Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngạnh đấu

Phiên bản Dịch · 1836 chữ

-Phá!

Long Tuấn hét lớn một tiếng, sức mạnh toàn thân tụ lại mà phát ra một quyền kích thẳng về phía Độc nương tử ...

"Bùng ..." sóng âm ù ù vang dội trong ngôi miếu nát, chấn động đến nỗi gạch ngói rung lên lạch cạch.

"Lực quyền mạnh thật" Độc nương tử cảm thấy một luồng sức mạnh thuần túy thông qua chưởng tâm mà xâm nhập vào cánh tay, làm tắc nghẽn kinh mạch tay phải, sinh ra một cảm giác tê dại.

Mà Long Tuấn lại càng chật vật hơn. Một luồng kình lực cường đại thấu vào cơ thể, xộc thẳng vào trong nội tạng của hắn, khí huyết nhộn nhạo chạy ngược lên tận yết hầu ...

Giữa lúc Long Tuấn đang muốn áp chế luồng khí huyết này, trông thấy Độc nương tử trước mặt, trong lòng hắn chợt lóe lên một ý niệm, khóe miệng không tự giác được mà khẽ nhếch lên trào phúng ...

Độc nương tử thấy vẻ mặt của Long Tuấn như vậy, tức thì cảnh giác trong lòng, thị đang muốn lui về phía sau nhưng đã chậm một bước ...

"Phụt ..." một chùm máu tươi phun ra từ trong miệng Long Tuấn, bắn thẳng về phía Độc nương tử. Mà bản thân hắn cũng bị đánh bay ra ngoài.

Long Tuấn mượn nội thương mà phun máu tấn công, tập kích bất ngờ như vậy đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Độc nương tử đã không kịp tránh nữa rồi, chỉ đành dựa vào phản ứng bản năng mà giơ hai tay lên che chắn khuôn mặt. Nhưng chùm máu tươi phun tới tung tóe, vẫn khiến cho thị dính máu đầy người.

Đồng thời, ngay khi Độc nương tử đang che chắn hai mắt, Đinh Nghị đã lẳng lặng giơ khúc củi vọt tới ...

-Vô hồi thức!

Đinh Nghị thầm hét một tiếng, khúc củi trong tay hắn bổ thẳng về phía Độc nương tử ...

Từ lúc mới xuất hiện, Độc nương tử luôn cho rằng thị đã nắm chắc cục thế trong tay mình nên tự nhiên là khinh địch, thậm chí ngay cả chân khí hộ thể cũng không thèm sử dụng, thế cho nên bây giờ mới chật vật như vậy.

Bị người khác phun máu lên đầy người, nộ hỏa trong lòng Độc nương tử không biết để đâu cho hết. Giữa lúc đang sững sờ, bên tai thị chợt khẽ vang lên tiếng gió rít "vù vù" ....

Thầm than "không tốt", Độc nương tử vội vàng giơ tay trái lên chống đỡ.

Nhưng bàn tay vốn chỉ là huyết nhục, dưới tình huống không có chân khí hộ thể mà lại va chạm với khúc củi đang cháy nóng rực, thì kết quả có thể đoán được ...

"Bốp!"

-A!

Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong miệng Độc nương tử. Lập tức thị ôm tay trái lướt nhanh về phía sau, vẻ mặt đau đớn vô cùng.

Một chiêu đắc thủ, lẽ nào Đinh Nghị lại dễ dàng dừng tay. Nhân lúc thế đao chưa tận, hắn lập tức xoay chuyển khúc củi trong tay xuất ra "Cuồng vũ thức". Côn ảnh như thủy triều, liên miên bất tận, tiếp tục đuổi theo địch nhân.

Đinh Nghị công kích quá nhanh, Độc nương tử không kịp vận khí hộ thể nên chỉ có thể tránh né không ngừng. Có điều, thị là vốn là người lão luyện giang hồ, nên sau vài cái lách người lùi lại đã dễ dàng kéo dãn khoảng cách với Đinh Nghị.

Tiếp theo, Độc nương tử chắp tay trước ngực, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân phóng ra hàn khí ...

-Quỳ hoa kình!

Theo tiếng hét lớn của Độc nương tử, không khí xung quanh rung động càng ngày càng mãnh liệt, xem ra thị đã động sát ý rồi.

"Bùng!"

Một cái ***g khí vô hình bành trướng ra bức lui Đinh Nghị vài bước. Ngay sau đó, từ bàn tay của Độc nương tử lóe lên một đạo hàn quang, bắn thẳng đến ngực hắn ...

-Cẩn thận

Chu Tam và Chu Phượng cùng hô to cảnh tỉnh. Nhưng mà với khoảng cách gần như thế, muốn né tránh đạo hàn quang cực nhanh kia cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Gặp nguy cấp, Đinh Nghị cũng không quan tâm gì nữa, lập tức tụ tập sức mạnh toàn thân lên hai cánh tay, chuẩn bị ra đòn nghênh đón.

Độc nương tử thấy thế thì trong lòng cười lạnh không ngừng. Người ngoài sao có thể biết rõ sự lợi hại của "Quỳ hoa kình" chứ. Trong mắt thị, Đinh Nghị như vậy hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

-Sinh tử thức!

Đinh Nghị hai tay chấp côn, quát lớn một tiếng, toàn lực chém về phía hàn quang. Thế côn lăng lệ vô cùng, phát ra tiếng gió "vù vù" trong không khí ...

"Bùng!" ...

Khúc củi cháy và "quỳ hoa kình" vừa tiếp xúc tức thì liền bùng nổ. Đinh Nghị chỉ cảm thấy một luồng khí kình cực mạnh thấu vào hai cánh tay, trong chớp mắt đã truyền vào nội tạng, đồng thời cả thân thể cũng bị đánh bay ra ngoài.

"Phụt!" Giữa không trung, Đinh Nghị không áp chế nổi luồng khí huyết nhộn nhạo trong cơ thể, phun ra một chùm máu tươi, tiếp theo rơi "bịch" xuống mặt đất.

-Dừng tay ...

Chu Phượng chợt quát lên, nhưng Độc nương tử lại không hề động đậy...

Chu Phượng sốt ruột, níu Chu Tam đang muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên cũng lại sửng sốt.

Đinh Nghị lồm cồm bò dậy, lau khô vết máu bên mép rồi chửi ầm lên:

-Mẹ kiếp, con bà nó! Lão tử đau chết đi được ...

Bọn Chu Tam rất ngạc nhiên. Vừa rồi hắn bị thương nặng như vậy, không ngờ còn có thể đứng lên, mà trông bộ dạng còn rất hoạt bát.

"Không ngờ hắn còn có thể đứng lên được!" Độc nương tử lại càng khiếp sợ. Thị rất hiểu rõ uy lực một đòn của mình vừa rồi, nhưng mà sự thực bày ra trước mắt, nên thị không thể không tin, chỉ đành sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

-Mẹ kiếp! Lão ... Khụ khụ ..... Khụ khụ...

Lúc này Long Tuấn cũng từ mặt đất bò dậy. Hắn quệt quệt vết máu bên khóe miệng rồi quay sang Đinh Nghị cười mắng:

-Lão tử cũng đau đây này, còn lãng phí nhiều máu tươi như vậy, nhưng không ngờ ngươi chỉ gãi ngứa cho thị thôi à ...

-Đủ rồi!

Độc nương tử rít lên một tiếng, rồi nói:

-Ngươi.... nguơi. ... hai người các ngươi ... đều phải chết!

Bên trong ngôi miếu hoang, từ trên người Độc nương tử tản mát ra từng trận hàn khí âm sâm, khiến cho không khí xung quanh chấn động kịch liệt. Phảng phất như là thị đang phát tiết nộ hỏa trong lòng vậy.

Long Tuấn cùng Đinh Nghị chậm rãi lùi sát về phía bọn Chu Tam, che chở cho hai nàng ở phía sau.

Nhìn bóng lưng của Long Tuấn cùng Đinh Nghị, hai người Chu Tam đột nhiên ngẩn ra, một loại cảm giác kỳ diệu dâng lên trong lòng họ.

-Bản thân các ngươi đã sắp mất mạng rồi, lại còn tưởng rằng có thể bảo vệ cho các nàng ấy ư?

Độc nương tử lạnh lùng rít lên, vẻ mặt đầy trào phúng xem thường.

Long Tuấn cùng Đinh Nghị liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên một tia tiếu ý.

Chu Tam khẽ hỏi:

-Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì vậy?

Long Tuấn quay đầu lại, cười đáp:

-Cảm ơn ngươi vừa rồi đã phối hợp, nếu không thực đúng là không lừa nổi con mụ già kia rồi!

Chu Tam bực mình nói:

-Các ngươi có phải là bị bệnh hay không? Không thấy mụ già kia bây giờ vẫn còn nguyên vẹn hay sao?

Chu Phượng cũng không tin, hỏi:

-Đúng vậy! Các ngươi đã lừa mụ ta chỗ nào?

Đinh Nghị trả lời:

-Các ngươi yên tâm đi, A Tuấn nói chỉ cần dụ mụ ta đi tới là được.

-Dụ đi tới?

Hai người hai người Chu Tam sửng sốt nhìn về chỗ Độc nương tử đang đứng. Ngoại trừ Lý Nhạc Phàm đang hôn mê bất tỉnh nằm phía sau thì không có chỗ nào đặc biệt gì cả. Chẳng lẽ ...

-Các ngươi đều đi tìm chết đi!

Độc nương tử đã vận công xong xuôi, tức thì gầm lên một tiếng, hàn quang trong tay lóe lên chuẩn bị bắn về phía Long Tuấn....

-Sư phụ! Người còn không ra tay thì đồ đệ bảo bối của người sắp mất mạng rồi ...

Long Tuấn đột nhiên hô to một tiếng, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Cảm nhận được một luồng hàn khí ập tới ở phía sau, khí tức của Độc nương tử hơi ngừng một chút, thị không tự giác được xoay người lại thì đã thấy Nhạc Phàm đứng ở ngay phía sau.

"Làm sao hắn có thể ...." Độc nương tử không kịp tự hỏi, Nhạc Phàm đã khom người tấn công về phía thị.

Mặc dù Độc nương tử kinh ngạc vì không ngờ Nhạc Phàm không có trúng độc, nhưng thị rất có tự tin đối với "Quỳ hoa kình"" của bản thân, cho dù không cần dùng độc thì bản thân cũng có thể giết chết Lý Nhạc Phàm.

Thấy Nhạc Phàm vọt tới, Độc nương tử cũng không hoảng loạn. Thị cười lạnh cười lạnh một tiếng, "Quỳ hoa kình" trong tay bắn về phía Lý Nhạc Phàm.

So với Long Tuấn thì lực "Phá kình" của Nhạc Phàm mạnh hơn rất nhiều. Một quyền vung ra đánh thẳng vào "Quỳ hoa kình", trong nháy mắt đã đánh tan nó rồi tiếp tục hướng về phía Độc nương tử mà đánh tới ...

Nhìn quyền đầu áp sát tới, Độc nương tử đã không có thời gian suy tính gì nữa, đành phải tụ chân khí toàn thân vào hữu chưởng mà ngạnh tiếp một quyền của Nhạc Phàm.

"Bùng!"

Một tiếng trầm muộn vang lên, Độc nương tử cũng chưa cảm nhận được lực lượng một quyền này của Nhạc Phàm lớn bao nhiêu, chỉ là vừa vặn triệt tiêu kình lực của bản thân. Giữa lúc đang nghi hoặc trong lòng, đột nhiên thị nhớ tới đòn "Liên kích" vừa nãy của Long Tuấn.

Nhưng tốc độ của Nhạc Phàm so với Long Tuấn thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, căn bản không cho Độc nương tử có cơ hội tụ khí lần nữa.

"Bùng!"

Lại là một đòn tiếp kích tới, chấn tan kình khí tàn dư trong tay Độc nương tử.

"Không tốt!" Độc nương tử thầm than một tiếng, đang muốn thu tay tránh né nhưng đã quá muộn ....

Bạn đang đọc Thương Thiên của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 130

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.