Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 6303 chữ

Thiếu niên bước đến ngồi xuống đống lửa ánh mắt hắn có chút không nói buồn.

nhìn đến đưa đến trước mặt thứ không biết tên từ văn nghi hoặc ngẩn đầu.

Nam tử đưa đến chính là mắt lé lé hắn cười nói đây là con bọ lục nha rất hiếm khi bắt được

nướng lên ăn rất ngon, ta gọi lạc quan lại chỉ đến bên cạnh hắn gọi bình tấn a

Ta gọi thương .

Thiếu niên tiếp nhận con gì đó đó ngắm nghía nó đen thui còn có mùi khét đa tạ mấy vị đại ca cảm ơn một tiếng hắn bỏ vào miệng nhái lấy.

Béo nha hơi đắng ngon nha.

Còn sao thiếu niên chờ mong hỏi

Hết rồi.

Vậy ta liền đi ngủ sớm đây từ văn sau khi trò chuyện một lát cùng ba người liền tìm một chỗ ấm áp liền chợp mắt tuy vậy không lâu đã ngủ luôn đi có lẽ là quá mệt mỏi rồi.

nhìn thành phẩm của mình hắn có chút tự hào.

Trước mắt lúc này hắn mới rảnh rỗi ngắm nhìn cảnh sắc xuân quanh một ánh mây trắng đập vào tầm mắt núi non trùng điệp làng gió thổi vào khuôn mặt thiếu niên có chút không khí sáng sớm.

ánh mắt bình tĩnh cuối đầu đứng nhìn vực thẳm sâu không đáy.

Thế nay làm sao ta chạy trốn đây nếu không phải là có ý chí kiên định hắn thật muốn nhảy xuống cho xong chuyện.

xem hơn 20 đại hán ừm chính là trại thổ phỉ chính mình lên không đủ nhét kẻ răng ngươi ta...

tối qua hắn ngủ không được ngon lắm thân thể giống như có thêm mấy nốt mụn, có mấy con sâu bò qua chính mình thân thể làm hắn mất cả ngủ.

đối với từ văn đó là một đêm rất dài nó dài tới nỗi... Rất đau đớn

Nhìn đám người bắt đầu tập thể dục buổi sáng đó là trong mắt hắn

Từ văn cũng bước đến gần hơn không ai ngăn cản hắn nam tử kia chỉ liếc liếc rồi mặc kệ

hắn cũng học theo đám người

Nhảy lên nhảy xuống nhưng nhảy chưa được bao lâu thì đã có giọng đến bên tai

Ngươi làm trò gì ở đây nha sau lưng

Lão già tứ thúc đến cạnh thiếu niên tiên tay gõ lên đầu hắn ngươi còn dùng đây làm gì.

Ngươi nhìn cái gì lão già lại đánh cho hắn thêm vài phát nữa thiếu niên cuối đầu...

Được ngươi theo ta hôm nay ta sẽ chỉ đại một số thứ vừa đi vừa nói tứ thúc vừa đi đến căm nhà.

còn từ văn theo sau cánh tay vươn ra sau cố rãi lấy lưng chính mình ánh mắt có hơi bất lực ước gì có thêm một cảnh tay a.

Ngứa quá.

Lần nữa trong căn phòng hôm qua làm hắn sợ hãi nhìn đến trên bàn đấy rất nhiều món ăn chủ yếu là gạo thôi.

Có thể thấy được mấy thân ảnh tất bật

lão già buồn ngủ ngáp dài nè tiểu lạc quan ngươi đến chỉ hắn cách nấu cháo đi ta phải đi nghỉ ngơi một lát làm nhanh lên đám người kia chuẩn bị vào rồi.

Lạc quan nam tử khuôn mặt hằng lên sự bất mãn sao cái gì cũng đến phiên ta đem một củ cải chắt đến vài khúc

Hắn nhìn thiếu niên hỏi biết nấu cháo sao.

Từ nay về sau công việc của ngươi chính là nấu ăn cho cả đỉnh núi nay ừ .

Trước kia là của ta giờ là của ngươi hiểu sao.

Từ văn liếc lão già đi xa quay người lại chấp tay sao lưng tưởng gì không phải là nấu cháo nha có gì khó đâu.

Chỉ thấy từ văn tin hỏi hủ rạo ở đâu

Thuần theo ngón tay

Lòng tin mười hai phần đi đến gần lu rạo bước đầu tiên múc gạo giọng chuyền cảm của từ văn...

Bước thứ nhất cho gạo vào nồi thêm một ly nước nói rồi lấy múc bỏ vào 1 muỗng muối ừm chính là 1 kg muối nha rồi nấu lên

Dễ vậy sao.

Ở xa xa hai người thương cùng bình tấn liếc nhìn nhau chỉ là lắc đầu

Ta thấy tốt nhất là ngươi nên chuẩn bị một lát nữa đi.

gật đầu nói ta hiểu vừa dứt câu.

đột nhiên sau lưng có cánh tay vỗ vỗ thiếu niên giật mình quay đầu lại

đã thấy khuôn mặt rất quên thuộc đó chính là lạc quan ánh mắt miễn cười tiểu từ đệ

tư nay về sau việc ăn uống của đám người kia liền giao hết cho ngươi rồi...

Thiếu niên ngẩn người nhưng rồi chợt nhận ra gì đó

Các ngươi đùa ta đi.

làng khói tỏa ra tứ căn nhà mùi gạo thơm phứt tạo ra hương vị.

Trước cửa giang phòng  đã đứng đầy ngươi vô cùng có chật tự mà xếp thành đội ngũ.

Nhanh lên từ văn nam tử bình

Hôm nay có thể cho thêm ít cháo được không.

Hắn nhìn đám ngươi đạm mạt vô cùng đại ca ta là" trương đường" muốn ăn thêm đến tìm đại ca ta nam tử im lặng, lặng lẽ rời đi.

ngươi kẻ tiếp theo, lại múc muỗng cháo bỏ vào

A văn ngươi nhanh lên một chút đi bình tấn trên tay cầm lấy một chiếc nồi lớn chậm rãi khoáy thân thể tựa vào bàn

Có thêm người nhàng hơn a.

Hừ không có việc làm ta đây liền muốn nghỉ sớm đi.

Từ ca cho ta xin ít muốn nha, hắn đang muốn dừng có mờ như chợt cảm thấy giọng rất quen cuối đầu nhìn đến thì ra là a nhị

Là ngươi sao a nhị cuối đầu không giám nhìn thiếu niên sao

a ngươi có thông khảo nghiệm gì gì đó không

A nhị khẽ gật đầu có

đang chuẩn bị sẵn sàng chế nhạo một phen từ văn ánh mắt trừng ra cái gì.

Nhà ngươi làm sao thông hắn rất kích động chính mình rõ ràng cố hết sức nhất cây búa kia vậy mà bị giao công việc đi nấu cháo

không biết ngày nghỉ

còn tên nay trong còn yếu hơn ta làm sao nâng nỗi cây búa kia à.

giọng nói nhỏ a nhị vang lên"gương mặt hắn chứa đầy mệt mỏi thì ở bên có cây búa nhỏ hơn chỉ dùng nó là được.

Câu trả lời làm cái muỗng trong từ văn rơi xuống đất.

cây búa nhỏ nào tại sao ta không thấy nhưng rồi hắn chợt nhớ đến thì ra trong lúc chính mình bước đến hình như có đạp lên vật

gì chẳng lẽ là búa nhỏ

Khẽ thở dài ra chút chính mình tâm bệnh dù sao đi nữa cũng chẳng thay đổi được gì chấp nhận a.

con người phải biết chấp nhận

Nhị nhị ngươi bị giao cho việc gì.

A nhị Khẽ cuối đầu thật ra ánh mắt của hắn luôn đặc phía sau bởi vì lúc đoàn người vô số ánh mắt đổ dồn về a nhị đáng thương làm thân thể nhỏ bé run gãy.

Mà từ văn chưa nhận ra được tính hình tiếp tục tám chuyện a nhị

ta rất khổ nha ngày nào cũng phải dậy sớm nấu cháo cho bọn này

Người ta ăn hết chính mình còn chưa ăn nữa, còn phải chặt gà cho giao cho mấy vị đại nhân nữa ăn nữa nha

chỉ cần không chú ý liền phải đi gặp đại ca ừm khẽ ngẩn đầu lên xin lỗi mấy vị huynh đệ mau mau tranh ra.

Thời gian dài qua đi phải nói là rất yên bình

Gió lạnh lạnh thổi qua trên vánh đá treo leo có thiếu niên ngồi ung dụng đưa chân bên cạnh đung đưa

Cạnh đang có ngôi mộ rất to ừm là hai cái mộ rất to một bên khắc chữ mạt lộ

còn lại thì chưa viết tên" hắn đưa ánh mắt về hướng chân trời không biết nhìn về nơi nào từ trên đất đứng dậy tiên tay cầm lên thanh đao

Mới đó thời gian đã trôi qua 1 năm chính mình cũng đã già rồi.

Lưng cũng còng xuống ơ.

Trong khoảng thời gian ở trên núi tam định sơn trại hắn trở về thành một cái nấu ăn ngon người

Ở đó từ văn cũng nhận ra chính mình thân phận nói chung chính là một cái chân chạy không hơn cũng chẳng kém ngoài việc nấu ăn cho đám ngươi ăn ra

thì chính đi vòng vòng làm việc vặt hắn cũng không có được đi xuống núi cướp sắc đi điều này chính là tiết nuối của thiếu niên.

Hắn cũng biết được rất ít thông tin ngoài việc chính mình bị bắt lên đây mà danh tính nơi này gọi tam định sơn về sau đổi thành tam định sơn thêm chữ phỉ vào a.

mặc dù là nấu ăn cho mọi người ăn có mấy lần, hắn định bọn ít thuốc vào cháo nhưng bên cạnh luôn có cảm giác ai nhìn chính mình thế là dành bỏ qua

ngoài việc không đầu độc được đám người hắn còn vài tiếc thương đó chính là hai tên huynh đệ của chính mình bị phái đi làm việc khác rồi, không biết là ai làm thương ca và bình tấn điều bị bắt đi làm rồi.

Công việc ở bếp chỉ còn lạc quan ca và hắn càng thêm gánh nặng trên vai.

Trở về chính mình ngồi nhà đang thời điểm nay hắn tính như giống thường ngày mở lên lửa vỡ nắp nồi chuẩn bị nấu cháo.

đột nhìn hắn khẽ nhìn vào chiếc lu đựng gạo" hết rồi thông thường gạo sẽ được đưa đến sau vài ngày có lẽ...

đang chuẩn bị đình công  hắn bước đến chiếc ghế yếu thích của mình ngồi xuống từ từ nhấm mắt lại

"đây là vấn đề các ngươi không đưa đồ đến hừ.

Tiếng mở cửa đi vào lạc quan đi đến nhìn đến một bộ bình thường ngủ từ văn cũng không có gì kinh ngạc, chỉ là khẽ nhắc nhở văn đệ a tốt nhất ngươi nên bỏ ít muối lại đi đám người kia hm nói chung chính là bỏ ít lại muối a.

Thiếu niên nằm trên ghế khẽ lầm bầm ta không phải là lo sợ bọn hắn thiếu muối biết rồi lần sau liền cho ít lại.

Tưởng chừng sẽ có một ngày nghỉ thoải mái như không...

Có ai không a"tiếng đập cửa vang vội

Cánh cửa chậm rãi mở khuôn mặt từ văn hiện ra nhìn kẻ đến là khuôn mặt vô cùng đen tối chính là rất xinh đẹp.

nhân bất chính ngươi đến đây làm gì ánh mắt thiếu niên vô cùng đề phòng đừng nhìn nam tử đến có khuôn mặt vô cùng trắng đôi my tú lòng cái cổ trắng đến không có muổi đốt thân hình nhỏ nhắn

Đừng trong tên nay trong nhỏ mà khinh

kỳ thật tên này rất đáng sợ "trong đầu hình dung lần đầu gặp tên này thời điểm kia...

Nhân bất chính" liếc nhìn thân thể từ văn cười cười từ văn ca ngươi làm gì mà tránh xa ngươi ta vậy nha.

hừ hừ ta đến cho ca biết ngày mai chính là đoàn người xuống núi nghe nói là có phi vụ lớn đi.

Nói rồi "bất nhân lấy từ sau lưng ra bao lớn ở trong điều là nguyên liệu đi.

Tiếp nhân nguyên liệu từ tên nhân bất chính nay một cổ khí lạnh chạy dọc lưng đến từ đến đầu.

nhân bất chính sau khi đưa xong đồ vẫn không đi

mà khi thiếu niên miễn cười lấy từ trong ngực một túi vải cười nói đây là coi quà ta tặng cho ca

Gun gun cầm lấy túi vải gương mặt miễn cười vẫy vẫy chào tạm biệt bất nhân chính.

cuối đầu nhìn bao nhỏ nấu món gì nha.

Ngày mai có thể xuống núi làm sơn phỉ rồi tên  hắn nha lắc đầu mặc kệ bọn họ xem có cơ hội trốn không a.

Đi về nhà bếp lấy từ trong bao vải ra rất nhiều món đồ thịt cá rau tươi nha....

Khoan đã ánh mắt liếc nhìn trong đống rau kia một cây rau rất quên thuộc ừm ánh mắt vần đục của thiếu niên dần chiếu sáng ánh sáng xanh lè lè.

Một lá hai lá ba lá... Khà khà

cùng với giọng cười kỳ quái cánh cửa nhà bếp dần đóng lại.

A trời cao có mắt nha là nó là nó chính nó.

Trên tam định sơn trại tiếng cười nói khắp nơi không khí có vẻ khá khác bình thường

Tinh mơ khói xương hòa cùng khói bếp bốc lên nghi ngút chiếc nồi lớn sôi sục sục

bên cạnh có thiếu niên cẩn thận bỏ củi vào trong khi thoảng vì lý do gì lại cười khặc khặc khà khà.

Là các ngươi ép" ta có phải không bên cạnh vanh lên giọng nói ngẩn lên đã thấy

Là đầu hối

Nam tử trên cao nhìn xuống từ văn không ngờ chật chật nói rồi hắn khẽ liếc vào nồi nước sôi không ngờ rằng lắc lắc đầu

khẽ vuốt ve bên cạnh thanh đao

Từ văn nuốt nước bọt bị phát hiện rồi sao có thể nha

đột nhiên nam tử đầu hối bất cười không ngờ ngươi lại có ngày hôm nay nha.

Tưởng thế nào thì ra làm một tên chân chạy ahahh chết cười ta rồi giọng cười nam tử nghe vô cùng trối tai

hắn vuốt chính mình ria mép mặc dù không có râu thật tháng thương nha

Hò mau đến núi đường từng đám người bước lên còn kéo lấy một nhóm người xe ngựa đồ đạc có vẻ lần đi lại cướp đến.

Từ văn không quan tâm tiếng ồn bên cạnh giọng bình tĩnh nói

đi hơi nhượng mày đi đâu.

Từng văn tiện tay rút ra hai thanh củi khô đưa đến trước mặt đầu hối đến cầm lấy

"nghi hoặc cầm lấy gậy gỗ"

Từ văn bước đi xa xa nam tử đầu hối nói chuyện ta một gậy ngươi một gậy xem ai ngục trước a

nói rồi chuẩn bị tứ thế giống như một liều phèn...

Nam tử đầu hối cuối nhìn trong cây gậy gỗ vội vứt qua bên cạnh khinh thường trẻ con.

. Nói rồi vội chạy đi hắn cười khinh thường có như vậy

đem thanh củi trong tay ném vào đống lửa tiếng tí tác bên tai.

Thiếu niên ngồi trên chiếc ghế nhìn xa xa mấy người đang cẩn thận bưng đồ vật đó là từng mân quả ở trên còn được kỹ càng thiêu chữ .

Lại cướp sính lễ nhà ai đây rồi thật là thất đức a hai.

Do ngồi ở không quá chán nên hắn cũng bước đến tìm ít việc chơi cho vui

ngẩn đầu xem mấy cái đèn lồng được treo trên cột hắn có loại cảm giống như bang đêm rất đẹp đi một màu đỏ máu có lẽ rắn thêm đèn chớp nữa là có thể đi chơi trăng rồi.

Khẽ vươn vai vài lần các ngươi có cần ta giúp gì không.

nhìn cảm đám đại hán trên tay lụi cụi làm gì đó hắn nghi hoặc hỏi thăm

Không

Buổi tối đó trên tam định sơn đèn đuốc sáng rõ có thể nhìn đến từng làng hơi nước vô cùng rõ ràng

Giữa núi non có thể thấy làng khói lượng lờ trên bàn từng lớn từng đám người cụng ly rượu chén giọng cười hô hô

Tam nhị đầu ngươi bảo đây là món gì ăn thật ngon thật ngọt nha" đây sao ta nghĩ ta không biết nữa giọng cười vang lên.

Trong từng bàn có đầy đủ món ăn từ văn ngồi trên một cái bàn đem từng chén múc đầy

ánh mắt rủ xuống ăn nhiều vào a, các ngươi ăn nhiều vào

Giữa hai hàng ghế đó chính mấy vị thường ngày ít thấy 3 vị dương gia đại dương gia chính là một lên cao lớn bưu hãn ánh mắt to lớn bắp tay to ra trên thân khoát lấy một bộ lông không rõ là của con gì mạc dù là thủ lĩnh nhưng cũng không khỏi thoát khỏi số phận thiếu vải..

Nhị đương gia của tam định sơn chính là một tên bề ngoài nhìn đến vô cùng giang chính là hạn nhìn vào liền khiến người nói một câu người xấu đại loại là thế. ..

Tam đường gia không cần giới thiệu chính là người bắt từ văn đến đây khà khà.

hôm nay nhị đệ đại thắng trở về các ngươi thật phải uống nhiều vào

.

Đúng dị

đại ca giọng nói chuyền đến từ văn cuối đầu xuống thì ra ra đứa trẻ hình như là con nữ hài của tên nhị đương gia thì phải.

sao a muốn ăn nữa sao" tiểu hài gật đầu đưa lên chính mình chiếc bát.

hắn đang muốn đem cháu múc cho nàng chợt nhớ ra ờ khẽ lấy dưới bàn ra nồi khác

múc cho nữ hài vài muỗng, nữ hài vui vẻ nhận lấy chạy đến một góc ngôi xuống chậm rãi thưởng thức

Xem nữ hài trông vui vẻ ăn đến quên hết trời đất trong lòng từ văn ấm áp chính mình vẫn còn nhân tính đi.

Lại đưa ánh mắt đến mấy tên nay kẻ ác khặc khặc khặc ăn đi ăn nhiều vào lại lấy trong túi một đống lá khô chính là.

lá không biết tên rãi điều lên lại lấy muỗng khoáy điều điều hòa làm mùi hương lần bay lên thêm một ít nước vào, từ ca cho bát nữa.

Được ăn nhiều vào, tên nam tử kinh ngạc nhìn từ văn "sao hôm nay từ ca ngươi thoải mái vậy nha

Hm có sao hơi nhang mặt khuôn mặt cố trở nên bình tĩnh

Đúng đúng chính là như vậy.

Cho một bát nữa nha. Không giọng nói bình tĩnh chưa từng trải qua.

Trời đã giữa đêm rượu ly đã mấy chục chén đám người dần mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

thật là chỉ còn vài người chưa ngủ trong đó có từ văn ánh mắt hắn thời điểm đã trợn lên xem cả đám thoải mái nằm lặng Lăng mắt

Điều giống như không bị sao cả rất bình thường ăn no rồi đi ngủ thôi.

ánh mắt coi chiếc nồi đã trống không chỉ còn mấy miếng thật không sao

Hơi nghi ngờ a không phải ta rất nhiều thuốc vào đi tại sao chẳng có gì" khẽ dùng đầu ngón tay chính chấm chấm ít miếng còn sót lại đưa lên miệng miến thử

Rất ngon nhưng hắn chỉ cẩm toàn thân thoải mái miệng khẽ giật giật giật ngon nha

Tia sáng cuối cùng lộ vào hé mắt

Trong cơ mê mang hắn tựa như nghe được rất nhiều tiếng nói phải cắt bỏ thôi.

không giữa được nữa giọng nói già nua.  trong bóng tối có nam tử nhỏ giọng cắt đi nha tiên thể làm sạch sẽ chút

đừng cho hắn phát hiện

Ngươi yên tâm nếu ta ra tay nhất định không tàn cũng phế .

Khẽ mở đôi mắt mệt mỏi ra một lát hơi thuốc đập vào mặt ánh mắt hướng về tứ phương tra sét ta ở đâu nha.

Ở đầu giường có một lão già ánh mắt gã chăm chú nhìn vào trên tay kim châm hít hít sâu trong lòng thầm nhủ.

không sao tất cả điều qua thôi nhưng cánh tay ông Lão không ngừng gun gãy giống như không cầm nổi kim bạc

Đang nghi hoặc không biết chuyện xảy ra thì đang muốn ngồi dậy

Lão già mở miệng giữa hắn lại" từ nơi nào nhảy ra mấy tên đại hán giữa chặt thiếu niên.

Từ ca cho chúng ta xin lỗi nha hắn ngẩn đầu thì thay trống đó một tên quen mặt thì ra là lạc quan huynh ca có chuyện gì nha.

Mau bỏ ra chưa đợi giọng hát ra khỏi miệng mảnh vải đã chặn lại miệng

Lão già nhìn mấy ngươi giữa lấy thiếu niên nói "hắn trúng một loại lá cây độc tên của nó rất cổ quái theo

ta đoán không sai thì nó gọi lá sầu bi đúng lá sâu bi nếu ăn nhầm thứ nay liền không ngừng hôn mê cho đến khi chết luôn yên tâm.

Vừa nói lão già vừa mở ra quyển sách nhìn vào vòng ghi chú ở trên" lá cây của lá sâu bi ăn vào vô cùng đắng hơn nữa rất khố ăn

*cách trị cũng khá đơn giản chỉ châm vài nhát là được

Lão khẽ gật gật đúng vậy

Cầu quỷ châm đại phu, giúp chúng ta cứu từ đệ đệ chúng ta đã hơn 3 Ngày chưa có gì ăn rồi nha

Đúng vậy tất cả mọi người trên tam định sơn điều là huynh đệ cầu ngươi cứu hắn.

Lão già khẽ miễn cười tốt tốt hơi hơi dơ lên ngân châm khi muốn đặc xuống thì hơi nhíu mày.

không đúng lấy từ trong ngực ra quyển sách khẽ mở ra ở trong là vẻ biểu đồ về kinh máu người nên châm lên Thái dương nha đúng

Đột nhiên nhưng chợt nhớ ra điều gì "thật là đặc xuống kim châm lấy ra chiếc hộp mở ra ở trong điều là kim châm

từ lớn nhỏ loại lão khẽ lấy ra cây to nhất hướng về phía thái dương của từ văn đâm xuống.

Aas

Chứng khiến hết tất cả thứ nay từ văn trong lòng tuyệt vọng "ta không có bị bệnh nha không muốn đây là cái gì quỷ châm đại phu"

cứu mạng nhưng bất quá cố gắng của hắn chỉ là tiếng kêu u ớ

Mà thôi bất lực tuyệt vọng....

Phốc phốc

Tiếng thở dài bất lực hai ta đã cố gắng hết sức mình chỉ là hắn không may mắn nha.

Um nhưng mà tính mạng không có vấn đề gì nữa rồi cứ yên tâm về sau chỉ cần tỉnh dương một thời gian là được.

Trên đỉnh núi cao vút là hàng người đứng hắng hái luyện tập võ cao vung quyền mùi hồi không ngừng chảy ra

mười mấy người như một tiếng ho khụ khụ hét.

ở căn nhà không xa tỏa ra hơi nước là nước mắt có tên thiếu niên đang đứng trước chảo dầu nóng hổi.

hắn cũng vô cùng nhiệt tình mà xào nấu chỉ là bề ngoài của hắn có chút buồn cười mà thôi chính là

Kể là sau khi được quỷ châm đại phu châm cứu về sau mạng sống của hắn coi như được bảo đảm

chỉ chiếc miệng phải nói đôi môi có hơi meo méo qua một bên thôi.

theo lý giải của quỷ châm đại phu đó chính là may mắn" hiện giờ nhìn vào hắn cho người cảm giác luôn cười chính là miệng méo.

đưa ánh mắt đến ngôi nhà nơi đó là chỗ ở quỷ châm đại phu.

quỷ châm đại phu là vị đại phu Duy nhất trên tam định sơn trai phải nói rất rõ chính là duy nhất

là do tam đương gia bỏ ra giá cao mời từ thủy dương thành về giá cao

một tay quỷ khóc thần sầu châm pháp chỉ cần có bệnh châm đến liền khỏi "phải nói là rất lợi hại

lợi hại a từ văn thì thào ta nhớ ngươi hắn bang đầu cũng chẳng đến ý đến cái gì mà quỷ châm đại phu.

nhưng sau khi được châm cứu"hắn chính thức khắc sâu cái tên đó vào trong đáy lòng là rất sâu.

Khẽ chỉnh lại chính mình miệng méo qua một bên nước bọt chảy ra như suối róc rách rất vị một hồi miệng lại tiếp tục méo

khặc kịntfd âm thanh phát ra lộn xộn

chiếc đũa trong tay tiếng răng rắc bị bẻ làm hai đoạn.

Buổi sáng mây mù che lấp đỉnh núi trên một đoạn đường hẹp dài nhị đệ ngươi thật muốn đi .

Đứng đấy chính là đại dương gia cổ Hùng.

Nam tử mặt gia khẽ gật đầu bên cạnh dứng đấy một vị nữ tử trong lòng nàng còn ôm lấy một hài tử.

Ta vốn không muốn trở thành một tên sơn phỉ suốt ngày cứ phải sống trong lo sợ nếu thật sự chết đói thì vẫn phải chịu hơn nữa hắn lộ ra vẻ cười thoải mái.

Nhị ca trương đường ánh mắt có chút đỏ lên ta không khuyên ngươi nữa dù sao chúc ngươi may mắn đi

Bóng dáng 3 ba ngươi dần biến mất.

Hắn thật là may mắn hơn chúng ta nhiều đi nam tử bật cười muốn có cuộc sống an bình sao hắn quá ngây thơ..

Xuân nay nhị đương gia vẫn chưa về nha, đúng vậy vô từ văn ở xa xa đứng xem nữ hài xuống núi "ánh mắt có chút tiết nuối vì chính mình vẫn chưa biết tên nàng là gì

Trong lòng ý định ở rể vẫn chưa nguôi ngoai

Cuộc sống lại trở về quỹ đạo bang đầu của nó sáng sớm liền đậy nấu cơm nhầm cháo rảnh rỗi liền tập thể dục một phen.

Cuộc sống của một tên sơn phỉ cũng rất tốt.

Nếu buồn quá thì đến bên vách vực nhìn ngắm phong cảnh còn sẵn tiện thăm mộ mạt lộ đại ca nữa.

phải nói rất chi là thoải mái như rồi ngày nay cũng đến "khi nghe được tin ánh mắt thiếu niên cố tỏ vẻ bình tĩnh.

Quỷ châm đại phu muốn ăn rau xào dầu sao, đứng trước mắt chính là nhân bất chính ánh mắt đảo quanh thông thường cứ cách khoản

thời gian tên" quỷ châm đại phu này điều sẽ đến chỗ từ văn xin ít đồ về ăn trông khi cả đám người điều ăn cháo tên đại phu nay đám đòi ăn rau xào mới chịu a.

Có biết thời buổi khó khăn sao.

Lúc trước thì không nói gì, nhưng giọng phát ra lộn xộn tuy miệng miệng méo mó như hắn vẫn nở ra nụ cười tươi nhất

Từ khi miệng méo về sau "nhân bất đối với từ văn gần nhưng chẳng còn hứng thú nữa rồi.

Thiếu niên đần đi xa.

Hắn bước trở về giang bếp cũ kỹ khẽ vuốt ve từng món đồ khẽ đi đến chiếc tủ kia

nhất tay kẹt kẹt cánh cửa mở ra ánh sáng mờ mờ phản chiếu khuôn mặt có nụ cười quỷ dị của từ văn muốn ăn rau xào sao.

Lấy trong tủ ra thanh dao to lớn nhất, tiếng dao chặt đến thịt vang vọng khuôn bếp khặc....

Cánh cửa khẽ hé mở lạc quan trên tay cầm lấy một rổ rau dại bước vào ánh mắt khẽ nhảy lên

Đang hăng say chặt chặt đầu khẽ ngoảnh lại khuôn mặt bình tĩnh cùng chiếc miệng méo quỷ dị...

Rỗ rau rơi xuống...

giang thư phòng của quỷ châm đại phu đang vuốt râu nhàng nhã uống nước trà xanh.

Trên tay là quyển sách hắn nhìn chăm chú vào y thuật y thuật là cứu người.

ở ngoài cửa vang lên tiếng gõ gõ cửa.

Vào đi "lại khẽ nhấp một miếng trà khá thoải mái ư cánh cửa mở ra.

miệng méo từ văn bước vào giọng bình tĩnh nói quỷ châm đại phu rau xanh xào của ngươi nha.

Ngươi cứ để đó đi đang lúc "quỷ châm đại phu ngẩn đầu lên thời điểm tý nữa liền đem ly trà trong tay hất vào mặt thiếu niên" hắn khinh ngạc

Sao lại là ngươi nha xấu quá đi ...

Nhưng rồi rất nhanh khuôn mặt của hắn liền trở về vẻ bình thường.

hm từ văn phải không thế nào còn có bệnh sao có cần ta chữa cho không nói đừng ngại cứ nói.

Thiếu niên chỉ im lặng một hồi ngẩn lên cổ nhìn xem vị này đáng kính nghìn dao này" bống dưng từ văn đầu cầu xin quỷ đại phu nhận ta làm đệ tử

phát ra âm thanh từ tận đáy lòng

Đang cầm ly trà nhâm nhi quỷ châm đại phu hơi run tay"tí nữa là làm đổ ly trà" gã nghiêm túc xem thiếu niên "ngươi xác nhận không phải nói chơi

Hắn lắc đầu ta đây thật tâm muốn học y thuật để sau này có thể cứu người làm thiện tích đức cho con cháu

giọng từ văn rất thành khẩn vô chỉ là khuôn mặt đại phu không có biểu tình gì.

A ngươi nghĩ muốn học y thuật của ta là đơn giản thế sao "ngươi nói muốn học liền muốn học không tự soi gương mặt mũi thế nào"không nhịn được trao phún mấy câu

chính mình đường đường là quỷ châm đại vang danh khắp nơi ngươi cầu chính mình chửa bệnh rảnh đâu đi chỉ dại cho một tên miệng méo không dứt.

Địa vị ở ở tam sơn trại cũng coi là xếp sau tam dương gia vậy mà một tên đầu bếp nho nhỏ cũng muốn gấp ghé chính mình y thuật

"ngươi đây là chưa nghe qua y thuật bất chuyện người nhà chưa chắc đã chuyền huống chi ngươi chỉ là một tên ất ơ nào muốn .

Hai quỷ châm đại phu xui xui tay ra ngoài đi ra từ nay về sau đừng nhắc lại nữa

Khuôn mặt từ văn có vẻ khá bình thường thật ra trong lòng đang âm thầm hối hận vừa rồi không có độc vào đồ ăn của tên này

"vẫn không lộ ra gì hắn vấn cu bình thường ra ngoài kỳ thật hắn chỉ muốn học một ít y thuật để chữa cho chính mình miệng méo thôi.

Quỷ châm đại phu hừ lạnh một tiếng hm cầm lên mui nhỏ miến lấy ít nước dùng khẽ hài lòng gật đầu

tay nghề của tên không tệ nha chỉ đáng tiếc là miệng méo nếu không méo ta có thể đại hắn một ít.

về nhà bếp đóng cửa lại " bước chân đến dưới tủ lấy ra một củ cải trắng tưởng tượng trong đầu

" cầm lên dao một nhát hai nhát hắn đem tất cả oán giận chính mình trút hết vào củ cải trắng dáng thương " hận hận

thường thường ngày trước cửa nhà ăn sơn trại xếp đầy người điều là mấy gương mặt quên thuộc

"trong nhóm đại hán thô kẹt múc lấy một muỗng cháo húp lấy gột gột đột nhiên hắn có chút kinh ngạc đem một bát cháo lật đến một miếng đây củ cải trắng nấu đến nhừ

Đôi mắt đại hán sáng lên a điệu cảnh ngươi đoán ta thấy được gì nha

hắn hút hút tên ngồi bên chính mình "chuyện gì một tên có khuôn mặt vô cùng cân đối một đôi mắt to tròn một chiếc mũi to hơi hơi hiếu kỳ ngó đầu qua chỗ đồng bạn

Tên đại hán chỉ vào bát cháo kinh thanh ngạc nhiên nói cháo hôm nay vậy mà có cháo tam sơn trại chúng ta có chuyện gì

mà ta không biết sao

Cải trắng đại hắn vội vàng tìm trong bát của mình quả nhiên thành công tìm thấy một miếng nhỏ hạt lựu mm...

Mà giọng hai người điều lang đến rất người lỗ tai bọn họ điều kiểm tra chính mình bát

a thật có cải trắng.

Khuôn mặt chán đời từ văn ngẩn đầu xem mây trắng cảm khải trời quá bất công " đường đường là tặc trộm chậu hoa hiện giờ chỉ đi nấu ăn cho sơn tặc

đúng là không thể nói trước điều gì hắn còn vốn định đến thủy thành lắm ăn một chuyến kiếm ít bạc mà

Đột nhiên ngươi nhìn ta làm gì chỉ thấy đứng mặt hắn là một đại hán

"đại hán cười ngượng ngùng cười đưa chính mình bát đến từ. Ca cho ta ít củ cải nha

Củ cải từ văn chợt nhớ ra chính mình do tức điên với lão quỷ châm gì đó liền đem mấy củ cải ra chém thế là không tiện xử lý

nên trực tiếp cho vào nồi nấu phải nói mặc dù chỉ cải trắng ở trên núi này điều rất hiếm hoi .

Từ văn cũng chẳng buồn nói chuyện tiên tay múc đến một muỗng "đại hán vốn định rời đi nhưng xem bát cháu múc đầy

ánh mắt có không tin tưởng tên này vậy mà ngẩn đầu nhìn xem hôm này có thật từ văn không.

Khi xác nhận là thật hắn không nói lời nào bưng đến bát cháo vừa đi ăn vừa hét lớn gì đó...

Thời điểm buổi tối trên tam sơn trại đèn đốt rất sáng hắn ngồi trên ghế "trong đầu suy nghĩ xem làm cách nào để cho tên quỷ châm đại phu kia đẹp mặt ...

Trên giường quỷ châm đại phu ngủ rất say do buổi sáng ăn khá ngon nên giờ đã ngủ quên luôn trong ngực lão nắm lấy một quyển sách hm sách y thuật của sư phụ.

Cánh cửa chậm chậm mở khuôn mặt từ văn hiện lên dưới ánh nến vô cùng rõ ràng chiếc miệng méo càng tăng thêm vẻ độc ác càng kéo lên vô hạn.

A đây là lão ép ta nha hắn khá tin tự tin mở cửa đi vào đánh giá xuân quanh cánh cửa mở ra cũng chẳng thèm khép lại mặc cho gió thổi vào

"chặt .khặc đánh giá trong quỷ trâm đại phu sợ bộ chỉ có mấy chiếc tủ chứa thuốc ngoài ra còn có 3 ghế công thêm chiếc giường

Nam tử đang ngủ nữa hm từ văn đứng trước chiếc

Gương phản chiếu chính mình gương mặt hiền lành hắn theo bản năng từ văn đưa tay lên chê mặt chính mình"a không có cammara nha nhầm.

Ta đây thật lá sợ cái gì.

Đi đến đầu giường xem vị quỷ châm đại phu đang ngủ rất ngon đột nhiên tựa nhưng đang gặp ác mộng một dạng thân thể trên tráng bất giác đổ mù hôi không ngừng

"khặc khặc từ văn cũng không có lấy quyển sách trong ngực quỷ châm đại phu.

Mà là đi xuân quanh gia phòng tìm kiếm thông thường thì nhưng món đồ quý báo sẽ chẳng có ai ngốc mà đi ôm ngủ cả

thường với khinh nghiệm của văn văn quyến sách đoán không sai chỉ một quyển sách bình thường nha

Tên này ở tam sơn trại lăng lộn nhiều năm như vậy nhất định là có đồ tốt giấu ở đâu nha "khặc thấy rồi đem một miếng gạch dưới sàn cậy lên ở dưới chính là một chiếc hộp

Dễ vậy cũng dấu chứ chả diếm.

Cũng không thèm mở từ văn rất thần thục nhét vào chính mình ngực "đem mảnh gạch nhét vào chỗ cũ thời điểm hắn rời đi xem quyển sách trong ngực quỷ châm đại phu bất giác khinh thường

a chiêu cũ rít này cũng muốn lừa ta đây

Rất chi là điềm tĩnh bước cửa đóng lại trở về chính mình nhà"trong suốt quá trình mặc dù có mấy vị đại hán nhưng thứ bọn hắn nhìn thấy chỉ là bóng mờ mờ ảo ảo

A đại ca ngươi thấy sao hôm này trời nhiều sao vậy

Ta thấy cái nào đâu trên mặt mấy người đầy nghi hoặc.

Trong giang phòng tối tâm dưới sự một ngọn nến được đốt lên

Tiếng răng răng liên tục vang lên gương mặt từ văn đầy mù hôi lạnh đổ xuống " tầm mắt chính là đồ vừa mượn được chính là mượn được "hắn có chút ngoài nghi nhân đem trong tay đã bị xoáy nát thanh sắt ném đi khoá gì mà cứng như đá vây nha

Xem chiếc hộp này bắt giấc hắn cầm lên con dao bên cạnh vội vàng xua tan ý nghĩ trong đầu"

đây bảo vật nha nếu phá hư rồi coi như công sức điều bỏ đi sẽ uổng phí biết bao thuốc gián chính mình

Lắc đầu lại lấy ra một sắt từng tiếng lắc cách " đến nửa đêm thời khuôn mặt từ văn ... Hắn khẽ vứt thanh sắt đi nhẹ nhàng nâng lên nắp hộp "hm ay da hình như nó không khoá

Không sao mở ra bên trong chiếc hộp quỷ nhiên chính là một quyển sách bề ngoài hình như được làm da gì đó

ở trên ghi có bốn chữ theo chính mình khiến thức khuyên thâm bốn chữ chính là "thuật y cứu người

nghe tên liền biết chính là sách cứu người rồi mở ra trang đầu tiên xem ở trên ghi chi trít chữ điều là ghi về y thuật.

Từ văn đem quyển sách đóng lại quả nhiên là y thuât tinh thấm nha mặc dù vẫn chưa hiểu gì hết nhưng hắn tự tin chính mình..

Bạn đang đọc Thuần Lương.. sáng tác bởi lylysam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lylysam
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.