Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3106 chữ

Ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng có thể ăn mánh bao thịt rồi

Từ văn không biết tất cả mọi chuyện điều xuất phát từ 1 lượng trong tay hắn

Thời gian cũng không rảnh rổi do lần hiểu lầm nên mạt lộ đã đến nha môn xin giấy báo tử cho từ văn hiện giờ phải đến

quan môn chình bài do ngươi chưa chết nên lấy lời khai

Rất dễ dàng do là có tật giật mình nên hắn tự biên tự diễn bắt đầu kể ra một tên không có thật

Trung nhiên nhân tay trái cầm bút ghi lại những gì thiếu niên nói hắn có chút ngờ nhìn vào tờ giấy trên tay

Ngươi chắc tất cả ngươi vừa nói là thật không

Thiếu niên gật đầu lịa lìa đúng hắn rất lớn hơn nữa còn có hung khí

Được rồi trung niên cầm tờ giấy ngươi có thể đi

cầm lên nạn gỗ do tay trái của bị thương nên phải bo bột thời gian đi lại khá khó khăn nhưng vì 1 lượng lẽ ừm quên rồi

Phải cố gắng

Trở về nhà cũng khá thoải mái do cánh tay từ văn cũng gãy nên không cần phải làm việc phụ chính mình đại ca

Nhưng hắn cũng cười không được lâu do chất lượng bữa ăn mà đại ca cho hắn ngày càng tệ hơn nên không còn cách nào tự thân vận động

Vác theo thân thể mệt mỏi xuống bắt đầu sửa chữa, vác đồ cho của hàng a

Đi sửa lại nhà, tìm chú chim bị thất lạc a hay cũng có thể làm số việc hoài luồn rửa nhà sí nha

Làm nhưng việc tuy vô cùng cực nhọc tiền khả quan vô cùng tâm 40 50 đồng .

Toàn bộ tiền của hắn điều đưa đến cho đại ca hắn biết mạt lộ vẫn còn khoản nợ nho nhỏ trên vai

Hắn tự nhận mình là đệ đệ của người ta ít nhất cũng phát ra một ít sức mới được

Sáng sớm hai huynh đệ đã vác trên vai gỗ lớn chuẩn bị đi sửa chữa mái nhà cho vị đại nhân

Trong hắn thầm nghỉ chút nữa phải ăn thật nhiều, không thì chỉ có thể ăn khoai lang nướng cảm giác kia khó chịu

Ở đường ánh mắt hắn không thể nào rời khỏi mấy món ăn nóng hổi tỏa khói kia thật là mỹ xào thịt đây

Mời vào mời vào

Hai người đi đến nơi sang trọng chính là khu người có tiền ở thê phủ quận, ở cửa bọn điều có không phải tường điều ngọc trắc

còn có chính là tượng sử tử (tượng kỳ lân) đó trong đầu liên tưởng đến

Bọn họ đi đến cửa ngôi nhà có chút kỳ lạ đó chính là so với nhưng ngôi nhà khác nó khá cũ kỹ tựa hồ đã rất lâu chưa được xưa chữa qua

Mạt lộ để mấy cái cây gỗ trên vai xuống đến cửa nhẹ nhàng gõ vài cái, như nào ngờ đâu cánh cửa kia ầm ầm một tiếng vỡ thành từng mảnh

Từ văn liết nhìn qua cái cửa kia trầm giọng đại ca chúng ta có cần bồi thường không, ờ ờ

Mạt lộ có hơi lúng túng

Từ trong sân vang lên giọng nói nữ nhân là mạt tiêu ca sao

ở trong sân vang lên giọng tiểu hài nó nhỏ tầm 8 9 tuổi ánh mắt ngây thờ nhìn hai người

Mạt ca ca là ngươi sao tiểu hài như đã quên biết mạt lộ

nó cử quanh quẩn nhảy nhảy mạt lộ cùng đứa nhóc vào trong

Còn hắn chỉ có thể vác theo đống gỗ khi qua cửa

Hắn còn tiện tay đem cánh cửa vở dỡ dày đặc đến một bên răng rắc.

Nhìn đến cảnh tượng sắc vô khá khác với cùng đơn sơ chính diện do khá lâu không chữa chưa

lâu ngày cây cột nó mục hết.

Trong nhà đã chuyền đến giọng của nữ nhân bước ra là trung niên phu nhân, nàng gương trắng tuy không trang điểm nhưng vẫn không thể chê lấp được sự Mỹ Lệ.

Nhu tỷ lệ đừng trêu ta

Trung niên phu nhân che cười cợt vất vả cho ngươi

nàng đưa ánh mắt đến vác gỗ ở sau thiếu niên vị nay tiểu đệ là...

Mạt lộ vỗ vai thiếu niên à hắn là đệ đệ ta, có tiếng ầm vang lên nhưng mà

hắn cuối đầu nhìn bàn chân mình ở đó đã có sẵn một khúc gỗ

ngẩn đầu lên nhìn đến bộ giáng vô tội từ văn hắn chỉ có thể miễn cưỡng cười không sao

Không sao đâu

Tuy nói không sao nhưng trên khuôn mặt đã toát ra mùi hôi lạnh.

Tố nhu thấy vậy cười nhịn được hai ngươi các sáng chưa ăn gì, đến nào ta chuẩn bị sẵn món ăn

Nghe thấy hắn là người bước đến trước nói gì thì nói việc ăn là quan trọng

sửa chữa cứ làm sao cũng được

Nhưng đi đến bàn tròn hắn lại muốn ngồi xuống nhìn mấy món rau xào, rau luộc nha râu kho nha ...

Điều là màu xanh lá đây, mạt lộ cùng trung niên nhân, kéo theo hài tử ngồi xuống bên cạnh

Nàng khẽ cười nói nhà ta ăn đạm bạc mong tiểu huynh đệ mấy bỏ qua cho

Mạt lộ cũng khẽ cười nói nhỏ tay ăn nhanh còn đi làm việc nữa

Hắn khẽ ngẩn đầu nhìn lên mái nhà, ở đó có cái lỗ ừm ăn à nhưng có hơi nhiều rau đó

Tuy tất cả món điều là rau nhưng tay nghề của vị nữ tử thật qua ngon, hắn ăn đến 3 4 bác cơm luôn hắn cảm thấy rau nay còn ngon mấy món mà chính mình ăn thường ngày

Ăn xong mạt lộ đã kéo từ văn leo lên mái nhà bắt đầu sửa chữa mái nhà rồi lấy búa đập đập

Một miếng mái ngối rơi xuống vở làm từng mảnh, ngươi có biết làm không vậy...

Ta lỡ tay thôi

Do mái nhà khá cũ kỹ nên vừa đạp nên tí nữa liền bị gã mấy lần, trên tay cầm lấy búa nhỏ gọn cánh tay nhanh thoan thoát mà đập nhưng chiếc đinh vào.

Đem mấy miếng ngói lấp vào nửa xong xuôi nhìn mái nhà mới tinh hắn có chút hài lòng với tay nghề của chính mình.

Lại nâng cao lên rồi

Giờ thời gian troi qua nhanh chống thời gian cũng đã đến buổi chiều, công việc sửa chữa xong xui

Hắn leo xuống do quá mệt mỏi nên hắn ngồi một góc chờ đại ca chính mình lấy tiền công đang lúc

hắn tính nhẩm trong lòng hôm may 8 tiếng ít nhất cũng phải được 40 đồng sao tính sai.

Mạt lộ chơi đùa với tiểu hài một lát hắn hướng về trong nhà chào hỏi tiếng nhu tỷ ta về đây nếu nhà có

hư cứ kêu ta đến sửa là được

Trung niên nhân từ trong nhà chạy ra trên tay cầm lấy túi khô, ngươi vất vả người tiểu mạt ta hôm có làm ít cá khô ngươi mang về ăn coi nhưng tăng ngươi

Không cần đâu a chúng ta tỷ đệ với nhau ngươi còn muốn tặng ta đồ cứ giửa đấy cho tiểu bác ăn đi nó vẫn còn nhỏ tuổi ăn

Nói rồi rời đi bước đến bên cửa thấy từ văn trợn mắt nhìn mình

ngươi nhìn cái gì sửa lại cái cửa rồi về .

Trong lòng hắn hiện giờ đang khó hiểu ta vậy thành làm không lương sao.

hơn nữa giờ khi đem cánh cửa lần dán lên khung cửa.

cẩn thận lấy búa đập dập vài cái xác nhận không vẫn đề có cần phải tàn thế không

Hai người rời đi trên đường miệng không nhịn được phang nàn đại ca a

ta đói không chỉ làm không công ngay cả cá khô còn không lấy để cho ăn nữa

Mạt lộ lắc đầu đệ đệ tố nhu tỷ rất khổ, vừa đi trên đường hắn vừa kể

Thế khổ hơn chúng ta sao chắc chắn là khổ hơn rồi

Chúng ta thiếu 1000 nghìn lượng a, không bằng đi

Đang lúc hắn đối hoa cả mắt thì chợt phát hiện chính mình đại ca đã ngã vào một tiệm mỳ

hơi dụi dụi con mắt theo sau đại ca

Lão bản cho ta chúng ta 2 tô mỳ không cần bỏ thịt không cần bỏ nước không cần được ...

Lão bản liết nhìn hai người ánh mắt cảm thông thế là lại cho thêm ít hành lá...

ực khổ nha

Ngồi xuống bàn hắn không nhịn được nói đại ca ngươi có thể nào bớt keo lại đ, ta thật rất thèm thịt gà

Keo là cái gì

Không có gì, đúng rồi ngươi vì sao nhận tiền công

Mạt lộ vẻ mặt đầy cảm thông nói gia đình của tỷ ấy rất khổ, một mình minh nuôi tiểu hài, thân mình sống ở thê châu quận còn phải nuôi hài tử đi học gánh nặng nề coi như chúng ta làm giúp tỷ ấy

Từ văn tiếp nhân bác mỳ từ tay bão bản hỏi thế tướng công nàng đâu, hơi ngủi mùi bác mỳ hắn cảm thấy thật thơm .

Tướng công tỷ a ta cũng không biết vốn gia đình tỷ rất tốt nhưng không biết vì đâu tướng công nàng không lời từ biệt để lại nàng cùng tiểu hài tử.... Rồi mất tích

Thật thảm nha nói xong câu nay hắn húp hết tô mỳ lão bản cho ta thêm 1 bác

Mạt lộ mới cầm đũa lên nhìn bác trống từ văn nhíu mày đệ đệ ngươi phải biết tiết kiệm.

Không thể lãng phí chúng ta...

Mạc kệ bên cạnh nói chuyện từ văn nhân lúc cơ hội đại ăn no nê chiều hôm tổng cộng hắn ăn hết 3 bác mỳ

Mệt mỏi trở về nhà hắn chào hỏi đại ca chậm rãi bò đến giường ngủ thôi

Màng đêm buông xuống ca phu canh ba đã đến cẩn thận củi lửa cẩn thận củi lửa không là cháy nhà bây giờ

Ở ngôi nhà tồi tàn" mẫu thân ta đói tố nhu khẽ vuốt chính mình hài nhi

tiểu bắc ngoan mau ngủ ngày mai mẫu thân

1+7+8"+9=16+9=25

đưa ngươi đi học tiểu hài nhìn mẩu thân.

Trong bong đêm có thân ảnh lướt qua ánh trăng bị mây đen che lấp

hắn đừng bên ngoài cửa gương mặt không chút nào có vẻ khá nghiêm túc.

cẩn thận đẩy cánh cửa ra nhỏ nhẹ lén vào ở trong ánh mắt bắt đầu hơi còn mờ ảo

Có thể thấy được hình bóng trung niên nhân

hắn có hơi do dự nhưng rồi lắc đầu đã đi đường nay dù là nghèo ta cũng phải trộm đúng ta là phải tàn ác

Dưới sự quên thuộc từ trước hắn chậm lì lì đến bên cạnh của theo cảm giác quên

khi sáng mờ đến căn phòng nhỏ

Mẩu thân a tiểu bác đói nha, tiếng khóc của hài tử trong giang phòng chuyền đến

Tuy trong lòng có hơi rai dứt nhưng hắn vẫn rất kiên quyết nhất thân không phát ra tiếng lén vào phòng bên cạnh.

trong màng đêm hắn chỉ có thể dùng tay cảm nhận đồ vật xuân quanh ừm sau một hồi sờ soạng lung tung cánh tay khẽ chạm

Là Củ cải hình như bắp cải thì phải theo cảm nhận đôi tay hắn biết đến đây là biết sao

hồi lâu mài mò lu gạo nữa nhưng theo sờ đến thì hủ hạo đã chạm dái rồi

Hắn lắc đầu lại tiếp tục mò mẩn cánh tay chạm vào một quả dài, đưa lên mũi ngửi thấy có cảm giác quên thế

hắn đưa lên miệng tiếng nhai vài lần là củ khoai

trong lòng hắn cảm xúc phức tạp chính mình xấu đến mức đi trộm một nhà chỉ còn khoai lan

thật sự là nghèo đến mức độ này

Theo như tình hình nay tính xem nhà chỉ có khoái lan ăn thì đừng nói đến có ngân lương dấu trong nhà

có lẽ ta thật đoán sai rồi

Đưa tay mò trong túi chính mình lấy ra số ngân lượng vừa trộm được ở chỗ đại ca

nhét vào trong hũ gạo cẩn thận lắp lại cho xong

Rồi coi như chưa có chuyện gì xảy ra lặng rời khỏi ngôi nhà

Ta chưa từng đến nơi này

Bên trong giang phòng tiểu hài ngây thơ nhìn mẫu thân

Mẫu thân chúng ta có ngân lương tại sao còn phải ăn khoai hơn nữa chỉ có thể một ngày ăn 3 củ

Trung niên nhân khẽ câu may tiểu bác nghe lời, chuyện này về sau không được nói với ai

nếu gặp người ngoài hỏi nhà chúng ta ăn gì

"ngươi phải trả lời thế nào

Tiểu ngay thơ đáp ăn khoai

Nữ tử hài lòng khẽ vuốt ve mái tóc tất cả điều vì tiền đồ về sau của ngươi

Từ văn hiện giờ khá là nhàng nhã hắn ngẩn đầu nhìn lên bầu trời bắt đầu điếm xem có bao nhiêu ngôi sao, nhưng điếm chưa được vài, cái ngôi sao nay điếm chưa

Điếm lại tuy có hơi buồn cười nhưng rất nhanh hắn đã chiềm vào giấc ngủ ngon lành

Kể ngày đó trở đi

Ngày hôm đó hắn cùng đại ca đi khắp nơi trên thê châu phủ nhưng cũng gì vậy mà

bên trong thê phủ quận liên tiếp xảy ra nhưng vụ trộm kỳ bí

nhiều gia đình liên tục bị trộm, từ ngân lượng đến bàn ghế đặc biệt chính là bình hoa trước cửa nhà luôn bị trộm mất đi.

Có người còn suy đoán có lẽ kẻ nay là tên biến thái ..

Trên bàn của lý thanh là sắp đầy nhưng núi tài liệu

mời 5 ngày đã có 30 vụ trộm lớn nhỏ thủ phạm gây an buổi tối nhân lúc mọi người ngủ say hành động thật hèn hạ.

lý thanh cũng rất mỏi mắt, mắt hắn cũng đã thâm đen rồi lúc trước ở thê quận cũng có trộm nhưng thỉnh thoảng mấy khi

chỉ mất mấy vài món đồ lặc vặt thôi không hiểu ra sao chỉ có 5 ngày số vụ trộm cắp ở nơi hắn quan lý đã tăng vọt chóng cả mặt

Theo chứng cứ để lại có thể là điều tra là tên làm dựa vào chính là tên trộm khá thích thú với bình hoa nên lý thanh tạm gọi gã nay trộm bình đạo tặc

Hiện tại vẫn chưa ai thấy được chân dung của tên nay nên lý thanh chỉ có thể sai thủ hạ tăng cường tuần tra vào bang đêm.

thật ra những chuyện nhưng nay là do bên nhiên uốn lão quản lý

Cũng chẳng đến phiên hắn, nhưng ai biết được tên đạo tặc đáng hận bị điên khùng gì lại đến trộm nhà của một đại nhân vật lén đến sau vườn

không chỉ đào lên tất cả hoa còn đem châu cay hoa yêu quý của vị con gái đại nhân vật mang đi

Đáng giận!!

Đa tạ khách nhân

Rau xanh râu ngọt đây, lão già râu nay bán thế nào giá một bó 7 đồng, lấy cho ta 5 bó đi,nhân khách nhân đại hán vừa cầm đến rau xanh được rồi

Ấy khách nhân ông Lão kéo lấy tay đại hán ngươi chưa đưa ta tiền

Đại hán câu mày ta rõ vừa đưa ngươi còn gì, ông lão kinh ngạc đến đứng hình

Bên cạnh có vị nữ nhân không nhịn được lên tiếng, mấy người bán hàng bên cạnh chứng kiến hết thảy

Ngươi được, đại hán cao to lớn vậy mà lại đi ăn hiếp ông lão người có đáng mặt nam nhân không a

Ngươi" đại hán tựa tay chuận bị đánh cho cái nữ nhân mập này nhưng chỉ vừa đưa lên

Tầm mắt đã có hai bóng hình, tráng đại ca lâu rồi không gặp đi

Đúng nha người nam tử dơ tay khoát lên vai đại hán, hắn quay đầu chỉ thấy hai người mặc quan phục trên ngực có dấu ấn thê phủ quận

Đúng đúng tráng đại ca chúng ta lâu rồi không gặp, bên trong đại lao có rất nhiều nhớ đến ngươi a, bọn hắn điều nhắc về ngươi

Đại hán toát mù hôi lạnh không dám không dám nói rồi lấy ngực mấy chục đồng

cũng không thèm điếm xem là bao nhiêu đưa đến ông lão rồi vội chạy

Lão ông hướng về hai người cúi đầu đa tạ hai vị quan sai, lão lấy vài bó rau dưa đến mặt hai người rau nay của ta vừa mới hái được rất tươi ngon mong hai vị quan sai không chê

Được rồi ta đi đây hai người mạc quan phục cứ thế tiếp tục, tuần trên đường

tiến lựu cắt bước trên đường hắn nhàm chán mà nói tên trời đánh đạo tặc a

hại hai chúng ta phải tìm khắp nơi ngươi nói xem tên kia đang trốn ở đâu.

Bên cạnh nam tử cạnh hơi vặn cổ thật mệt ta còn chưa kịp ăn cơm nữa, không biết vấn xuân đại nhân giao cho chúng nhiên vụ

nội trong hai tháng phải bắt được tên kia đúng là thật làm khó cho chúng ta

Đừng để ta bắt được hắn nếu không thì?

Thì sao

Thì ta nhất định hỏi hắn làm cách nào vào được phủ đệ của tuần đại nhân a.

đúng vậy nơi đó ngay cả con cá cũng không vào được

Nhân tài bất quá cũng chỉ là hạng giá áo túi cơm thôi.

Ta ghét rất nhất mấy tên trộm cắp

Qua xem bên kia đi chúng ta chưa kiểm tra bên đó thì phải

Đệ đệ mấy chiếc bình hoa ngươi lấy ở đâu nhà chúng ta thật hết chỗ chứa rồi.

ở trong sân mạt lộ nhìn đến đống bình hoa đầy đủ màu sắc không còn cặn lời nào để nói

Cánh cửa mở ra từ văn bên trong giang phòng bước ra dụi dụi mắt mắt hắn có chút đỏ hình như có thứ gì rơi vào mắt rồi

Bạn đang đọc Thuần Lương.. sáng tác bởi lylysam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lylysam
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.