Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuận Thiên Tông - Huyết Qủy Môn

Tiểu thuyết gốc · 1764 chữ

Giữa U Ảnh sơn đầy tĩnh mịch, những tiếng khóc non nớt của một sinh linh bé nhỏ mới chào đời đã làm cho một 'con quái vật ' thức giấc.

Một luồng khói trắng xuất hiện bên cạnh đứa bé. Đó là một lão nhân với mái tóc bạc trắng, chống lấy quải trượng gương mặt chất phác, đôi mắt với đôi lông mày toát lên một sự uy nghiêm nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tang thương sâu trong ánh mắt đó.

Lão nhân nhìn đứa bé gái còn đỏ hỏn cuộn trong một tấm vải mỏng, đôi mắt nhỏ linh hoạt nhìn về phía lão

‘’ Hai thế gian hung hiểm sự tình. Sao lại nỡ vứt một đứa bé ở nơi như thế này chứ.. !" Nói đến đó, lão nhân khẽ thở dài.

Từ trên người lão nhân, linh khí bàng bạc tỏa ra, nâng đứa bé bay lên tới vòng tay của lão. Đúng lúc này, gương mặt lão nhân đột nhiên khẽ run, lão hoảng sợ nhìn về phía đứa bé....

‘’ Khí tức này là..Truyền Tống trận của Thuận Thiên Tông trong cấm địa, sao lại....’’ Lão nhân lẩm bẩm Thiên ý đã quyết, nếu đã hữu duyên với Thuận Thiên Tông, ta sẽ tận tình chăm sóc vậy

Nói rồilão nhân khẽ gõ vài cái, cả người lẫn đứa bé đã biến mất. U Ảnh sơn cũng vẫn tĩnh lặng như vậy, chỉ là khó ai biết rằng, đã có một sự kiện lịch sử diễn ra ở nơi đây....

......

Trong một khu rừng nhỏ bên cạnh U Ảnh sơn, một đứa bé gái tầm 6 tuổi đang chạy đuổi theo một con thỏ. Nàng một thân quần áo xộc xệch , bùn nhem nhuốc khắp người nhưng khi lại gần lại cảm nhận được một thân thanh lệ thoát tục, không nhiễm bụi trần....

Nàng đã chộp được con Thanh Ngọc Thố, vui vẻ ôm vào trong ngực, chạy tới trước mặt một lão nhân.

" Gia gia, Linh nhi đã bắt được thỏ mập rồi nè. Chúng ta có thể tiếp tục ăn no rồi "

Vừa nói, nàng vừa ôm lấy Thanh Ngọc Thố nhảy nhót, hồn nhiên vô cùng.

Lão nhân nhìn thấy cảnh như vậy chỉ biết lắc đầu thở dài, tiến lại âu yếm vuốt mái tóc nhấm nhem của cô bé.

‘’ Được rồi Linh nhi, trời cũng đã chập tối.. đi rửa mặt rồi ta đi về nào. Ta sẽ làm một bữa thật ngon!!!’’

‘’ Thật sao gia gia, Linh nhi sẽ đi ngay.’’

Nàng tên gọi là Mộng Linh năm nay 6 tuổi Từ nhỏ, nàng đã sống cùng ' gia gia ' ở trong núi, tuy vậy nhưng thỉnh thoảng vẫn vào thành mua sắm thức ăn và một số dụng cụ. Nàng chưa từng hỏi gia gia cha mẹ mình là ai vì nàng cảm thấy hạnh phúc khi ở cùng gia gia của mình.

Mộng Linh tiến lại bờ suối rửa sạch gương mặt. Gương mặt sạch sẽ, Mộng Linh mỉm cười trở về !

Bất quá nếu người nào ở đây thì sẽ vô cùng bất ngờ bởi vì chỉ mới ban nãy, gương mặt ‘’ thần tiên tỷ tỷ’’ đã được lộ ra. Gương mặt ấy thật đẹp, khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo lại vì tuổi tác mà còn mấy phần non nớt ngây thơ. Da thịt nõn nà mịn màng như lụa lông mày lá liễu điểm xuyên mấy phần dịu dàng cho khuôn mặt. Bờ mi chớp chớp cong như cánh quạt nhỏ rũ xuống che đi tinh quang thông tuệ loé lên trong ánh mắt không phù hợp độ tuổi. Đôi má ửng hồng đủ khiến người ta ngất ngây , một nụ cười trong vắt như sóng nước mùa thu đủ khiến người ta ngây ngất. Khuôn mặt ấy quả thực yêu kiều khả ái, vẻ đẹp ấy quả thực là tuyệt luân lạnh lùng.Tin tưởng rằng sau này khi lớn lên Mộng Linh nhất định sẽ trở thành một mỹ nữ điên đảo chúng sinh.

Mộng Linh vui vẻ xách Thanh Ngọc Thố về, đêm đó nàng đã được ăn một bữa tối ngon lành.

......

Hôm sau, Mộng Linh tiếp tục vui vẻ vào rừng. Đây chỉ là phía ngoài của Đại Nhật sâm lâm nên tương đối an toàn

Đang đi thì Mộng Linh ngừng lại, nhìn về hướng đông bắc. Bởi vì, nàng nghe thấy những tiếng chửi rủa, tựa hồ là một nhóm người.

Tò mò, nàng cũng quyết định đi đến nhìn xem có chuyện gì.

Mặc dù chưa thể tu luyện linh khí nhưng thân thể nàng được rèn luyện rất tốt. Ngũ giác đều được rèn luyện qua nên nàng đã nghe được tiếng nói mặc dù ở khoảng cách xa.

Nhẹ nhàng nấp vào một bụi cây, Mộng Linh lén lút nhìn về phía đằng trước.

Đằng trước là một đội ngũ 8 người nhưng phân biệt mặc 2hai loại trang phục khác nhau. Một bên là trang phục chủ yếu là màu đỏ máu, xem lẫn trong đó là màu đen huyền ảo, từ trang phục cho thấy một sự u ám, tà ác đến đáng sợ.

Bên còn lại là màu trắng và màu xanh dương nhạt, gợi sự trang trọng mà thoải mái.

Từ hai loại trang phục , nàng biết được đây là hai đội ngũ đến từ Huyết Qủy Môn và Thuận Thiên Tông - hai tông môn đứng đầu đại lục này.

Lúc này, một người bên Huyết Qủy Môn tiến lại, nhìn tới thanh niên đứng đầu của Thuận Thiên Tông

‘’ Sao, Lục Chính, ngươi muốn tranh dành Mỹ Hào Sơn Trư với ta?’’

Người thanh niên tên gọi Lục Chính nghe đến vây, gương mặt bộc phát nộ hỏa.

‘’ Đa Lạt cái tên đáng chết nhà ngươi, đúng là ngậm máu phun người. Rõ ràng Mỹ Hào Sơn Trư là chúng ta giết, thế mà dám nhận là Huyết Qủy Môn đám người bọn ngươi giết.’’

Tên gọi Đa Lạt nghe vậy, cười lạnh:

‘’ Hừ, Huyết Qủy Môn thế nhưng là tông môn đứng đầu đại lục. Bọn ta nói một là một, hai là hai, đám người Thuận Thiên Tông bọn ngươi vẫn là ngoan ngoãn một chút.’’

‘’ Hừ, Đa Lạt, ngươi đừng dọa bọn ta. Thuận Thiên Tông cũng sẽ có ngày làm cho Huyết Qủy Môn diệt sạch. Không cần nói nhiều, chúng ta lên. Cho bọn Huyết Qủy Tông không biết lễ độ này biết như thế nào mới gọi là thực lực’’

Lục Chính cũng không nói nhiều, lấy kiếm ra, xông về Đa Lạt.

Ba tên đồng bạn còn lại cũng không nói gì khác, lấy vũ khí ra, tiến đến.

Đa Lạt nghe thấy vậy liền tức giận hét ’’ Lục Chính, đừng tưởng ngươi là Nạp Linh tầng hai mà đòi lên mặt. Ta đã sớm đột phá rồi. Hôm nay ta sẽ cho bọn ngươi biết mặt. Chúng ta lên , đem bọn Thuận Thiên Tông này giết chết hết.’’

Hai bên xông vào nhau. Vũ khí vang lên những tiếng va chạm mãnh liệt. Quyền kỹ, võ kỹ lần lươt thi triển, cả một vùng đất trở nên tan nát.

Mộng Linh ở một bên nghe vậy liền nổi giận. Nàng đã nghe gia gia nói Huyết Qủy Môn độc ác, vô sỉ đến như thế nào. Bây giờ nhìn thấy như vậy, nàng liền muốn lao ra để trợ giúp Thuận Thiên Tông.

Bất quá nàng cũng biết sức lực mình, tùy tiện xuất hiện thì càng làm hại bọn họ. Nàng nấp trong bụi cây bìn tĩnh nhìn xem trận chiến.

Trận chiến vẫn bất phân thắng bại, hai bên thực lực tương đương nhau nên bất phân thắng lợi.

Đa Lạt gương mặt xám xị ,nhìn Lục Chính gầm thét

‘’ Lục Chính, ta không có thời gian với các ngươi, chết đi, Trọng Hỏa Lưu Kiếm.’’

Kiếm trong tay Đa Lạt như được bao bọc bởi những khối nham thạch, từ đó thanh kiếm được phủ một tầng hỏa diễm nóng chảy.

Bất quá, có thể bởi vì thanh kiếm quá nặng hoặc cảnh giới của hắn quá thấp, Đa Lạt chỉ có thể chạy lại phía Lục Chính chứ không phi thân lên được.

Ba tên đồng bạn thấy hắn ra chiêu liền cười lớn.

‘’ Ha ha, Lục Chính, chiêu này là sư phụ truyền cho Đa Lạt chính, ngươi chuẩn bị chế... ách!’’

Chưa kịp nói hết, tất cả trố mắt nhìn Đa Lạt ngã dưới đất.

Chỉ mới vừa nãy hắn còn hùng hổ tiến tới, sao giờ lại ngã sấp mặt dưới đất rồi. Hơn nữa, thanh kiếm đang rực lửa kia lại đặt ở đúng chỗ không nên đụng.

Lục Chính tỉnh táo ngay lập tức, hắn nhanh chóng tiến lại Cho Đa Lạt vài chiêu làm Đa Lạt huyết nhục vài chỗ rơi ra, gương mặt in một dấu giày.

Bất quá sự đau đớn và tủi nhục ấy hắn không cảm nhận được, bởi vì hắn...ngất đi. Hắn đã đau quá mà ngất đi!

Lục Chính thấy vậy cũng không giết hắn, đá hắn lại chỗ 3 tên đồng môn.

‘’ Đem người cút đi, nhanh. Nếu không ta giết toàn bộ!’’

Ba tên đó nghe vậy liền sợ hãi ôm lấy Đa Lạt chạy đi.

Lúc này, Mộng Linh mới thở phảo nhẹ nhõm đi ra. Ban này nàng đã kéo dây ngáng chân Đa Lạt khiến hắn ngã sấp mặt , vì vậy mấy người Thuận Thiên Tông mới dành chiến thắng.

Lục Chính cũng biết, vì vậy hắn tiến lại cảm ơn Mộng Linh, đưa cho Mộng Linh một phần Mỹ Hào Sơn Trư- một loại ma thú đỉnh cấp trong hương vị. Hương vị của nó vô cùng thơm ngon, bất quá nó rất ít nên giá của nó là lên trời, người thường khó mà ăn được.

Lục Chính cũng may mắn mới gắp được Mỹ Hào Sơn Trư.

Trước khí đi, hắn nói với Mộng Linh.

‘’ Gần chục ngày nữa là khảo thí rồi. Ta rất mong muội sẽ đến Thuận Thiên Trông bởi vì ta biết thiên phú muội sẽ rất tốt.Trong tương lai, chắc chắn muội sẽ trở thành cường giả.’’

‘’ Cảm ơn huynh, muội sẽ cố gắng.’’

‘’ Được rồi, bọn huynh đi đây, hi vọng sẽ gặp lại muội."

‘’ Hy vọng là như vậy’’ Mộng Linh thì thào nói.

Bạn đang đọc Thuận Thiên sáng tác bởi lãobàmộngtình

Truyện Thuận Thiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 𝕿𝖍á𝖎.𝕯𝖔ã𝖓.𝕳𝖎ệ𝖕
Thời gian
Cập nhật lãobàmộngtình
Lượt thích 8
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.