Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

: Lương Thần cảnh đẹp nhà ngươi đâu.

Phiên bản Dịch · 1589 chữ

Vu Hoan cứ luôn quan sát phản ứng của Diệp Lương Thần, đáy mắt hắn hiện lên tia kiêng kị mặc dù chỉ trong nháy mắt,thế nhưng Vu Hoan vẫn có thể nhìn thấy được.

Cô hướng về phía Dung Chiêu nhích lại gần, lấy khủy tay chọc vào Dung chiêu, nghiêng đầu thấp giọng nói:"Dung Chiêu, lát nữa đánh nhau ngươi nhớ phải bảo hộ ta."

Con ngươi Dung Chiêu chuyển động mấy cái, cau mày không hiểu, nói:"Cô có năng lực tự bảo vệ, vì sao muốn ta bảo hộ cô?"

Lực tàn phá của nữ nhân này hắn chưa từng hoài nghi.

Cho dù hiện tại cô không thể tùy tâm sở dục sử dụng linh lực, thế nhưng không phải là người có thể đối phó được, tràng diện nhỏ này, chỗ nào cần hắn ra tay?

Vu Hoan lườm hắn một cái,"Ta không muốn động không được à?"

Trời lạnh như vậy, cô ngay cả động ngón tay đều ngại mệt được chứ!!

Dung Chiêu suy tư một lát, dường như nhớ đến cái gì, gật đầu một cái xem như đáp ứng rồi.

"Dao nhi." Thanh âm quát lớn của Phong Vân thành công hấp dẫn ánh mắt của Vu Hoan.

Bọn họ nói chuyện như thế một lát, Phong Khuynh Dao đã đem trường kiếm màu đen kia đặt lên trên cổ Diệp Lương Thần, để lại một vết máu.

"Nguyên Thanh ở đâu? Ngươi không nói ta liền giết ngươi." Phong Khuynh Dao đối với tiếng quát của Phong Vân là bỏ mặc, trên gương mặt xinh đẹp đằng đằng sát khí.

Thân thể Diệp Lương Thần có chút ngửa ra sau, một cánh tay bị Phong Khuynh Dao nắm lấy, một tay kia chỉ có thể cầm quạt xếp ngăn lại lưỡi kiếm.

"Khuynh Dao, ta đã nói, chỉ cần nàng cùng ta kết hôn, Hứa Nguyên Thanh sẽ an toàn trở về Hứa gia, thế nhưng nàng hôm nay nếu giết ta, vậy Nguyên Thanh chỉ có thể cùng ta chôn cùng." Diệp Lương Thần thanh âm tràn đầy sự tự tin khiến kiếm Phong Khuynh Dao hạ xuống mấy phần.

Bất luận Phong Khuynh Dao dùng lực như thế nào, Diệp Lương Thần liền là bộ dạng không quan tâm biểu lộ 'ta chết hắn cũng sẽ chết'.

"Diệp Lương Thần" Phong Khuynh Dao cắn răng đáy mắt điên cuồng tuôn ra sát ý khiến không khí bốn phía càng lạnh hơn ...

"Ngươi giết hay không?" Vốn tràng diện bị ngưng trọng, nhưng vì câu nói này,liền có chút di động.

Bao gồm Phong Khuynh Dao đang đứng ở bên trong, tầm mắt của mọi người đều tập trung vào nơi phát ra âm thanh.

Người nào lại như không có mắt như thế, lúc này còn mở miệng nói chuyện?

Nói cũng không phải là lời hữu ích gì, quả thực là muốn chết.

Mà chủ nhân của thanh âm này, đang ôm một áo khoác màu tím, hai tay được che chặt chẽ, váy dài màu xanh tầng tầng lớp lớp rất hoa lệ, trên vẻ mặt xinh đẹp tuyệt sắc nở nụ cười yếu ớt.

Vu Hoan khí định thần nhàn bỏ qua những ánh mắt tập trung tới mình, "Phong Khuynh Dao, ngươi muốn giết liền giết a, dông dài như thế rất phí thời gia của mọi người nha."

Ánh mắt Phong Khuynh Dao lóe lên một tia kinh ngạc, lại là cô nương này...

Đáy lòng chợt sinh ra một dự cảm không lành.

"Bách Lý Vu Hoan." Diệp Lương Thần cũng một mặt kinh ngạc, lại còn dễ dàng gọi ra đúng tên của Vu Hoan.

Lần này đến lượt Vu Hoan kinh ngạc, không nghĩ tới Diệp Lương Thần vậy mà lại biết mình, thật là hiếm thấy,

Đại danh của Bách Lý Vu Hoan trên đại lục này tuy là tên tuổi vang đội, nhưng không phải ai cũng đều gặp qua cô.

"Ngươi biết ta?" Vu Hoan đi về phía trước một bước, vừa vặn đưa cô cùng đám người kia tách ra.

Dung Chiêu chần chừ một lát, ánh mắt quét tới bốn phía, lúc này mới đi theo phía sau cô.

Nếu như đứng ở trong đám người, Dung Chiêu có lẽ chỉ có chút chói mắt, thế nhưng một khi đứng ở vòng vây, hắn liền là chói mắt.

Quần chúng vây xem còn chưa kịp phản ứng với bốn chữ Bách Lý Vu Hoan, liền bị dung mạo của Dung Chiêu làm cho chấn động lóe mù mắt.

Diệp Lương Thần chỉ hơi nhíu mày, ánh mắt trên thân Dung Chiêu bất quá chỉ dừng lại nửa giây liền rời đi.

"Lương Thần may mắn có gặp qua Bách Lý cô nương một lần, sao dám quên." Diệp Lương Thần cười như không cười nhìn Vu Hoan, trong ánh mắt lóe lên thâm ý, chỉ có Vu Hoan nhìn hắn chằm chằm mới phát hiện ra.

Vu Hoan chớp chớp mắt, nhếch miệng cười,"Vậy thì dễ làm rồi, nếu đã là người quen, ta cũng không cần phải khách khí nữa, đem ly hồn thạch trên người ngươi cho ta mượn dùng một chút."

Biểu tình trên mặt Diệp Lương Thần lập tức cứng đờ.

Ai cùng nàng là người quen hả??

Quan trọng là, cô làm sao biết trên người hắn có ly hồn thạch?

Việc này ngoài trừ dòng chính trong Diệp gia biết, người ngoài căn bản không thể biết, cô là như thế nào lại biết được?

Diệp Lương Thần đè nghi hoặc nơi đáy lòng xuống, sắc mặt hòa hoãn, cao giọng nói:" Ly hồn thạch theo lời của Bách Lý cô nương là cái gì? Trên người Lương Thần cũng không có vật này."

"Ồ, không ở trên người ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không được cha ngươi công nhận? Chẳng lẽ thiếu chủ của Diệp gia đổi chủ rồi?" Vu Hoan vẻ mặt nghi hoặc, thanh âm mềm mại cũng có vẻ không hiểu.

Nhưng rơi vào trong tai người đang vây quanh, ý kia lại thay đổi đến mấy lần.

Mọi người đều biết thiếu chủ Diệp gia vẫn chưa có quyết định là ai, nhưng người có hy vọng nhất chính là đại thiêu gia Diệp gia, Diệp Lương Thần.

Mà lúc này nghe ý tứ của cô nương này, ngồi vào vị trí thiếu chủ Diệp gia nhất định phải đạt được cái vật được gọi là ly hồn thạch kia, lại nhìn vào sắc mặt khó coi của Diệp Lương Thần kia, đám người bổ não một chút liền có thể nhìn ra, ánh mắt nhìn Diệp Lương Thần liền thay đổi rồi.

Đáy lòng Diệp Lương Thần phiền muộn, ly hồn thạch này thế nhưng là một vật quý giá, Diệp gia chưa hề nói qua với người ngoài, Bách Lý Vu Hoan rốt cuộc làm thế nào mà biết được.

"Bách Lý cô nương..."

"Diệp thiếu gia, ngươi nếu không giao ra, sẽ chết nha."

Vu Hoan cắt lời Diệp Lương Thần, ngữ điệu so với lời vừa rồi còn mềm mại hơn mấy phần, nhưng rơi vào trong tai lại có mấy phần giết chóc."Ta sẽ không do dự như cô nương kia, tất nhiên nếu ngươi muốn thử vạn tiễn xuyên tim hay là ngũ mã phanh thây?

Ai mẹ nó muốn thử vạn tiễn xuyên tim, ngũ mã phanh thây chứ!!!

Hắn cứ cảm thấy đánh giá Bách Lý Vu Hoan trên đại lục có chút phóng đại, nữ tử này năng lực có thể mạnh bao nhiêu??

Bây giờ lại không thể không thừa nhận, nữ nhân này chính là một kẻ biến thái.

Diệp Lương Thần cầm quạt xếp trong tay dùng sức mở ra, liền có một cơn chấn động, Phong Khuynh Dao liền bị đẩy lùi mấy bước, hắn liền lui về sau, thoát khỏi trói buộc của Phong Khuynh Dao.

"Bách Lý Vu Hoan, Lương Thần thật sự nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, nếu có gì Lương Thần có thể giúp đỡ, Lương Thần chắc chắn dốc toàn lực hỗ trợ." Diệp Lương Thần lễ phép nói.

Nhưng mà...

"Vậy ngươi hãy đem ly hồn thạch cho ta mượn dùng một chút, ta lại không phải không trả ngươi, lẽ nào ngươi cảm thấy ta coi trọng viên đá vụn của ngươi?" Vu Hoan một mặt ghét bỏ.

Viên đá vụn...

Khẩu khí cũng thật lớn.

Diệp Lương Thần liền nghẹn họng, gia tộc Bách Lý là một gia tộc lớn, có lẽ chướng mắt với một viên ly hồn thạch.

Thế nhưng người đang đước trước mặt hắn không phải là con nối dõi của gia tộc Bách Lý, mà là đại tiểu thư của gia tộc Bách Lý, Bách Lý Vu Hoan.

Chỉ với cái tên này, hắn đừng nói đem ly hồn thạch cho cô mượn, ngay cả thừa nhận hắn cũng không dám.

Diệp gia cho dù là độc bá nhất phương, thế nhưng so với Bách Lý gia tộc, ngay cả lông tơ của người ta cũng không sánh bằng.

Diệp Lương Thần ổn định lại tinh thần, nỗ lực duy trì hình tượng nhẹ nhàng của một công tử,"Bách Lý cô nương, Lương Thần thật sự không có đồ vật như lời cô nương nói, nếu thật sự có, Lương Thần nhất định không dám giấu."

Vu Hoan cười nhạo một tiếng, vẻ mặt khinh thường khiến khóe mắt Lương Thần liền nhảy lên.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.