảm thấy Phong Khuynh Dao cũng không thiệt thòi gì.

Cho nên, đối với lời nói của Vu Hoan, hắn là tức giận nhiều hơn là xấu hổ.

"Hai vị này là muốn can dự vào?" Hứa Bác phất tay ngăn lại Hứa Nguyên Thanh muốn nói chuyện, trong mắt lóe ra hàn quang dọa người.

Vu Hoan tựa như không cảm giác được sát ý của Hứa Bác, đi tới bên cạnh Phong Vân, đem hắn đỡ dậy đưa vào bên cạnh, ngồi xuống gế mới coi như hoàn chỉnh.

"Vốn là không muốn, nhưng là ..." Vu Hoan một bên cho Phong Vân hít thở, vừa nói:" Ta rất không quen nhìn thấy người so với ta còn không biết xấu hổ, cho nên, thật có lỗi, việc này ta rất tình nguyện mà can dự vào."

Phốc...

Cái này có thể dùng để làm lý do à??

Lại cường đại lý do như thế, bọn hắn cũng xem như là mở mang kiến thức.

Từ xưa tới nay ai có thể đem lý do nói đến tươi mát thoát tục như thế.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.