Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời nói trong đêm ở miếu sơn thần

Phiên bản Dịch · 1882 chữ

Chương

Trong sơn thần miếu, ngoại trừ những hộ vệ kia, những người còn lại đều tiến tới chung quanh đống lửa.

Lão quản gia kia cười cười nói: "Vài vị, gặp lại chính là hữu duyên, bóng đêm dài đằng đẵng, mọi người giới thiệu lẫn nhau một chút đi.

Lão gia nhà ta chính là tân nhiệm lễ bộ từ tế Tồn Nghĩa đại nhân Lang Trung Tiêu Thanh Lại ti, sau khi được điều vào kinh thành thành liền để cho chúng ta đón tiểu thư đi cùng, vốn định đi đường nhỏ cho gần chút, nhưng không nghĩ tới hoang sơn dã lĩnh lại càng thêm khó đi."

Thư sinh kia chắp tay một cái nói: "Tại hạ là thư sinh tại Bình Dươngphur Đông Lâm quận, tên là Triệu Hưng Hoa, chuẩn bị vào kinh đi thi, cũng là muốn đi đường tắc, tới lúc nhận ra mới biết bị vây quanh trong núi này rồi."

Nam từ trong đôi nam nữ kia, mang vẻ mặt ngạo nghễ nói: "Ta chính là Giang Hãn Lâm đệ tử tinh anh thượng đẳng của Thanh Viễn kiếm Đông Lâm quận, lần này rời núi xông xáo giang hồ, miệt mài trừ gian diệt ác, tru diệt tà ma, chư vị hẳn là đều nghe nói qua đại danh của Thanh Viễn kiếm tông ta a?"

Nữ tử thanh tú động lòng người ở một bên nói: "Ta là Hàn Tinh Tinh đệ tử nhập môn của Thanh Viễn kiếm tông, đi theo sư huynh đi ra xông xáo giang hồ."

Giang Hãn Lâm liếc mắt nhìn qua, gương mặt có chút mờ mịt của thư sinh Triệu Hưng Hoa kia, rõ ràng hắn căn bản không biết chuyện trên giang hồ.

Cố Thành cũng là nhún vai, hắn vừa mới xuyên qua, kiến thức đối với giới tu hành giới cũng chỉ là nửa vời, hắn làm sao biết Thanh Viễn kiếm tông này là cái quỷ gì?

Lão quản gia cười ha hả nói: "Nguyên lai là tuổi trẻ tuấn kiệt của Thanh Viễn kiếm tông, thất kính thất kính."

Ai cũng có thể nhìn ra, rõ ràng là lão quản gia rõ ràng này cũng chưa nghe nói qua tên Thanh Viễn kiếm tông, chẳng qua là cho đối phương một bậc thang hạ xuống, nhưng Giang Hãn Lâm lại không nhìn ra, ngược lại còn hết sức kiêu ngạo hơi ngửa đầu.

"Vị công tử này, ngài là?"

Lão quản gia đưa ánh mắt nhìn về phía Cố Thành.

Cố Thành thản nhiên nói: "Ta gọi Cố Trường An, lãng nhân giang hồ bình thường mà thôi."

Một đám người xa lạ trùng hợp đụng phải, không cần thiết báo ra đại danh của mình.

Tên chữ Cố Thành là Cố lão thái quân đặt cho hắn sau khi cha mẹ của hắn đều qua đời, ý là thật dài thật lâu, ý tứ bình an, chuẩn bị đến thời điểm cập quan lại dùng.

Cho nên cho dù là ở trong Trung Dũng hầu phủ, cũng có rất ít người dùng tên chữ để gọi hắn.

Nghe được Cố Thành nói như vậy, mọi người cũng không nói thêm gì.

Cố Thành trước đó đã trải qua một trận đánh nhau, quần áo đều đã tàn phá, còn có vết máu, lại tại trong núi rừng sờ soạng lần mò nhiều ngày như vậy, đã sớm bẩn thỉu không tưởng nổi, cũng giống như là giang hồ lãng nhân.

Lão quản gia cười cười nói: "Đêm dài đằng đẵng, trong lúc rảnh rỗi, mọi người nói về mấy chuyện xưa chí quái nhỏ thú vị như thế nào?"

Thấy không người phản đối, lão quản gia liền cười nói: "Nếu vậy, thì lão hủ này liền kể trước vậy.

Tại quê quán của ta có một truyền thuyết, thời điểm đi ngủ, giày nhất chính nhất phản đặt ở cuối giường sẽ có khả năng trừ tà, bởi vì quỷ là thông qua giày để xác định phương hướng tới giường sau đó bò lên giường, nhất chính nhất phản sẽ để cho quỷ tìm không thấy giường.

Có phu nhân nghe được truyền thuyết này, đêm khuya cùng trượng phu của nàng xem như trò vui nói lại, trượng phu liền trách cứ nàng đây đều là lời nói vô căn cứ.

Đợi trượng phu nàng đi nhà xí lúc, lúc đó phụ nhân kia liền chơi đùa, đem giày dưới giường giày thành nhất chính nhất phản.

Chờ đến khi trượng phu nàng trở về, nhưng không thấy trượng phu nàng lên giường, ngược lại còn đi xoay quanh quanh giường, trong miệng hô hào: Giường ở đâu?"

Chuyện xưa của lão quản gia rất ngắn, hắn cũng không miêu tả tính khủng bố, nhưng lại có một loại cảm giác đáng sợ khi nghĩ kĩ, khiến cho Hàn Tinh Tinh của Thanh Viễn kiếm tông không ngừng chen người vào hướng sư huynh của nàng.

Lúc này Triệu Hưng Hoa nói: "Tại hạ cũng nói chút chuyện xưa nhỏ đi.

Nối giáo cho giặc cái từ này có khả năng các chư vị đều nghe nói qua, từ 'Trành' chính là ý tứ Trành Quỷ.

Truyền thuyết người bị lão hổ ăn, hồn phách không được siêu sinh, liền lại biến thành Trành Quỷ, giúp đỡ lão hổ dẫn dụ người qua đường.

Lão hổ ăn một người, đạt được Trành Quỷ nới, mới có thể thả Trành Quỷ trước kia rời đi."

Hàn Tinh Tinh nhíu cái mũi nhỏ nói: "Vậy thì Trành Quỷ này thật đáng giận, chính mình chết còn chưa tính, còn giúp lão hổ cắn chết chính mình hại người."

Triệu Hưng Hoa khe khẽ lắc đầu nói: "Người không vì mình, trời tru đất diệt.

Không giúp lão hổ giết người, hắn liền cả một đời không được siêu sinh, người đều là tự tư, người nào lại dám nói bản thân mình sau khi biến thành Trành Quỷ, liền sẽ cam nguyện vĩnh viễn không được siêu sinh cũng không đi hại người?"

Giang Hãn Lâm khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Nhát gan nhu nhược thì vẫn là nhát gan nhu nhược, ngay cả người đọc sách tâm nhãn nhiều như các ngươi, nhất định phải tìm nhiều cớ ra như vậy."

Mắt thấy bầu không khí có chút cứng đờ, lão quản gia kia vội vàng nói: "Chuyện xưa mà thôi, không cần làm thật.

Cố tiểu ca lưu lạc giang hồ, có thể hẳn là cũng có chút chuyện xưa thú vị muốn chia sẻ cho mọi người?"

Cố Thành lắc lắc đầu nói: "Lang thang giang hồ, sống sót trọng yếu nhất, tại hạ cũng không có nhiều chuyện thú vị như vậy."

Mới xuyên qua không có mấy ngày, Cố Thành làm gì biết được chuyện xưa nào đó? Chẳng lẽ bản thân kể cho bọn hắn nghe chuyện giảng sơn thôn lão thi?

Giang Hãn Lâm bệ vệ vung tay lên: "Các ngươi nói ngữ thứ này chút đều rất không thú vị, để ta kể cho các ngươi nghe một chút kích thích.

Mạc Bắc lang đạo đã từng nghe nói qua chưa? Từng người đều là kẻ giết người không chớp mắt, thủ đoạn cực kỳ hung tàn, giết người cướp tiền, không lưu người sống.

Ba năm trước đây ta độc xông Mạc Bắc, kịch chiến lang đạo, giết chóc một mảng hôn thiên ám địa, một người lật tung một tòa sơn trại."

Sư muội của hắn Hàn Tinh Tinh kinh ngạc nói: "Thế nhưng lúc trước sư huynh ơi đã từng nói, ba năm trước đây không phải ngươi ở Giang Nam sao, tại sao lại chạy đi Mạc Bắc rồi?"

Giang Hãn Lâm trừng nàng một cái: "Sư huynh của ngươi rút sạch đi một chuyến Mạc Bắc trừ gian diệt ác, không được sao?"

"Ồ nha." Hàn Tinh Tinh ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.

Giang Hãn Lâm tiếp tục vẫy tay khoa tay lấy: "Còn có một năm trước tại di tích chiến trường cổ thành thuộc Hải Thiên quận, có một tên tà đạo Luyện Khí sĩ ở nơi đó luyện thi, làm cho vô số thi thể nắm dưới chiến trường đều bị luyện hóa thành cương thi, ngay cả người của Tĩnh Dạ ty cũng không có cách nào.

Đúng lúc khi đó ta ở ngay tại Hải Thiên quận, một vị Đại thống lĩnh của Tĩnh Dạ ty tự mình đến cầu ta hỗ trợ.

Chúng ta là hiệp nghĩa chi sĩ thấy loại chuyện này sao có thể khoanh tay đứng nhìn được? Cho nên liền cầm lấy hai thanh kiếm vọt vào bầy thi, theo cửa thành đông tới cửa thành phía Tây, vừa đi vừa về tốn hết ba ngày ba đêm, đầu người cuồn cuộn rơi xuống đất, ta chính là tay nâng kiếm rơi, tay nâng kiếm rơi, hai thanh trường kiếm trong tay đều là lưỡi đao chém quyển, quả thực là ta ngay cả con mắt cũng không nháy một thoáng!

Cuối cùng dựa vào sự giúp đỡ của ta, lúc này Tĩnh Dạ ty mới hàng phục được tên tà đạo Luyện Khí sĩ kia."

Hàn Tinh Tinh nâng cằm lên nghi ngờ nói: "Sư huynh, rõ ràng Thanh Viễn kiếm tông chúng ta không có pháp môn song kiếm a, tại sao ngươi phải dùng song kiếm vậy?

Còn có sư phụ từng nói qua, kiếm Thanh Viễn Hàn Quang của chúng ta vốn đi nhẹ nhàng một đường, đâm tới chỗ yếu hại của đối thủ, tại sao ngươi lại dùng kiếm đi chém người a?"

Hai lần bị phá, Giang Hãn Lâm muốn điên rồi.

"Ta nói sự chú ý của sư muội ngươi vì cái gì lại kỳ quái như thế? Hẳn là ngươi phải quan tâm sư huynh ta có bao nhiêu dũng mãnh, đến tột cùng thì cương thi kia khủng bố đến mức nào sao?"

Nói xong, Giang Hãn Lâm khoác tay:

"Ta nói với các ngươi, đầu của cương thi giống như đồng thiết tí, có thể sử dụng thân thể chọi cứng đao kiếm, bị móng tay của bọn nó quẹt làm bị thương hoặc là bị cắn bị thương một chút, ngay lập tức sẽ cảm nhiễm thi độc.

Nghe nói có chút cương thi có thi độc hết sức kỳ dị, sau khi bị cắn, thậm chí có thể để khiến cho người sống chậm rãi biến thành cương thi!"

Giang Hãn Lâm cố ý dùng khí ngữ tĩnh mịch mong muốn tạo nên một bầu không khí kinh khủng, đúng lúc này, bên ngoài miếu sơn thần bỗng nhiên truyền đến từng đợt thanh âm gõ cửa kịch liệt gõ, dọa Giang Hãn Lâm đến mức khẽ run rẩy.

Không biết từ khi nào, bên ngoài miếu sơn thần đã đứng thẳng lấy mười mấy thân ảnh quái dị, xuyên thấu qua ánh lửa có thể thấy thân thể của bọn chúng cứng ngắc, có còn đầu nghiêng lệch, tứ chi vặn vẹo.

Một trận âm phong thổi qua, đống lửa dần tối, bên ngoài lại truyền tới thanh âm gào thét trầm thấp cùng tiếng mài răng!

Bạn đang đọc Thông U Đại Thánh của Phong Thất Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vọngtinhđài
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.