Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tính Kế

Phiên bản Dịch · 1954 chữ

Long Tuấn và Đinh Nghị cẩn thận che chắn cho Nhạc Phàm đang bị hôn mê ở phía sau, không để cho Độc Nương tử đến gần.

“Hì hì…” Độc Nương tử cười duyên nói:

- Thật không ngờ hai tiểu đệ đệ các ngươi lại quan tâm đến sư phụ như vậy. Có điều ta khuyên các ngươi tốt nhất hãy nên tránh xa hắn ra một chút, bằng không thì ngay cả mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.

Đinh Nghị vừa muốn lên tiếng thì Long Tuấn đã giật giật ống tay áo của hắn lại, ngắt lời nói:

- Chúng ta vốn không hề quen biết, ngươi vì sao lại muốn giết sư phụ của bọn ta?

- Người muốn giết hắn không phải chỉ có một mình ta.

Độc Nương tử làm ra vẻ vô tội.

- Cái gì!

Hai người Long Tuấn đều ngẩn ra.

Độc Nương tử đã đoán trước bọn họ sẽ có phản ứng như vậy, liền mỉm cười nói:

- Sư phụ các ngươi chính là Lý Nhạc Phàm.

Chu Tam nghe được liền ngẩn ra, lập tức giật mình phản ứng lại, trong lòng thầm nghĩ: “A! Đúng rồi, bạch phát nam tử Lý Nhạc Phàm, là tội phạm quan trọng đang bị triều đình truy nã. Không ngờ lại là hắn!”

Độc Nương tử nhìn thấy hai người Long Tuấn không phản bác, tiếp tục nói:

- Hắn ban đêm xông vào Ninh Huyền Thái phủ, huyết tẩy Thái gia, đã được lưu danh trên “Hắc bảng”. Hiện tại người muốn giết hắn nhiều vô số kể, ta chỉ là nhận được tin tức trước tiên nên đến sớm nhất mà thôi.

“Hắc bảng!” Mọi người nghe được đều giật mình. Sắc mặt của Long Tuấn và Đinh Nghị càng trở nên tái nhợt, hiển nhiên bọn họ cũng biết đến cái tên “Hắc bảng”.

Long Tuấn cố giữ cho bản thân tỉnh táo lại, sau đó lên tiếng hỏi:

- Ngươi làm sao biết được bọn ta ở nơi này?

Độc Nương tử nói thẳng:

- Kỳ thật muốn tìm được các ngươi cũng không khó. Tin tức trên giang hồ được truyền đi rất nhanh, “Hắc bảng” vừa xuất hiện thì cả thiên hạ này đều đã biết. Chuyện ba người các ngươi đại náo Thiên Hương lầu, cùng với lão sắc quỷ Diệp Vãn Phong đấu một trận đã sớm truyền khắp giang hồ, cho dù các ngươi không muốn nổi danh chỉ sợ cũng không dễ dàng gì. Ta cũng là nhờ vào vận khí, cho nên mới chờ các ngươi ở nơi này. Hì hì…

Long Tuấn và Đinh Nghị đều thầm mắng mình xui xẻo, trong lòng đối với tốc độ truyền bá tin tức trong giang hồ càng cảm thán không thôi. Chuyện vừa mới xảy ra vào tối hôm qua, đến hôm nay đã truyền ra giang hồ, hơn nữa còn bị người truy sát!

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì Diệp Vãn Phong cũng là một tông sư cao thủ nổi danh trên giang hồ. Nếu đổi lại là người khác, cho dù có ẩu đả như thế nào thì cũng không ai thèm để ý.

Độc Nương tử lại tiếp tục nói:

- Kỳ thật, chuyện của “Hắc bảng” cũng không liên quan gì đến ta, ta cũng không vì tiền thưởng mà giết Lý Nhạc Phàm. Có điều… nói cho các ngươi biết cũng không sao. Mặc dù chúng ta không thù không oán, nhưng người mà hắn đã đắc tội lại có thế lực vô cùng to lớn, cho nên ta chỉ muốn mượn cái đầu của hắn để mua một con đường sáng cho mình mà thôi. Hì hì…

- Còn về phần hai tên tiểu gia hỏa các ngươi…

Ngừng một chút, Độc Nương tử lại tiếp tục nói:

- Chắc hẳn các ngươi chính là người đã cứu Lý Nhạc Phàm trong đêm đó. Mặc dù hiện tại không ai nhận ra được các ngươi, nhưng nếu như cứ đi cùng Lý Nhạc Phàm thì có mười cái mạng cũng không đủ. Không bằng… không bằng hai ngươi hãy đi theo tỷ tỷ đây. Tỷ tỷ không những có thể bảo hộ các ngươi, hơn nữa còn cho các ngươi nếm thử cảm giác sung sướng như tiên. Hì hì…

- Hừ! Đúng là một mụ đàn bà không biết xấu hổ!

Chu Phượng thân là nữ nhi, nghe được những lời bẩn thỉu như vậy, nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận.

Long Tuấn và Đinh Nghị cũng không phải là loại thiếu niên không hiểu sự đời, nghe được những lời nói của Độc Nương tử, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.

Độc Nương tử nghiêng người nhìn về phía Chu Phượng, cười nói:

- Ồ! Tiểu muội muội tức giận rồi. Bọn họ không phải là lão tình nhân của ngươi đấy chứ?

- Câm miệng!

Đinh Nghị và Chu Tam đồng thời quát lớn.

Chu Tam ngạc nhiên liếc mắt nhìn Đinh Nghị một cái, sau đó quay sang cánh cáo Độc Nương tử:

- Lão yêu phụ ngươi miệng mồm nên sạch sẽ một chút. Nếu như còn nói những lời bẩn thỉu với muội muội ta, tự nhiên sẽ có người đến để trừng phạt ngươi.

- Lão yêu phụ? Ngươi dám mắng ta là lão yêu phụ…

Độc Nương tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên lạnh lẽo, hung ác nói:

- Để lão nương phá nát gương mặt của ngươi, xem thử ai mới là yêu phụ. Ha ha…

Nói đoạn ả liền điên cuồng phá lên cười, so với bộ dáng yểu điệu vừa rồi hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

- Ngươi dám!

Chu Tam giận dữ quát lên. Mặc dù thân bị trúng kỳ độc, nhưng biểu tình phẫn nộ lại mang theo vài phần uy nghiêm của kẻ bề trên.

Chỉ là, Độc Nương tử vốn là một kẻ lưu vong trên giang hồ, tự nhiên sẽ không vì một câu nói mà sợ hãi. Ả điên cuồng cười lớn:

- Trên đời này không có chuyện gì mà lão nương không dám làm.

Nói đoạn liền bước về phía Chu Tam.

- Đợi đã!

Ngay lúc này, Long Tuấn chợt hô lớn:

- Vị Độc tỷ tỷ này, dù sao thì tỷ cũng không quen biết bọn họ, không bằng hãy tha cho bọn họ đi!

Độc Nương tử nghe được liền sửng sốt, quả thật không ngờ thái độ của Long Tuấn lại chuyển biến nhanh như vậy. Có điều một tiếng tỷ tỷ cũng làm cho tâm lý của ả cảm thấy dễ chịu, lập tức dừng bước, sắc mặt hoà hoãn nói:

- Không phải là tỷ tỷ không bỏ qua cho các nàng, chỉ là…

- Như vậy đi!

Long Tuấn liền ngắt lời:

- Ta giao sư phụ của ta cho tỷ, tỷ bỏ qua cho các nàng, được không?

Nói đoạn hắn liền lùi sang một bên.

- Cái gì!

Mọi người đều giật mình, ngay cả Độc Nương tử cũng sững sốt nhìn Long Tuấn. Vừa rồi hắn vẫn còn hiên ngang lẫm liệt, sao chỉ trong nháy mắt lại biến thành một kẻ tiểu nhân?

“Phanh!”...

Đinh Nghị tung một quyền đánh thẳng vào mặt Long Tuấn, không hề lưu lại chút lực nào.

Long Tuấn chùi vết máu dính trên khoé miệng, tức giận quát lớn:

- Tiểu tử ngươi làm gì vậy? Bị điên rồi à? Sao lại dám đánh lão tử?

“Hừ!” Đinh Nghị giận dữ nói:

- Coi như lão tử đã nhìn lầm người. Sư phụ đối xử với chúng ta tốt như vậy, không ngờ ngươi lại vì một ả đàn bà mà bán đứng cả sư phụ. Lão tử không đánh ngươi thì đánh ai?

Nghe được lời nói của Đinh Nghị, Chu Tam cũng cảm thấy nóng mặt, liền ngẩng đầu nhìn về phía Long Tuấn.

Long Tuấn liếc mắt nhìn Chu Tam một cái đầy thâm ý, sau đó quay về Đinh Nghị lạnh lùng nói:

- Dù sao thì chúng ta cũng không bảo vệ được sư phụ, nếu cứ như vậy thì đúng là hy sinh vô ích, không bằng chúng ta hãy cố gắng giữ mạng… Nếu như ngươi muốn xen vào, vậy thì đừng trách huynh đệ ta không khách khí!

- Lão tử không có loại huynh đệ như ngươi…

Đinh Nghị giận dữ gầm lên, lao về hướng Long Tuấn.

Long Tuấn cũng không chịu yếu thế, lập tức lao lên, cùng Đinh Nghị bắt đầu ẩu đả…

Hai người ngươi một quyền ta một cước, lăn lộn trên mặt đất giống như những tên lưu manh đầu đường xó chợ đánh nhau, khiến cho bọn người Chu Tam cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Không biết là vô tình hay cố ý, hai người Long Tuấn giằng co trên mặt đất, dần dần tiến về phía Độc Nương tử…

Trong lúc Độc Nương tử đang phân tâm, Chu Tam lặng lẽ đưa tay vào ngực lấy ra một vật, sau đó toàn lực phóng đi. Chỉ thấy một vệt sáng màu trắng bắn thẳng về phía Độc Nương tử…

“Ấy!” Độc Nương tử mặc dù có chút buông lỏng cảnh giác, nhưng dù sao ả cũng đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, bất kể dưới tình huống nào cũng có sự đề phòng.

Trong lòng cười lạnh một tiếng, Độc Nương tử đang muốn nghiêng người né tránh ám khí. Ngay lúc này Long Tuấn chợt lao đến, trong miệng còn hô to:

- Cẩn thận ám khí…

“Chẳng lẽ hắn muốn giúp ta ngăn cản ám khí?” Độc Nương tử tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển.

Nhưng đáp án lại hoàn toàn trái ngược.

Bởi vì trong nháy mắt khi Long Tuấn lao về hướng phía Độc Nương tử, nguyên khí của hắn cũng vận lên hai tay, mượn lực phá kình mạnh mẽ công kích về hướng đối phương.

Đống thời Đinh Nghị cũng lập tức nhặt lấy một khúc củi bên cạnh, trong miệng quát lớn:

- Xú tiểu tử đừng chạy!

Sau đó lập tức lao về hướng Long Tuấn.

Độc Nương tử là một kẻ giảo hoạt, nhìn thấy cảnh này trong nháy mắt liền hiểu ra. Ả lập tức lách mình tránh khỏi ám khí của Chu Tam, trong lòng cười lạnh: “Một chút mánh khoé này mà cũng muốn lừa lão nương. Hừ…” Nghĩ đoạn, ả liền xuất chưởng nghênh tiếp công kích của Long Tuấn.

“Phanh…” một tiếng, quyền chưởng của hai người giao nhau…

Nhưng khiến cho Độc Nương tử cảm thấy bất ngờ chính là dưới một chưởng của ả Long Tuấn lại không hề bị văng ra. Mặc dù ả chỉ dùng một phần sức lực, nhưng kết quả như vậy quả thật là ngoài dự đoán.

Trong lúc Độc Nương tử đang sững sốt, Long Tuấn lại xuất ra một quyền, công kích vào thủ chưởng còn chưa thu hồi của đối phương.

“Cái gì!” Độc Nương tử trong lòng chấn động: “Nhị liên kích!”

Ả bị bất ngờ, chỉ có thể vội vàng vận kình chống đỡ...

“Phanh…” một tiếng, Độc Nương tử cảm thấy lòng bàn tay trái của mình có chút tê dại. Còn Long Tuấn thì lại chuẩn bị ra tay...

“Hừ! Phá kình thì thế nào!” Độc Nương tử chưa bao giờ cảm thấy bị sỉ nhục như vậy, lửa giận trong lòng bừng lên, khuôn mặt trở nên hung ác, lập tức vận chuyển công lực toàn thân đánh về phía Long Tuấn…

Bạn đang đọc Thương Thiên của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.