Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm sao lại không biết xấu hổ như vậy.

1753 chữ

"Ngươi nếu không đem ly hồn thạch cho ta mượn, ta liền đem Hứa Nguyên Thanh giao lại cho Phong Khuynh Dao, giao dịch này, Diệp thiếu gia thấy thế nào?"

Hứa Nguyên Thanh? Hắn làm sao lại có thể ở trong tay Bách Lý Vu Hoan??

Thế nhưng biểu tình trấn định của Bách Lý Vu Hoan kia lại không giống như đang nói dối...

Hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch sao? Làm sao lại gặp phải tên sát tinh này!!

Diệp Lương Thần kinh hồn táng đảm nhìn Vu Hoan, bàn tay nắm quạt xếp đã có vẻ không yên, trong đầu nhanh chóng tìm cách đối phó.

"Ngươi suy nghĩ hơi lâu a, vậy ta liền đoạt." Vu Hoan cười khẽ ném ra câu nói này.

Diệp Lương Thần cắn răng một cái, vội vàng cắt đứt Vu Hoan đang thủ thế ra dấu với Dung Chiêu, "Bách Lý cô nương, ở đây hỗn tạp, việc này có thể chờ một chút rồi nói có được không?"

Người biết ly hồn thạch không nhiều, cho nên hắn cũng không quá lo lắng những người này nghe được, thế nhưng một khi lấy nó ra ở đây thì việc này không giống nhau nữa.

Vu Hoan nhìn chằm chằm Diệp Lương Thần một lát, lại ngẩng đầu nhìn trời, Diệp Lương Thần cũng không hiểu rõ lắm, cũng ngẩng đầu nhìn theo.

Trên trời mây đen âm u như đại quân đang tiếp cận, đem toàn bộ thành Phong Tuyết bị bao phủ ở bên trong, mưa gió nổi lên tập kích như một khúc nhạc dạo đầu.

"Sắp trở trời rồi, chi bằng ta trước cứ giết chết ngươi." Vu Hoan ngay lúc Diệp Lương Thần đang ngẩng đầu cũng nhìn trời, đột nhiên động thủ.

Trở trời cùng với việc giết hắn thì có liên quan gì a!!!

Dư quang của Diệp Lương Thần chỉ nhìn thấy thân ảnh màu xanh cực nhanh lướt tới chỗ hắn.

Cái này...

Nữ nhân này làm sao nói động thủ là liền động thủ a!!!

"Oong --------"

Thanh âm lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, Diệp Lương Thần rõ ràng cảm giác được trên cổ có thứ lạnh buốt lướt qua.

Một cỗ áp bức kinh khủng cũng theo đó trải rộng ra bốn phía.

Vừa định phản kháng thân thể giống như bị người trói lại, toàn thân lạnh buốt, hoàn toàn không có cách nào động đậy.

Ngay su đó hắn liền nhìn thấy thân ảnh màu xanh đang đứng trước mặt hắn, trong tay áo khoắc màu tím đang hơi rung nhẹ, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn chằm chằm trường kiếm đang ngăn trở ở trước mặt cô.

Thiên Khuynh kiếm yếu ớt run lên, hu hu hu, ánh mắt chủ nhân thật đáng sợ.

"Không được giết người." Dung Chiêu mấy bước đi tới bên cạnh Vu Hoan, thuận tay giữ chặt bàn tay đang cầm áo khoác của Vu Hoan.

Vu Hoan vùng vẫy rút ra, gió lạnh bên ngoài thổi tới, cô liền đem tay rụt về, để mặc cho bàn tay lạnh buốt của Dung Chiêu nắm lấy.

"Không giết hắn làm sao đem ly hồn thạch của hắn giao ra?" Vu Hoan như một tiểu cô nương giận dỗi, đó là nếu như không chú ý đến lời nói đẫm máu kia của cô.

Diệp Lương Thần quả thực bị dọa cho phát sợ, vừa rồi thanh kiếm kia là từ phía sau hắn bay tới, hắn hoàn toàn không có cảm nhận được.

Nếu như thanh kiếm kia hướng về phía hắn, thì hắn hiện tại nhất định đã là một cỗ thi thể lanh lẽo.

Kinh hãi đưa mắt nhìn về Thiên Khuynh kiếm, may mà...

"Ta đưa, ta đưa, nhưng mà hiện ly hồn thạch đang ở thành Từ An, Lương Thần vốn không mang theo bên mình, Bách Lý cô nương muốn, thì cùng Lương Thần quay về lấy." Thanh âm của Diệp Lương Thần có chút run, ánh mắt bối rối cùng sợ hãi xen lẫn.

Vu Hoan lại ngẩng đầu nhìn trời, suy tư một lát rồi gật đầu đáp ứng.

Đáy mắt vốn bình tĩnh của Dung Chiêu xẹt qua một tia kinh ngạc, theo tính cách của nữ nhân này, cô hẳn là nên bày ra một bộ dáng của đại gia kiêu ngạo khiến người ta phải cung phụng mới đúng...

Diệp Lương Thần thở phào, bất luận là vì cái gì, trước tiên cứ ổn định cô lại rồi nói.

Về phần Hứa Nguyên Thanh, tuyệt không có khả năng trong tay Bách Lý Vu Hoan.

"Vậy Bách Lý cô nương đợi một lát, Lương Thần vẫn có chút chuyện cần phải giải quyết."

Vu Hoan lui về sau mấy bước, trên mặt phát họa lên một nụ cười lạnh," Diệp thiếu gia sợ là quên rồi, Hứa Nguyên Thanh hiện không ở trong tay ngươi, ngươi vẫn muốn ép Phong Khuynh Dao gả cho ngươi?"

"Bách Lý cô nương nói đùa rồi, Hứa Nguyên Thanh ngay từ đầu không hề ở trong tay ta, cô nương làm sao có thể từ trong tay ta đem người cướp đi được chứ?" Diệp Lương Thần sửa lại y phục có chút loạn,liền quay trở lại trạng thái tràn đầy tự tin như vừa rồi.

Con ngươi Vu Hoan híp lại, sâu trong ánh mắt vẻ âm u chợt lóe, không ai biết cô đang nghĩ gì.

Chỉ chốc lát, cô đột nhiên cười, ánh mắt dạo quanh một vòng trong sân, "Ta lại không có nói là ta cướp người từ trong tay của ngươi, Diệp thiếu gia làm sao lại có thể chắc chắn như thế cho rằng Húa Nguyên Thanh vẫn còn ở trong tay ngươi?"

Diệp Lương Thần lướt qua vẻ mặt bình tĩnh kia của Phong Khuynh Dao, chuyện ngày hôm nay xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn...

Bất luận là biểu hiện của Phong Khuynh Dao hay là đột nhiên xuất hiện Vu Hoan, đều không tồn tại trong dự liệu của hắn.

Hướng ánh mắt ra hiệu về phía người bên cạnh, người kia liền thối lui ra khỏi đám người.

"Bách Lý cô nương, Lương Thần đương nhiên sẽ không hoài nghi, chỉ là..." Diệp Lương Thần dừng một chút, nhìn Dung Chiêu một chút, trong mắt cũng không có bao nhiêu sự kiêng dè mà ngược lại có chút khinh thường, "Cô nương đến cùng cũng chỉ có hai người."

"Ý của ngươi là bọn ta chỉ có hai người đánh không lại đám các ngươi?"

Vu Hoan trực tiếp nói thẳng khiến Diệp Lương Thần ngây ra một chút, mặc dù hắn đúng là có cái ý này, thế nhưng cô cứ nói thẳng ra như vậy thật sự tốt à?

"Không phủ nhận thì chính là công nhận? Đã như vậy, vậy ta liền giúp các ngươi mở mang kiển thức một chút."Vu Hoan gật đầu nghiêm túc nói.

Sau đó vào lúc tất cả mọi người vẫn chưa phản ứng lại, cô liền đem Dung Chiêu bên cạnh hướng về Diệp Lương Thần đẩy qua," Dung Chiêu, những người này có mưa đồ bất chính với ta, ngươi đánh chết bọn chúng, còn không thì đánh bọn chúng tàn phế, thân thể này của ta vốn rât dễ hỏng, hỏng rồi thì sẽ rất phiền phức a."

Dung Chiêu: "..." Dễ hỏng là cái quỷ gì?

Diệp Lương Thần: "..." Rốt cuộc ai mưu đồ bất chính a!!!

Không phải là ngươi à!!

Quần chúng vây xem: "..." Kịch bản này phát triển quá nhanh, còn chưa kịp phản ứng.

Bị đẩy ra ngoài, lý lẽ Dung Chiêu không có cách nào thốt ra, vì vậy tràng diện một trận náo loạn.

Hắn cũng không phải hạng người lương thiện, cũng không có cái gì mà trái tim vì muôn dân trăm họ, Diệp Lương Thần có phải là người tốt hay không cũng không nằm trong phạm vi của hắn, hắn chỉ cần bảo đảm cho Vu Hoan cùng thân thể của cô không có bất kỳ thương tổn nào.

Phong Khuynh Dao một mực đứng ngoài quan sát, vào lúc Dung Chiêu động thủ đánh người, cũng tận dụng chen vào đám người bên cạnh Diệp Lương Thần đạp cho mấy cước.

Diệp Lương Thần vốn cho rằng Dung Chiêu bất quá dung mạo dễ coi, căn bản không có thực lực gì, thế nhưng thời khắc khi Dung Chiêu hướng về phía mình, cỗ áp bức quen thuộc kia mới khiến hắn giật mình, lực lượng đáng sợ vừa rồi căn bản không phải do thanh kiếm kia mà là của nam nhân này.

"Diệp thiếu gia, hiện tại có bằng lòng đen ly hồn thạch cho ta mượn được chưa?" Vu Hoan đẩy Dung Chiêu ra, từ trên cao nhìn xuống Diệp Lương Thần đang chật vật nằm rạp trên mặt đất.

"Ngươi..." Diệp Lương Thần khí huyết cuồn cuộn, “Ngươi căn bản là không muốn cùng ta trở về."

"Ngươi căn bản cũng không có ý định đem ly hồn thạch cho ta mượn?" Vu Hoan ánh mắt như nhìn thằng ngốc nhìn Diệp Lương Thần, "Ta lại không phải đồ ngốc, thành Từ An là địa bàn Diệp gia các ngươi, ta cùng ngươi trở về, Diệp gia các ngươi còn không phải đem ta giết chết sao?"

Diệp Lương Thần giận dữ, trên mặt cũng không còn bày ra vẻ ôn hòa gì nữa, "Bách Lý Vô Hoan, Diệp Lương Thần ta cũng không có chỗ nào đắc tội với ngươi, ly hồn thạch mà ngươi nói ta căn bản không biết, ngươi vì sao cứ muốn đối với ta như vậy?

"Đúng a, ngươi không có chỗ nào đắc tội với ta, thế nhưng ta vốn là người tùy hừng như vậy, tin đồn của ta trên đại lục chắc ngươi nghe cũng không ít không phải sao? Ta cứ không đi về cùng ngươi, ta nói ngươi có ly hồn thạch thì ngươi không có cũng phải có."

Dung Chiêu quay đầu đi, vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng.

Nữ nhân này không thèm nói đạo lý, hoành hoành bá đạo hắn cũng đã gặp qua nhiều rồi, thế nhưng hắn có chút không có cách nào tiếp thu được.

Trên thế giới này làm sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ?

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.