Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trời cao mặc chim bay

Phiên bản Dịch · 1999 chữ

Chương

Kinh Thành Đại Càn, Trung Dũng hầu phủ.

Ba tên gia đinh mang mặt xấu hổ đứng ở trước mặt Trương thị, tường thuật lại chuyện đã xảy ra nói với Trương thị một lần.

Đương nhiên bọn hắn che giấu việc cuối cùng bọn hắn bị Cố Thành đùa bỡn, sau khi đuổi kịp mới phát hiện đó là ngựa không.

Sau khi nghe xong những chuyện này, Trương thị cũng không có mắng bọn hắn, nàng chẳng qua là có cảm giác toàn thân có chút lạnh.

Tên tiểu súc sinh. . . Cố Thành kia, từ lúc nào hắn đã trở nên lợi hại như thế? Hắn trở thành người tu hành từ lúc nào?

Trọng yếu nhất, những thứ này chính mình lại không hề biết!

Vừa nghĩ tới việc trước đó ở trong phủ, Cố Thành mang một mặt nụ cười hồn nhiên ngây thơ, mỗi lần nhìn thấy nàng cũng cung kính hô hào một tiếng thẩm nương, thời điểm đó, có phải hắn đã sớm biết mình muốn làm gì hay không, nhưng hắn vẫn luôn đang ẩn nhẫn.

"Thả hổ về rừng a."

Trương thị thở dài một tiếng.

Tại trong Trung Dũng hầu phủ bên trong, nàng thân gần với Cố lão thái quân hơn Đại phu nhân, thậm chí có đôi khi nói chuyện còn có tác dụng hơn Cố lão thái quân.

Nhưng lực ảnh hưởng của nàng, cho dù coi là nhà mẹ nàng, cũng không thể ảnh hưởng tới Đông Lâm quận.

. . .

Trên đường núi gập ghềnh, Cố Thành cẩn thận quan sát một chút dấu vết có liên quan tới những người từng hướng về phía trước.

Hắn lạc đường.

Sau khi thoát khỏi khách sạn kia, bởi vì làm thời gian cấp bách, khi đó Cố Thành còn bị thương, hắn đã không lo được mất gì nữa, trực tiếp đi theo tuyến đường ngược lại với phương hướng truy đuổi của ba tên gia đinh kia, kết quả liền chạy lên trên núi, triệt để lạc đường.

Ngựa của hắn cũng bởi vì một cước đạp hụt mà gãy chân, Cố Thành cũng chỉ có thể dựa vào tự mình, tìm đường ra khỏi mảnh rừng núi này.

Sau khi giết Hàn Đình cùng Ô Thiên Hành, Cố Thành cũng có thu hoạch không nhỏ.

Trên người hai người này trừ một chút tán bạc vụn, còn đều có ngân phiếu một ngàn lượng, Cố Thành suy đoán, đây chẳng lẽ liền là giá để bọn hắn giết mình? Đích thật là không thấp.

Với chức tham tướng của nhị thúc hắn kia thì bổng lộc hằng năm cũng chỉ có năm trăm lượng mà thôi, khen thưởng cùng quân tiền của binh sĩ bình thường một năm công lại cũng không cao hơn mười lượng.

Đương nhiên Trung Dũng hầu phủ cũng có một ít buôn bán nhỏ, sẽ không chỉ dựa vào quân tiền để sinh hoạt, nhưng chút kinh doanh này cơ hồ đều bị Trương thị cầm giữ.

Thanh trường kiếm của Hàn Đình thanh cũng bị Cố Thành cầm tới, trên người hắn lại còn có một bộ công pháp, chuẩn xác mà nói là một môn kiếm pháp, tên là Phá Pháp kiếm, điều này lập tức làm cho Cố Thành mừng rỡ vạn phần.

Thiết Thiên Ưng cho hắn Võ Cương kỷ yếu, nhưng vật kia chẳng qua là dùng để đặt nền móng, không có chiêu thức võ kỹ.

Mà Phá Pháp kiếm này thì là một môn kiếm pháp cực kỳ tinh diệu, kiếm kỹ thi triển ra nhìn như thì đơn giản, nhưng lại đại xảo bất công , có thể ứng đối với nhiều loại võ kỹ , tùy ý chuyển đổi.

Tinh túy của Phá Pháp kiếm liền ở chỗ chữ phá kia, điển tịch của Phá Pháp kiếm hết sức dày nặng, phía trên còn ghi lại một đống kiếm pháp chống đối với một số kiếm pháp khác biệt, đao pháp, quyền pháp thậm chí là một chút Huyền môn bí thuật của phương thức.

Đem chút phương thức ứng đối này tổng kết tập hợp, dùng lực lượng ít nhất, phát huy ra sức mạnh lớn nhất để đối kháng với địch nhân, vứt bỏ hết những kỹ pháp loè loẹt, phản phác quy chân.

Trong khoảng thời gian này Cố Thành cũng vẫn luôn đang nghiên cứu luyện tập Phá Pháp kiếm, một bên tu hành một bên đi đường.

Ngược lại hắn hiện tại đã là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi, tạm thời không có uy hiếp, tâm tình cũng đã buông lỏng rất nhiều.

Chỗ Ô Thiên Hành Cố Thành cũng không có tìm ra công pháp gì, chỉ có mấy bình đan dược, bốc mùi đen nhánh, không có danh tự, Cố Thành cũng không dám đi dùng linh tinh.

Khả năng cánh tay Hắc Cương kì dị kia, chính là kết quả tu hành của hắn tu, là lớn nhất át chủ bài của hắn.

Vật kia đang ở ngay bên trong không gian hắc ngọc của Cố Thành, mà Cố Thành cũng phát hiện, vậy mà hắn cũng có thể khu sử giống như Tâm Quỷ, đem cánh tay Hắc Cương kia triệu hoán đi ra.

Bất quá cánh tay Hắc Cương này lại không phải đơn độc triệu hoán, mà là trong nháy mắt đem cánh tay của hắn thay thế thành cánh tay Hắc Cương kia, lần đầu tiên sử dụng còn dọa Cố Thành nhảy dựng một cái.

Nhưng mức độ tiêu hao của thứ này so với Tâm Quỷ còn muốn lớn hơn, Cố Thành chẳng qua là tùy tiện vung hai quyền, liền cảm giác tinh thần lực bị tiêu hao như là nước chảy.

Đồng thời sau khi thôn phệ cánh tay Hắc Cương, Cố Thành còn phát hiện không gian trong hắc ngọc có sự biến hóa không tốt chút nào.

Không gian đầy.

Mặc dù ở trong đó đều là một mảnh đen như mực, giống như vô biên vô hạn, nhưng sau khi Cố Thành tiến vào không gian hắc ngọc lần nữa, hắn lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác chướng bụng kỳ dị.

Đó là một loại phản hồi mà mảnh không gian này dành cho Cố Thành, cỗ ý tứ kia rất rõ ràng, nơi này chỉ có thể gánh chịu Tâm Quỷ cùng cánh tay Hắc Cương, nếu tiếp tục tiến hành thôn phệ, có thể sẽ no bạo.

Phát hiện này làm cho trong lòng Cố Thành có cảm giác nặng nề.

Không gian hắc ngọc này là lá bài tẩy của hắn, lần này mình có thể đào thoát khỏi truy sát, hoàn toàn là nhờ vào thứ này.

Nhưng cái đồ chơi này cũng không có sách hướng dẫn, Cố Thành cũng không biết cụ thể là phải dùng như thế nào, nếu là chỉ nuốt hai quỷ vật liền đầy, vậy hắn quả thực là đã thua lỗ lớn.

Mặc dù bây giờ Tâm Quỷ cùng cánh tay của Hắc Cương đối với Cố Thành quả thực là rất hữu dụng, nhưng về sau thì sao?

Nếu là không có biện pháp giải trừ liên hệ giữa hai quỷ vật cùng không gian hắc ngọc, vậy thì lá bài tẩy này của Cố Thành rất có thể sẽ triệt để phế bỏ về sau.

Đối với loại chuyện bực mình này Cố Thành không có suy nghĩ nhiều, chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Lúc này trời đã tối, qua một đoạn thời gian nữa, sợ là bên trong núi rừng đưa tay không thấy được năm ngón.

Vừa vặn phía trước có cái miếu sơn thần đã rách nát miếu, Cố Thành chuẩn bị vào trong đó nghỉ ngơi một đêm.

Đẩy ra cánh cửa của sơn miếu, thuốc màu trên mặt tượng sơn thần đã thất sắc phai màu, nguyên bản sơn thần có chút hung dữ giờ càng lộ ra vẻ quỷ dị, mặt xanh nanh vàng, như Ác Quỷ.

Cố Thành cũng không có điều kiêng kị gì.

Xuyên qua hơn một tháng, hắn đã trải qua hai lần sát tràng tử cục, quỷ thần có ác, đó cũng là do người biến thành, ác độc hơn nữa còn có thể ác qua được lòng người hay sao?

Cố Thành hướng về phía tượng sơn thần tùy tiện bái hai cái: "Mượn chỗ của ngài ở một đêm, cũng cho ngài thêm chút nhân khí."

Tùy tiện tìm một chút cây khô đốt cháy lên, trong bao Cố Thành còn có một số bánh mì lương khô, tiết kiệm một chút còn có thể kiên trì mấy ngày.

Bên này hắn vừa dùng lửa đốt hơ khô cứng bánh mì, bên ngoài liền truyền đến một đợt tiếng động.

"Tiểu thư, phía trước có tòa miếu, chúng ta đêm nay liền nghỉ ngơi ở bên trong đi."

Cửa lớn của miếu hoang bị đẩy ra, lần lượt đi tới tám người.

Dẫn đầu là một gã người trung niên mặc y phục của hộ vệ, kẻ mới vừa nói chính là hắn.

Sau lưng hắn còn có một cô gái trẻ tuổi trên người mặc màu trắng quần lụa mỏng, dung mạo đẹp đẽ, mi mục uyển chuyển hàm xúc, nhìn qua liền có một loại khí chất của đại gia khuê tú.

Bên cạnh nữ tử còn đi theo một tên lão giả ăn mặc cẩm bào, mặc dù cách ăn mặc hết sức sạch sẽ, nhưng lại đi sau nữ tử kia nửa bước, thân hình khom người xuống, hẳn là loại nhân vật giống quản gia.

Còn lại năm người đều là hộ vệ phối thêm đao kiếm cung nỏ, chen chúc ở chung quanh bọn họ.

Hộ vệ đầu lĩnh kia nhìn thấy Cố Thành bên trong miếu, hắn không khỏi nhíu lông mày một cái: "Tiểu tử, chỗ này của ta có nữ quyến, có chút không tiện, ta cho ngươi một lượng bạc, ngươi đem nơi này nhường lại, thế nào?"

Lúc này tiểu thư kia vội vàng nói: "Lâm thúc, nơi này rõ ràng là người ta tới trước, làm sao chúng ta có thể bảo người ta ra ngoài được?"

Nói xong, tiểu thư kia hướng về phía Cố Thành nhẹ nhàng cúi đầu một chút: "Gia đinh làm việc không thích đáng, vị công tử này không cần để ý."

"Không có chuyện gì, hành tẩu bên ngoài cũng không dễ dàng gì."

Cố Thành sờ lên cằm cười cười.

Người ta biểu hiện vừa vặn như thế, ngược lại để bàn thân thiếu đi cơ hội trang bức đánh mặt, khá là đáng tiếc, quả thật bản thân không có chút khí tràng của nhân vật chính.

Lúc này Quản gia kia phân phó mấy tên hộ vệ đi tìm một chút củi khô, cây đuốc thăng vượng hơn một chút, thời gian chưa có qua bao lâu , trong miếu sơn thần nho nhỏ này, lại tới thêm hai nhóm người.

Đi vào trước là một tên thư sinh trẻ tuổi đeo bao phục, sắc mặt hơi hơi tái nhợt.

Thư sinh kia mới vừa vào cửa, lại có một nam một nữ cũng đi vào trong miếu.

Đôi nam nữ này đều mặc y phục gòn gàng của võ sĩ, mang theo mũ rộng vành đeo lấy bao phục, lưng đeo trường kiếm, bộ dáng đạt chuẩn người trong giang hồ.

Nam mang vẻ mặt ngạo nghễ, tướng mạo bình thường, mặc dù nữ tử kia không gọi là xinh đẹp, nhưng lại xinh xắn đáng yêu, nhu thuận đi theo sau lưng nam tử kia, không giống như là vợ chồng, hẳn là quan hệ sư huynh muội.

Cố Thành ngồi trong miếu sơn thần liếc mắt qua, khóe miệng giật giật, lộ ra một nụ cười khó lường.

Bạn đang đọc Thông U Đại Thánh của Phong Thất Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vọngtinhđài
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.