Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch

Phiên bản Dịch · 1624 chữ

Vu Hoan cố gắng vùng vẫy mấy lần, phát hiện bản thân hoàn toan không phải đối thủ Dung Chiêu, thức thời quyết định từ bỏ kế hoạch này, ngã đầu liền ngủ.

Dung Chiêu sợ Vu Hoan lừa bịp, đành phải ở lại phòng trông một đêm.

Mới sáng, bên ngoài liền truyền đến tiếng ồn ào, Vu Hoan ôm chăn mềm làu bàu một tiếng, sắc mặt khó coi ngồi dậy.

"Mới sáng sớm đã ồn ào, có phải là quên uống thuốc, Dung Chiêu đi chém bọn chúng đi." Vu hoan vò vò đầu tóc, vẻ mặt như muốn giết người.

Bị chỉ điểm Dung Chiêu: "..." Mới sáng sớm liền muốn chém chết người, bệnh cũng không nhẹ.

Nên cho cô uống thuốc gì thì tốt đây??

"Ngươi tại sao lại không đi?" Vu Hoan nghiên đầu nhìn Dung Chiêu, sau khi phát hiện ánh mắt lạnh lẽo âm trầm đang nhìn cô, liền tỉnh táo lên một chút, trong đầy nhớ tới lời tối qua Dung Chiêu đã nói qua.

Một cảm giác bất lực lan tràn toàn thân.

Không thể giết người, cũng không thể giết quỷ, thật nhàm chán a.

"Ta biết rồi, ngươi đừng trừng ta, không giết thì không giết a." Vu Hoan mắng xéo một câu, từ giường đi xuống, mặc áo khoác rồi kéo cửa ra ngoài xem náo nhiệt.

Không cho phép giết người còn không cho cô xem náo nhiệt??

Dung Chiêu im lặng đuổi theo.

Cảm giác này tựa như bản thân đang nuôi một hùng hải tử không nghe lời, một khắc không để ý, cô liền có thể lật trời cho ngươi xem.

Phong gia không biết chuyện gì xảy ra, loạn thành một bầy, Vu Hoan còn chưa đi mấy bước thì đã gặp mấy đám người thần sắc hốt hoảng vội vàng chạy đi.

Vu Hoan gãi gãi đầu, muốn bắt một người tới hỏi, nhưng nhìn bốn phía, thế mà lại không có ai.

"Dung Chiêu..."

"Ta không biết" Dung Chiêu bình tĩnh cắt ngang lời Vu Hoan.

Hứ, cô chưa hỏi, ngươi liền không biết!!

Dung Chiêu sắc mặt không đổi, nhưng đáy lòng lại đắc ý, hắn còn có thể không biết nữ nhân này là muốn hỏi cái gì ư??

Vu hoan đáy lòng buồn bực, thuận tay đi kéo Thiên Khuynh kiếm, lúc này mới phát hiện Thiên Khuynh kiếm không có ở đây.

Nhìn quanh hai bên một vòng cũng không nhìn thấy thân ảnh Thiên Khuynh kiếm.

Hình như...

Tối qua gây án bỏ trốn sau đó cũng chưa quay lại??

Kiếm linh không đáng tin cậy, kiếm lại càng không đáng tin cậy, có thể để cô vui sướng tìm Thần khí!!

Tâm thật mệt mõi, thật muốn chết.

Vu Hoan vẻ mặt phiền muộn như cha chết, cuối thấp đầu, hướng phía phát ra âm thanh đi tới, cái gì cũng không ngăn cản được việc cô đi xem náo nhiệt.

Phong phủ cũng không quá lớn, đi một lát liền nhìn thấy đám người bao vây một cái viện, thần sắc khác nhau thảo luận.

Vu Hoan đứng cũng khá xa, chỉ có thể nhìn thấy trong viện đầy ắp người, trong đó có một thân ảnh có vẻ quen thuộc.

Nhưng cô tìm tòi trong đầu nửa ngày cũng không nhớ tới người kia là ai.

"Đại tiểu thư có phải nhập ma rồi không? Cái này phải làm sao mới ổn đây, Phong gia chúng ta thế nhưng lại chỉ có mình đại tiểu thư này." Một nha hoàn lo lắng nói với gã sai vặt bên cạnh.

Vu Hoan đứng ở bên kia nhìn lướt qua, con ngươi khẽ chuyển, lôi kéo Dung Chiêu tới bên cạnh bọn họ, lắng nghe tin tức.

Gã sai vặt cũng là vẻ mặt ưu sầu, bất quá đáy mắt lóe lên một tia khinh miệt không dễ dàng phát giác, "Đại tiểu thư đúng là chỉ có một vị, thế nhưng chi thứ của thiếu gia cũng không thiếu, việc này khó nói, chúng ta chỉ là thảo luận một chút, miễn cho dẫn lữa lên thân."

Đã sợ như vậy, câu trước ngươi nói làm cái lông a, đây không phải làm cho người ta nghi ngờ à??

Tiểu nha hoàn liền cảnh giác nhìn nhìn phía xa, hướng gã sai vặt nhích lại gần,"Ta nghe người bên cạnh nhũ mẫu nói đại tiểu thư tối qua sau khi hồi phủ liền phát sốt, sáng nay tỉnh lại liền không nhận người, thiếu chút nữa đem gia chủ làm cho bị thương. Kì quái là đại tiểu thư lại chỉ nhớ Hứa công tử..."

Nha hoàn đột nhiên im bặt, thần sắc kinh hoàng nhìn cửa viện.

Bên kia là một trận rối loạn, nam nhân cao lớn sắc mặt tái xanh từ bên trong viện nhanh chóng rời đi.

Đợi người kia biến mất, Vu Hoan mới từ trong thảo luận của những người này biết được Phong gia chủ tối qua có gặp một lần chính là Phong vân.

Lật bàn, không có việc gì thì ngươi vì cái lông mà đi thay quần áo a!!

Chỉ cần đổi y phục, Vu Hoan liền trăm phần trăm nhận không ra người.

Mắt mù, cái bệnh này, thật cần phải trị.

Sau khi Phong Vân rời khỏi, trong viện liền lao ra một đám người đem hạ nhân đang vây xem buộc rời đi.

Vu Hoan cùng Dung Chiêu ăn mặt bất phàm, tối qua lại có nghe qua có hai vị khách nhân, những người kia cũng không dám đối đãi với bọn hắn nói năng lỗ mảng, chỉ là thiện ý mời bọn hắn rời đi.

Vu Hoan nào chịu, lấy tư thế đại gia kiêu ngạo,"Ta thế nhưng lại là ân nhân cứu mạng của tiểu thư các ngươi, ta vào xem một lát, cam đoan không làm loạn."

Thị vệ đối diện xạm mặt lại, nào có người đem bốn chữ ân nhân cứu mạng treo ở trên miệng không biết xấu hổ như vậy??

"Cô nương, trạng thái hiện tại của đại tiểu thư ...thật không thể tiếp khách." Gia chủ không có cách nào khiến đại tiểu thư bình tĩnh trở lại, hắn nào dám cho người đi vào.

"Vậy ta vụng trộm nhìn một chút, không đi vào được hay không??

Thị vệ: "..."

Không thể đánh cũng không thể mắng, thị vệ sắp khóc.

Thiếu nãi nãi cầu buông tha, bọn hắn cũng chỉ phụng mệnh làm việc.

Thời điểm Phong Vân dẫn một ông lão quay lại, nhìn thấy chính là Vu Hoan không biết xấu hổ níu lấy thị vệ muốn vào trong.

Vị công tử đứng ở phía xa, một chút cũng không có ý tứ muốn tiến lên giúp đỡ, hoặc ngăn cản.

Nói đùa, nữ nhân này hiện tại đang ở trạng thái không bình thường, hắn trừ phi là bị bệnh mới tới gần cô.

Không rõ chân tướng, Phong Vân ba chân bốn cẳng đến trước mặt Vu Hoan, đem thị vệ giải cứu ra.

"Cô nương, tại sao lại không ở khách phòng nghỉ ngơi, nơi này là nội viện Phong gia, cô nương xuất hiện ở đây có chút không ổn." Đáy lòng Phong Vân gấp đến độ không kịp, nhưng tính khí vẫn nhẫn nại nói với Vu Hoan.

Nhưng mà...

Vu Hoan nghiêng đầu nhìn hắn một cái, vẻ mặt không quen,"Ngươi là???"

Phong Vân: "..." Dáng dấp hắn như vậy làm sao lại không nhận ra???

Vu Hoan nhìn xuống y phục Phong Vân, vỗ trán một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:"Phong gia chủ a, thật ngại quá, ngươi thay y phục, ta có chút không phân biệt được."

Lại còn trách hắn???

Phân biệt hắn qua y phục hắn mặc so với dáng dấp hắn lại còn cao...

Đây là logic kỳ quái gì.

Phong Vân miễn cưỡng nở nụ cười,"Cô nương, Phong mỗ vẫn còn việc phải xử lý, cô nương nếu có việc có thể tìm quản gia."

"Không sao, ta không bận, ta chỉ là ở bên cạnh nhìn một chút, sẽ không ảnh hưởng đến ngươi?"

Ngươi không bận nhưng hắn bận a!!!

Đầu óc của cô nương này rốt cuộc là như thế nào a!!!

Phong Vân trong nháy mắt có xúc động muốn giết chết Vu Hoan, đây là hùng hài tử của nhà nào thả ra a, cô không biết xấu hổ như vậy cha mẹ cô có biết không hả??

Dung Chiêu nhìn Phong Vân bộ dạng cắn răng nghiến lợi, đáy lòng cuối cùng cũng thoải mái một chút.

Không phải chỉ có mình hắn chịu dày vò thật tốt.

Bị vướng bởi Vu Hoan không biết xấu hổ như thế, cuối cùng cô cũng được như ý nguyện tiến vào viện tử cùng Phong Vân.

Cho nên nói, người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ

Tiến vào viện tử, Phong Vân liền không thèm để ý Vu Hoan, đem ông lão kia kéo tới cửa một gian phòng.

Bên trong cửa phòng đóng chăt thỉnh thoảng truyền đến thanh âm đùng đùng, Phong Vân sắc mặt khó coi hướng phía ông lão nhẹ gật đầu.

Lúc này mới có một buổi tối, Dao nhi của hắn làm sao lại như biến thành người khác.

Lão già chần chừ một chút, vẫn là đẩy cử ra đi vào, trên vẻ mặt biểu lộ coi thường cái chết, Vu Hoan lại rất là vui sướng.

Phong Khuynh Dao không những bị mất trí nhớ, tính tình còn đại biến, có hy vọng a.

"Cút, cút ra ngoài, ta muốn gặp Nguyên Thanh."

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.