Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mắt mù dễ quên chính là bệnh

Phiên bản Dịch · 1739 chữ

Lão già vừa mới đi vào một bước, liền từ căn phòng bay ra, ném tới trên một gốc cây trong viện tử, con ngươi đảo một cái, hôn mê bất tỉnh.

Vu Hoan vừa vặn đứng bên cạnh, phản ứng của người bình thường đều là đỡ lấy lão già kia, nhưng phản ứng Vu Hoan lại là sợ tránh không kịp.

Đám người trong viện: "..." Cô nương này làm sao lòng dạ lại ác độc như vậy.

Bị ánh mắt của đám người lên án một chút, Vu Hoan da không ngứa thịt không đau, thần sắc bình thường hướng về phía cửa của gian phòng đi tới.

Cô là đến xem náo nhiệt, cứu người liên quan rắm gì cô!!!

"Ta muốn gặp Nguyên Thanh, đi tìm Nguyên Thanh tới đây." Vu Hoan vừa mới tới cửa, âm thanh sắc nhọn chói tai chấn động đến trong tai một mãnh ong ong.

Muội tử, ngươi là luyện âm à??

"Mau tới Hứa gia đem Hứa Nguyên Thanh tới đây." Phong Vân hướng người bên cạnh phân phó một câu, bản thân lại đi vào căn phòng.

Cửa phòng mở ra, đập vào mắt chính là một mảnh hỗn độn, đồ sứ vỡ vụn đổ đầy đất, đứng giữa phòng là một nữ tử, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chẳm cửa phòng, Phong Vân vừa đi vào, nàng liền bắt đầu công kích.

Linh lực tàn phá bữa bãi trong phòng, đùng đùng, lại một nhóm đồ vật bỏ mình.

Phong Vân đến cùng vẫn là Thiên tôn, cao thủ của Đỉnh Phong, không có bị đánh bật ra ngoài.

Phong Vân đánh cho một thân chật vật trong phòng:"..." Không có bị đánh ra ngoài thì có cái gì vui, hắn thậm chí ngay cả nữ nhi của mình cũng không tới gần được.

Phong Khuynh Dao bất quá chỉ là địa huyền trung cấp, hắn đường đừng là thiên tôn đỉnh phong lại không tới gần được.

Cái này nói ra còn không phải làm trò cười cho thiên hạ?

"Hứa Nguyên Thanh là ai?" Vu Hoan chọc chọc thị vệ bên cạnh, bộ dạng hiếu kì vô hại 'Ngươi mau nói cho ta biết, mau nói cho ta'

Thị vệ im lặng lùi về sau một bước, đối với hành vi vừa rồi của Vu Hoan biểu thị bất mãn, thế nhưng người này là người Gia chủ mang tới, hắn không thể đắc tội, chỉ có thể lựa chọn không trả lời.

Biểu tình Vu Hoan lập tức biến đổi, đưa tay bắt lấy cánh tay của thị vệ kia,'Ngươi mau nói cho ta' biểu tình đã đổi thành ' Ngươi không nói cho ta biêt, ta liền giết chết ngươi' với vẻ mặt hung ác.

Thị vệ kia nào biết nhìn như cô nương mềm yếu vậy mà nói trở mặt liền trở mặt, sau lưng nhất thời lạnh một mảnh, làm sao hôm nay lại sao có nhiều chuyện kỳ quái như vậy.

"Hứa công tử chính là con nuôi của thành chủ, là...là người yêu của đại tiểu thư." Thị vệ run rẩy trả lời.

"Nói sớm không phải là tốt à, nhất định phải để ta đánh." Vu Hoan buông thị vệ ra, còn hảo tâm giúp hắn vỗ vỗ nếp gấp bị cô cầm đến nhăn ra.

Thị vệ cứng lại tại chỗ, đáy lòng sợ hãi, làm sao cũng không tan đi.

Vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn thật sự cảm thấy bản thân đã đi vào cửa môn quan, chỉ cần nữ tử trước mặt này nhíu mày một chút, hắn liền đầu một nơi thân một nẻo.

Tại sao lại có một cô nương khủng bố như thế...

Vu Hoàn nào có biết bản thân đã tạo cảm giác sợ hãi như vậy cho người khác. Cô bất quá chỉ là theo thói quen dùng linh hồn chi lực ép người, hơn nữa cô tiếp xúc với những thị vệ kia uy lực tự nhiên lớn.

Nhưng nếu cô không có tiếp xúc tới thị vệ kia, thì người ta cũng không có phản ứng lớn như vậy.

Nói tóm lại, Vu Hoan vẫn là một tên cặn bã.

Vu Hoan nhảy tung tăng chạy đến trước mặt Dung Chiêu, cười tủm tỉm hỏi:" Ngươi nhìn ra cái gì rồi?"

Dung Chiêu vẻ mặt mờ mịt nhìn Vu Hoan, tầm mắt hướng tới khuôn mặt đang cười tủm tỉm của Vu Hoan, khuôn mặt kia tuy cười, thế nhưng nụ cười lại không tới được đáy mắt, ngược lại lộ ra một cỗ lạnh lẽo âm trầm.

Cô căn bản là không muốn cười.

"Đừng cười."

"Hả?" Vu Hoan sửng sốt một chút, hiển nhiên là không hiểu Dung Chiêu là đang có ý gì.

"Không muốn cười thì không cần cười, rất khó coi."Dung Chiêu cứng rắn giải thích một câu, ánh mắt né tránh, không dám cùng Vu Hoan đối mặt.

Hắn cũng không hiểu bản thân vì cái gì lại không dám nhìn Vu Hoan.

Nụ cười Vu Hoan hơi thu lại, vẻ u ám trong con ngươi lưu động, đường cong nơi khóe miệng từ từ phát họa thành vẻ trào phúng.

"Đột nhiên phát hiện ngươi rất đáng ghét." Từ trước đến nay không có ai dám nói như thế với cô.

Quan trọng nhất là...

Cô cười hay không, liên quan rắm gì đến hắn!!

Cho là đang đi trên con đường tình yêu à? Ngươi mới cười không đẹp, cô cười chỗ nào khó coi? Chỗ nào khó coi??

Kỳ thật đây mới là trọng điểm a!!

Dung Chiêu cũng đồng ý gật đầu,"Ngươi cũng rất đáng ghét." Thân là nữ nhi một điểm dịu dàng cũng không có, hơi một tí còn muốn giết người, đặt ở nam tử bình thường, ai sẽ thích một đồ biến thái như vậy??

"Vậy thì thật là ngại quá, chỉ sợ ngươi phải chán ghét ta rất lâu đấy."Vu Hoan hừ lạnh một tiếng, đáy lòng đối với Dung Chiêu càng không chào đón, tên của hắn đã được khắc đến phát sáng trên sổ đen của cô luôn rồi.

Hoàn toàn không biết bản thân đã bị Vu Hoan kéo vào sổ đen, mà đối tượng trọng điểm lại đang thần sắc nghiêm túc, ánh mắt xoắn xuýt nhìn về phía Vu Hoan.

Làm thế nào lại cảm giác bản thân lại nói sai gì đó rồi?

"Ngươi có cảm thấy toàn thân phát lạnh?" Vu Hoan đột nhiên nói ra một câu, Dung Chiêu theo bản năng lắc đầu.

Hắn vốn là không có nhiệt độ, làm sao có thể cảm thấy được lạnh?

Vu Hoan cũng nghĩ bán thân đã hỏi nhầm người, ghét bỏ liếc hắn một cái, quay đầu đi quan sát nhưng người khác trong viện.

Quả nhiên, trong viện đã có người khoanh tay, kỳ quái ngẩng đầu nhìn trời.

Nhiệt độ mùa thu không nên lạnh như vậy, hơn nữa giống như trong nháy mắt nhiệt độ liền hạ xuống, hoàn toàn không phù hợp với quy luật tự nhiên.

Vu Hoan run run một chút, ngay trước mặt mọi người đem áo khoác của Dung Chiêu lột xuống bọc lại trên người mình.

Khóe mắt Dung Chiêu giật giật, nữ nhân này... thật đúng là không khách khí.

Những người khác: "..." Trước mặt nhiều người như vậy, lại không biết xấu hổ như vậy

Áo khoác màu tím mặc lên trên người Vu Hoan cũng không lộ ra vẻ rộng lơn, người khác không chú ý tới, nhưng Vu Hoan là người mặc cái áo này rõ ràng phát hiện ra, y phục đang trên người cô trong nháy mắt dựa theo thân hình của cô điều chỉnh lại.

Cái này mẹ nó lẽ nào là Thần khí?

Vu Hoan kéo tay áo vừa đi vừa lật xem, hai mắt lấp lánh ánh sáng, cô đã sớm ngấp nghé bộ y phục này, mẹ nó nhìn xem rất tiêu sái có đúng không.

Tay chân lanh lẹ đem đai lưng buộc chặt, hiển nhiên là không có ý định trả lại cho Dung Chiêu.

Dung Chiêu áo khoác biến mất, y phục bên trong vẫn rất hoa lệ, Vu Hoan liếc nhìn một chút thế là yên tâm thoải mái cưỡng đoạt.

Đám người trong viện hóa đá đều biểu thị bản thân không có cách nào tiếp nhận nữ nhân không biết xấu hổ này.

Mặc dù bọn hắn tin tưởng vào thực lực thế nhưng nữ tử chung quy nên có bộ dáng của nữ tử, chưa từng có nữ nhân nào không biết xấu hổ như vậy lại lấy y phục của nam tử.

Quả thực là không dám nhìn thẳng.

"Ầm! Nóc nhà bị một luồng khí đánh bay, mảnh vụn từ không trung ùn ùn rớt xuống.

Trong viện lập tức loạn một đoàn, đều chạy trối chết, trong chớp mắt chỉ còn lại Vu Hoan cùng Dung Chiêu.

Dung Chiêu tạo cho mình kết giới linh lực, bã vụn một chút cũng không đánh trúng hắn. Vu Hoan thì thảm rồi, cô vô ý thức dùng lực lượng linh hồn, thế nhưng vừa rời khỏi thân thể liền tan hết, bị mảnh vụn đổ một mặt

"..." Không có cách nào chơi được!!

Dung Chiêu khóe môi cong cong, tiến lên đem Vu Hoan kéo đến bên cạnh mình, thời điểm nữ nhân này xù lông so với thời điểm cười lên thuận mắt hơn nhiều.

Khi Vu Hoan bị kéo vào bên trong kết giới trong nháy mắt đó, tòa nhà ầm ầm sụp đổ, hai thân ảnh từ bên trong bay ra ngoài, đứng giữa không trung giao thủ với nhau.

Vu Hoan phủi sạch tro bụi trên mặt, ngẩng đầu nhìn tràng cảnh trên bầu trời .

Ừ... Nam là Phong Vân, cô nhận ra y phục đó.

Nữ...

Phong Khuynh Dao thay đổi y phục, Vu Hoan chỉ biết phân biệt qua y phục, nhìn sang nữ nhân kia liền mờ mịt, chỉ cảm thấy nữ nhân trên không trung kia cùng với Phong Khuynh Dao trong ấn tượng khác nhau vạn dặm.

Nữ nhân này là Phong Khuynh Dao đi...

Có lẽ là vậy đi.

Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn cũng là một mặt mê mang, hai người này là ai vậy a??? Có chút quen mắt....

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.